CHƯƠNG 175: CHÂN DUNG VẠN THẦN XUẤT HIỆN (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn bộ dáng không ngừng nghĩ luẩn quẩn của hắn, Tạ Liên suy nghĩ một chút, vẫn khuyên bảo nói: "Cái này kỳ thực, cũng không phải chuyện đáng ngại gì..."

Mộ Tình cười lạnh một tiếng, nói: "Ta quả nhiên nói không sai! Thú vị lắm sao? Xem ta diễn trò như vậy ngươi rất vui sao? Hả?"

Nói trắng ra, là bị lột bộ mặt thật rồi. Nam Phong, không, Phong Tín ở bên cạnh vốn cũng lộ vẻ xấu hổ, nhưng vẫn nghe không lọt câu này của hắn, nói: "Ngươi là cái giọng điệu gì vậy?"

Mộ Tình mặt trắng da lại mỏng, máu nóng vừa bốc lên, cả khuôn mặt lập tức đỏ rần vô cùng chói mắt, mạnh mẽ quay đầu nói: "Giọng điệu gì? Đừng quên ngươi cũng là kẻ bị cười nhạo, làm trò vui cho hắn xem lâu như vậy vẫn không hề oán hận, ta lại không độ lượng như ngươi được!"

Tạ Liên nói: "Ta không hề cười nhạo các ngươi."

Phong Tín cũng nói: "Ngươi đừng có nghĩ ai cũng lòng dạ hẹp hòi như ngươi, ngươi làm ra chuyện hư hỏng phải vào thiên lao, Thái tử điện hạ còn gấp rút muốn giúp ngươi..."

Mộ Tình nói: "Ha, vậy thật đúng là phải đa tạ rồi. Thế nhưng ta vào thiên lao không phải do nhi tử của ngươi làm hại sao? Thế nào! Muốn đánh nhau phải không! Dám sinh ra sao không có gan để người khác nhắc đến!"

Hắn nhắc đến nhi tử, Phong Tín thật muốn đánh chết hắn, đáng tiếc ba người họ bây giờ đều bị tơ nhện quấn quanh không thể động đậy, phong độ cùng khí chất đều không còn, cũng chỉ có thể mắng chửi qua lại. Thấy Phong Tín giận đỏ mặt tía tai, Tạ Liên sợ hắn trong lúc kích động lại bắt đầu dụng võ chửi lên, miễn cưỡng vặn vẹo uốn éo, trở mình lăn một vòng, lăn đến bên người Mộ Tình, nói: "Mộ Tình, Mộ Tình? Ngươi thử xem, có thể lăn qua bên kia một chút không?"

Mộ Tình ngừng chửi thở dốc một hơi, nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Tạ Liên nói: "Phong Tín cách ta quá xa ta không lăn qua được, nếu tơ nhện này có thể dùng răng cắn ra, vậy trước để ta xem thử có thể giúp ngươi mở trói hay không."

Mộ Tình trừng y một lát, sắc mặt bỗng nhiên trở nên lãnh đạm, ra vẻ cá chết nhìn trời nói: "Không cần."

Tạ Liên bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự muốn giúp mà."

Mộ Tình nói: "Thái tử điện hạ thân thể ngàn vàng, ta lại không dám làm phiền."

Phong Tín mắng: "Ta thật đệch mà! Lúc này ngươi còn giở trò đồng bóng làm cái gì! Hắn giúp ngươi cứu ngươi vẫn còn nợ ngươi sao?!"

Mộ Tình ngẩng đầu lên nói: "Ai cần hắn giúp? Tạ Liên! Vì sao ngươi luôn xuất hiện ngay những lúc này vậy?!"

Tạ Liên hơi ngẩn ra, bỗng nhiên mơ hồ nhớ lại, hình như trước đây từ rất sớm Mộ Tình đã hỏi y những lời này. Lúc đó y trả lời như thế nào? Không nhớ rõ. Y nói: "Xuất hiện ngay lúc này, có gì không tốt sao?"

Mộ Tình nằm xuống lại, nói: "Dù sao ta cũng không cần ngươi giúp."

Tạ Liên nói: "Tại sao vậy? Đôi khi cũng cần ngươi khác giúp một tay mới vượt qua được mà."

Phong Tín nói: "Không cần để ý hắn. Bản thân hắn tự cao, cho rằng nếu cần ngươi giúp hắn, hắn sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt."

Mộ Tình cùng Phong Tín bên kia đấu đá nhau, bên đây vài con tử linh điệp phát ra lăn tăn ánh bạc ung dung bay lượn quanh Tạ Liên, không nhanh không chậm, y nghĩ đến một việc, lập tức nói sang chuyện khác: "Các ngươi đừng cãi nữa, để người khác thấy mới cười nhạo đó, đợi một tí sẽ có người đến tìm chúng ta."

Mộ Tình nói: "Chỗ quỷ quái kêu trời trời không biết, gọi đất đất không hay này mà có ai đến cứu? Trừ phi là..."

Một câu này còn chưa nói xong, hắn liền nghĩ đến một người, nửa câu sau như bị nghẹn lại. Phong Tín thì trực tiếp hỏi: "Huyết Vũ Thám Hoa đi cùng với ngươi sao?"

Mộ Tình nghi hoặc nói: "Ngươi sao lại tin hắn? Hắn sẽ đến sao?"

Tạ Liên khẳng định nói: "Hắn sẽ."

Tuy rằng suốt đoạn đường kia biểu hiện của Hoa Thành có chút kỳ quái, nhiều lần y quả thực muốn hoài nghi kẻ bên cạnh có phải là Hoa Thành giả mạo không, thế nhưng, trực giác lại nói cho y biết không thể có khả năng đó. Mộ Tình lại nói: "Dù hắn đi chung, nhưng hắn có thể tìm đến cái hố này sao?"

Phong Tín đề nghị: "Bằng không chúng ta la lên vài tiếng đi. Nhiều người cùng la sẽ lớn tiếng hơn."

Tạ Liên nói: "Không cần. Chúng ta cứ ngồi, à không, nằm chờ là được. Bởi vì giữa ta và Hoa Thành có một sợi tơ hồng..."

Lời còn chưa dứt, y chỉ thấy mặt của Mộ Tình cùng Phong Tín bên cạnh đều co quắp lại, giống như có sâu bò ra từ lỗ tai vậy. Tạ Liên: "...Các người làm ra bộ mặt gì vậy. Đừng hiểu lầm, ta nói tơ hồng ở đây không phải cái loại 'Tơ hồng nối vận mệnh' gì đó, là một loại pháp bảo, pháp bảo mà thôi."

Hai người kia lúc này mới ngừng cái bộ dạng co quắp kia lại. Phong Tín nói: "À, thì ra là vậy." Mộ Tình lại nghi ngờ nói: "Đó là một loại pháp bảo? Có ích lợi gì?"

Tạ Liên nói: "Rất hữu dụng đó. Chính là một sợi tơ hồng, cột trên tay hai người bọn ta, ở giữa có một mối liên kết vô hình. Người này có thể đi theo chỉ đỏ tìm được người kia, chỉ cần còn đến hơi thở cuối cùng, tơ hồng sẽ vĩnh viễn không đứt..."

Y còn chưa nói hết, hai người kia lại nghe không nổi nữa, xen lời y: "Vậy có khác gì 'Tơ hồng nối vận mệnh'? Căn bản là một thứ mà!"

Tạ Liên ngẩn người, nói: "Không phải đâu. Không giống mà!"

Mộ Tình nói: "Ngươi tự ngẫm lại xem có cái gì không giống? Là rất giống!"

Tạ Liên cẩn thận ngẫm lại, giờ mới phát hiện, quả thực định nghĩa cùng tác dụng của pháp bảo này, càng nghĩ càng thấy giống cái gọi là "Tơ hồng nối vận mệnh", không có gì khác biệt. Đang cảm thấy không nên nghĩ nữa, phía trên lại truyền xuống một giọng nói, nói: "Ca ca? Huynh ở dưới đó sao?"

Vừa nghe giọng nói này, Tạ Liên cảm thấy nhẹ lòng, lập tức ngẩng đầu, nói: "Tam lang! Ta ở chỗ này!"

Lại cúi đầu sang hai người ở đáy hố nói: "Các ngươi xem, ta nói đệ ấy sẽ tới tìm mà."

Nhìn y cười tủm tỉm, vẻ mặt của Phong Tín cùng Mộ Tình đều hết sức vi diệu. Hoa Thành không ló đầu xuống, nhưng ba người đều có thể nghe thấy giọng điệu bất đắc dĩ của hắn: "Ca ca, đệ đã nói, đừng có chạy lung tung. Giờ phải làm sao đây?"

Nghe ngữ khí của hắn, Tạ Liên ngẩn ra, thu lại sắc mặt vui mừng, nói: "Hả, tơ nhện này rất khó giải quyết sao? Ách Mệnh cũng chém không đứt sao?"

Y dường như nghe Hoa Thành nói rõ ràng: "Cũng không phải khó giải quyết chỉ là..." nhưng không chắc nên không nói nữa. Trong giây lát, Hoa Thành lãnh đạm nói: "Trạng thái hiện giờ của Ách Mệnh không tốt lắm."

Trong lòng Tạ Liên cảm thấy kỳ quái, Ách Mệnh lần trước sinh khí vẫn còn dồi dào, sao trạng thái bây giờ lại không ổn?

Mộ Tình ở bên cạnh nói: "Ngươi không cần hỏi hắn, loan đao Ách Mệnh còn có thể trạng thái không tốt sao? Nói thẳng là kiếm cớ không muốn giúp."

Tạ Liên nói: "Đừng nói như vậy." Chẳng thà nói là, y nghĩ rất có thể Ách Mệnh đang chịu giáo huấn, Hoa Thành không cho phép nó xuất ra. Đang nghĩ như vậy, phía trên chợt lóe lên một bóng đen, một khắc sau, hồng y thân ảnh im hơi lặng tiếng hạ xuống cạnh Tạ Liên, cúi người cầm tay y. Tạ Liên nhìn chăm chăm, vội hỏi: "Tam Lang sao ngươi cũng nhảy xuống đây? Cẩn thận tơ nhện!"

Quả nhiên, tơ nhện trắng tinh dưới đáy hố ào ạt kéo đến. Hoa Thành cũng không quay đầu lại, tùy ý mở tay, mấy trăm con bướm bạc che chắn phía sau y kết thành điệp trận, cùng triền đấu với tơ nhện đang nhe nanh múa vuốt. Hoa Thành xé rách tơ trắng đang trói Tạ Liên, tay trái ôm lấy eo y, tay phải bung dù đỏ lên, nói: "Đi!"

Hai người còn lại thấy hắn hoàn toàn không có ý định cứu người, cả hai đều ngạc nhiên: "Có phải các ngươi đã quên gì hay không?"

Tạ Liên còn chưa nói, Hoa Thành nhìn lại, nói: "À, đúng là quên mất."

Nói xong, Phương Tâm đang bị tơ nhện tầng tầng lớp lớp quấn quanh trực tiếp bay lên, rơi vào trong tay hắn. Hoa Thành đưa thanh kiếm cho Tạ Liên, nói: "Ca ca, kiếm của huynh."

"..."

"Quên mất" lại là cái này, Phong Tín cùng Mộ Tình nói: "Này!!!"

Tay Hoa Thành ôm Tạ Liên càng chặt hơn, tay phải vung lên bung dù đỏ, nói: "Ca ca, nắm chặt ta!" Dù đỏ kia không ngờ liền mang hai người họ bay lên. Tạ Liên theo lời gắt gao ôm lấy hắn, nhảy lên mặt đất hai trượng, nghe hai người bên dưới hô hào, dở khóc dở cười, nói: "Không có quên đâu!" tay phải tung Nhược Da ra. Dải lụa trắng cuốn vài vòng quanh hai cái kén lớn, cùng kéo lên khỏi hố. Giữa không trung Phong Tín lại nói: "Đợi một chút! Khoan đã! Ta còn đồ bị rớt bên dưới!"

Tạ Liên ở phía trên hô: "Đồ gì vậy?"

Phong Tín nói: "Một thanh kiếm! Rớt trong góc hố!"

Tạ Liên nhìn lại xuống dưới, quả nhiên, dưới góc tơ trắng thấp thoáng thấy một cái chuôi kiếm, vì vậy lại để Nhược Da xuống dò xét, quấn lấy kiếm kia cùng kéo lên. Đến tận lúc này, bốn người cuối cùng đã lên đến mặt đất.

Nhược Da đem hai cái kén dày ném lên mặt đất, lập tự mình rút vào cổ tay Tạ Liên, dường như bị đám tơ trắng dài như nó nhưng lại yêu tà hơn khiến cho sợ đến lạnh run, Tạ Liên một bên trấn an nó, một bên dùng Phương Tâm chặt đứt tơ nhện của hai người kia. Phong Tín cùng Mộ Tình vừa chuyển động được, lập tức nhảy dựng lên điên cuồng tháo tơ nhện. Tạ Liên đem thanh kiếm Nhược Da đã kéo lên đưa cho Phong Tín, vừa cúi đầu nhìn, ngạc nhiên nói: "Đây là...Hồng Kính? Nam Phong, tướng quân nhà ngươi đã tu bổ lại thanh kiếm này rồi?"

Y thuận miệng nói, nói xong mới kịp phản ứng mình sai rồi. Hiện nay Phong Tín cùng Mộ Tình, đang hóa thành hình dạng "Nam Phong" và "Phù Dao", Tạ Liên lại không cẩn thận quên mất thân phận của bọn họ đã bị bại lộ, vẫn còn vô ý bồi bọn họ diễn kịch. Tuy rằng mang chủ ý quan tâm, nhưng kiểu quan tâm như vậy vào giờ phút này lại không có hiệu quả tốt, hai người kia đều lạc vào một hồi trầm mặc.

Phong Tín không giấu được thần tình, mặt hiện rõ vẻ xấu hổ, biến lại nguyên hình, với tay lấy kiếm, nói: "...Sửa rồi. Núi Đồng Lô dù sao cũng nhiều yêu ma quỷ quái, dùng để chiếu yêu cũng tiện hơn nhiều."

Tạ Liên nhìn thoáng qua kẻ chủ mưu làm gãy Hồng Kính đang đứng kế bên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Làm khó ngươi rồi." Đã vỡ vụn rồi mà vẫn có thể tu sửa lại tốt như vậy, thật không dễ dàng.

Mộ Tình cũng biến về lại nguyên hình, phủi rơi tơ nhện trên tay áo, nói: "Sửa hay lắm. Dù sao phần lớn yêu ma quỷ quái đều biến hóa ngụy trang, nếu không biết cách động não, lấy hồng kính ra tùy ý soi soi một tí sẽ không bị lừa gạt."

Phong Tín không vui nói: "Ngươi ngầm ám chỉ ai không có đầu óc hả? Tưởng là ta nghe không hiểu chắc?"

Lại nữa rồi. Tạ Liên lắc đầu, nói với Hoa Thành: "Tam Lang, mới vừa rồi ta chạy nhanh quá, quên mất đệ, thật ngại quá."

Hoa Thành khép dù lại, nói: "Không sao. Chỉ mong ca ca chớ lại chạy vòng vòng như vậy nữa là tốt rồi."

Tạ Liên mỉm cười, chợt thấy Mộ Tình liếc mắt đảo qua Hoa Thành, ánh mắt đông lại, sắc mặt dường như có chút quái dị, đổi giọng nói: "Mộ Tình? Ngươi làm sao vậy?"

Y vừa hỏi thế, Mộ Tình lập tức thu hồi vẻ mặt, liếc y một cái, nói: "Không gì. Chưa thấy qua hình dạng này của Huyết Vũ Thám Hoa, ngạc nhiên mà thôi."

Lời giải thích này, Tạ Liên lại không thấy đáng tin lắm. Tuy rằng đây thật sự là lần đầu Mộ Tình nhìn thấy hình thể trọn vẹn nhất của Hoa Thành, nhưng trước kia hắn cũng không phải chưa thấy qua Hoa Thành lúc mười sáu mười bảy tuổi. Bề ngoài của Hoa Thành ở hai độ tuổi này cũng không khác biệt lớn lắm, vì sao lại lộ ra ánh mắt như vậy?

Bốn người đi ra khỏi hang đá, đi chưa được mấy bước, Phong Tín ngạc nhiên nói: "...Đây là chỗ nào?"

Mộ Tình cũng bối rối, nói: "Này là chuyện gì?"

Bọn họ mới vừa rồi bị tơ nhện vây ở dưới đáy hố, cũng không có cơ hội tra xét tình hình bên ngoài, bởi vậy, vừa ra đến, thấy mấy pho tượng thần ngồi liên tiếp nhau, pho này so với pho kia đều khác biệt, nghĩ tới ngay dưới đại tuyết sơn này lại có bí cảnh điêu luyện sắc sảo như vậy thật khiến người khác vô cùng rung động.

Tạ Liên nói: "Nơi này là Vạn Thần Quật."

Mộ Tình ngắm nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: "Hang động này, không biết phải tiêu hao bao nhiêu năm, tiêu hao bao nhiêu tâm huyết mới có thể xây nên. Thực sự là... Thực sự là..."

Hắn dường như không thể tìm được ngôn từ nào để hình dung nữa. Tạ Liên có thể hiểu được cảm nhận của hắn. Dù sao, hang đá chỉ dùng để tu hành và thờ phụng thần linh, năm đó phụ mẫu y cũng vì y khai thông nhiều hang động, không có thần quan nào chứng kiến Vạn Thần Quật quy mô khổng lồ như vậy mà không thấy rung động trong lòng. Nếu có thể ở chỗ này cung thờ tượng thần của mình, tất nhiên cảnh giới sẽ tăng lên rất nhiều.

Phong Tín nghi ngờ nói: "Thần linh hang đá này cung phụng là ai? Vì sao mỗi pho tượng đều che mặt lại?"

Tạ Liên nói: "Đương nhiên bởi vì không muốn bị người đến sau như chúng ta nhìn thấy."

Mộ Tình nói: "Thế này thật kỳ quái. Vậy cứ trực tiếp đập nát hết đầu mấy pho tượng thần này đi, vì sao lại làm như vậy? Nếu thật sự muốn nhìn, một lớp khăn che mặt mỏng manh như vậy căn cản không ngăn cản được gì."

Nói xong, hắn định vén khăn che mặt của tượng thần gần nhất lên. Tạ Liên còn chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một ánh đao màu bạc khẽ cong lên, chỉa ngay trước ngón tay hắn không lệch nửa tấc.

Sát ý bỗng dâng lên khiến bầu không khí giữa bốn người trong nháy mắt trở nên căng thẳng. Phong Tín cảnh giác nói: "Làm gì vậy?"

Tuy rằng đao ngay trước mắt, Mộ Tình nhưng không hề lộ ra chút sợ hãi, nói: "Loan đao của ngươi đây không phải vẫn còn tốt lắm sao? Sao lại nói 'trạng thái không được tốt'?"

Hoa Thành ở phía sau hắn, chậm rãi nói: "Không ai dạy ngươi, đến địa bàn của người khác, chớ nên lộn xộn à."

Mộ Tình nói: "Cũng không phải địa bàn của ngươi, ngươi chủ trì công đạo làm gì?"

Hoa Thành lãnh đạm nói: "Không muốn phát sinh rắc rối mà thôi. Dù sao nơi này cũng là núi Đồng Lô, ai cũng không chắc vén khăn che kia lên sẽ phát sinh cái gì."

Mộ Tình nói: "Nhân vật kiêu ngạo như Huyết Vũ Thám Hoa đây lại có ngày sợ nảy sinh rắc rối à?" Nói xong, cổ tay dời xuống, lại muốn chạm vào vạt áo của pho tượng. Mũi đao của Ách Mệnh cùng dời xuống theo, lần thứ hai đối chọi gay gắt.

Mộ Tình nói: "Lúc này ta cũng không phải muốn vén khăn che mặt của hắn, thế nhưng chỉ là muốn nhìn thử chất liệu đá, Huyết Vũ Thám Hoa vì sao vẫn muốn ngăn cản ta?"

Hoa Thành giả vờ cười nói: "Ngăn ngươi gặp rắc rối."

Tạ Liên xen vào hai người họ, nói: "Ngừng lại, ngừng lại. Người ta ở đây xây hang đá cung thờ thần gì, chúng ta cũng không nhất định phải biết, chỗ này không thích hợp ở lâu, đi ra ngoài trước rồi nói sau. Đừng quên, chúng ta đều có chuyện quan trọng phải làm."

Hoa Thành nhìn chằm chằm tay Mộ Tình, nói: "Nếu ca ca đã nói như vậy, thế thì, trước tiên hắn thu tay lại, ta liền không so đo nữa."

Tạ Liên nói: "Mộ Tình, thu tay lại đi."

Mộ Tình trừng y nói: "Ngươi có lầm không? Vì sao không phải hắn thu tay trước? Lỡ như ta thu tay lại mà hắn không thu thì làm sao bây giờ?"

Thần quan cùng với quỷ, Phong Tín đương nhiên chọn đứng về phía thần quan, nói: "Cùng lắm chỉ chấp nhận hai bên cùng thu tay lại."

Hoa Thành một bước cũng không nhường, nói: "Si tâm vọng tưởng."

Mắt thấy hai bên không chịu lùi bước, Tạ Liên đặt tay lên cánh tay Mộ Tình, ấm giọng nói: "Mộ Tình à, để xuống đi, dù sao, ngay từ đầu là ngươi ra tay trước mà, cho nên ngươi cũng buông tay ra trước đi, được không? Coi như là cho ta chút mặt mũi đi? Ta đảm bảo ngươi buông tay Tam Lang nhất định sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa."

Tuy rằng Mộ Tình không hẳn đã chịu thua, nhưng giằng co một hồi, vẫn chậm rãi thu tay lại, tiếp tục quay lại đường đang đi. Đến tận lúc này, dường như dây cung bị kéo căng kia cuối cùng cũng thả lỏng, Tạ Liên cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa lúc đến trước một ngã ba, y hỏi Hoa Thành: "Lần này đệ nghĩ nên đi phía nào?"

Hoa Thành trông như tùy ý chọn một con đường, nói: "Bên này đi."

Phong Tín cùng Mộ Tình đi phía sau họ, hình như lại đấu đá nhau, ngay giữa chừng, Mộ Tình hỏi: "Các ngươi làm sao để chọn đường? Vì sao đi bên này?"

Hai người phía trước xoay đầu lại, nói: "Tùy tiện chọn."

Phong Tín cau mày nói: "Việc này sao có thể tùy tiện chọn? Vẫn là đừng mò mẫm đi, cẩn thận lại bị rơi xuống hố."

Hoa Thành mỉm cười nói: "Cho dù có rơi xuống hố, ta cũng có biện pháp đem điện hạ ra ngoài. Các ngươi có thể đi theo, không theo thì tự mình đi đi. Có điều nói thật, ta chưa từng nghĩ qua sẽ cứu các người."

"Ngươi...!"

Hoa Thành chính là nói như vậy, dù cho nụ cười trên mặt vô cùng nho nhã lễ độ, vẫn khiến kẻ khác cảm thấy cực kỳ giả dối, cười càng giả tạo giọng điệu càng khiến người khác tức chết. Phong Tín tức đến mức cung đã lên dây. Tạ Liên biết hắn không thực sự định động thủ, nói: "Xin lỗi mà Phong Tín. Có điều tình huống hiện nay, đi bên kia cũng không khác biệt lắm."

Hoa Thành ha ha cười nói: "Đáng sợ, đáng sợ. Xem ra, ta phải đi tránh xa một chút." Vừa nói vừa nhướn mi với Tạ Liên, quả nhiên đi xa ra. Tạ Liên biết hắn chẳng qua là muốn cách xa hai người kia thôi, lắc đầu cười, đang muốn theo sau, Mộ Tình lại đột nhiên đưa tay kéo y lại. Tạ Liên quay đầu lại, kỳ quái nói: "Mộ Tình? Có chuyện gì à?"

Ai ngờ, Mộ Tình một câu cũng không đáp, bắt lấy Tạ Liên rồi xoay sang đường khác mà chạy, quát lớn: "Ra tay đi!"

Hoa Thành ở phía trước cũng cảm thấy không đúng, quay đầu lại. Nhưng Phong Tín đã một quyền đánh lên tường đá, vài khối nham thạch lớn ào ào rơi xuống, lấp kín đường đi. Hai người nhanh chóng tiến lên, nhanh như chớp đánh ra hơn năm mươi đạo bùa chú lên giữa đất đá đang rơi xuống kia. Hoa Thành cùng ba người bọn họ bị đống đá lớn này tách rời.

Hóa ra, mới vừa rồi hai người bọn họ ở phía sau không phải lại đấu đá nhau, mà là thương lượng để đánh trận tập kích này! Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Các ngươi làm gì vậy?"

Y tránh khỏi Mộ Tình muốn đi xem Hoa Thành bị bọn họ ngăn lại ở bên trong, Phong Tín nhưng lại đẩy y ra, cùng với Mộ Tình mỗi người giữ một cánh tay y, kéo y bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Tranh thủ chạy đi! Bùa này không giữ hắn được lâu đâu!"

Mộ Tình trách mắng: "Ngươi còn hỏi nữa? Hắn có điểm cổ quái ngươi không nhìn ra được sao?!"

Tạ Liên nói: "Cổ quái chỗ nào?"

Mộ Tình nói: "Ta thấy ngươi thật là đần độn mà, toàn thân hắn đều viết rõ hai chữ cổ quái to đùng ra, mà ngươi lại như mù không nhìn thấy!"

Phong Tín quát: "Đừng nói nữa chạy mau!!! Mẹ nó dường như có tử linh điệp đuổi theo!"

Mộ Tình quát lớn: "Lấp cửa hang lại!"

Vì vậy Phong Tín một đường chạy một đường chưởng, vô số cửa hang đều bị đá lớn do hắn chưởng rơi chắn lại chặt chẽ. Hai người kéo Tạ Liên chạy như bay qua hành lang dưới lòng đất vòng vo chín mười khúc, Tạ Liên quả thực muốn bị con đường này quanh đi quẩn lại đến hôn mê, hô: "Ngừng! Ngừng!"

Chạy được một đoạn dài, hai ngươi kia mới dừng lại thở dốc một hơi. Thừa dịp đang nghỉ ngơi, Tạ Liên nói: "Không phải chứ, hai người các ngươi rốt cuộc sao lại đột nhiên kéo ta chạy như vậy? Các ngươi phát hiện ra gì sao?"

Phong Tín hai tay chống gối mà thở dốc, nói: "Ngươi bảo hắn, nói lại một lần cho ngươi nghe đi!"

Mộ Tình nâng người lên, nói với Tạ Liên: "Rõ ràng như vậy ngươi còn không phát hiện ra sao? Hạt châu! Hạt châu kia ngươi nhớ không?"

Tạ Liên: "Hạt châu gì?"

Mộ Tình gặn từng câu từng chữ nói: "Buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời, khuyên tai ngọc san hô đỏ thẫm đi cùng trang phục Duyệt Thần Võ Giả, chính là hạt châu ngươi bị thất lạc!"

".."

Tạ Liên hơn nửa ngày cũng không nhớ ra, nhéo nhéo vành tai, mê man nói: "Hạt san hô đỏ lúc ấy ta đeo trên tay đó hả? Ta có làm mất sao?"

Khóe miệng Mộ Tình hơi co lại, cả giận nói: "Hài người các ngươi lúc đó còn xử oan ta nói hạt châu kia là do ta trộm, loại chuyện này sao ngươi có thể không nhớ rõ được?"

Tạ Liên nói: "Dù sao cũng tám trăm năm rồi..." Phong Tín lại phản bác: "Ngươi bớt nói bậy đi, không ai đổ thừa ngươi trộm cả, có chính ngươi nghi thần nghi quỷ!"

Tạ Liên vẫy vẫy tay, nói: "Đừng cãi nữa đừng cãi nữa. Các ngươi đột nhiên nhắc đến hạt châu kia làm gì?"

Mộ Tình nói: "Bởi vì đã tìm thấy hạt châu đó rồi! Hạt châu đỏ Hoa Thành dùng để buộc tóc, ngươi có thấy không?"

Tạ Liên mở to mắt: "Ngươi nói đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy