CHƯƠNG 191: BẠCH Y HỌA THẾ VÔ HỈ VÔ BI RA ĐỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Liên không biết mình tỉnh hay là ngủ.

Nếu nói là tỉnh, y đối bên ngoài hết thảy đều không có phản ứng, cũng không có ký ức, nếu nói là ngủ, thế nhưng y nhưng vẫn mở to mắt.

Chờ đến lúc y tỉnh táo lại, Bạch Vô Tướng đã đem hắc bội kiếm đeo ở trên eo y, giống như quà khen thưởng cho hài tử của trưởng bối, nói: "Đây là lễ vật ta tặng cho ngươi."

Nói rồi vỗ vỗ chuôi kiếm, ý vị thâm trường lại ôn hòa nói: "Nó, tuyệt đối sắc bén hơn mấy cây kiếm Quân Ngô tặng cho ngươi."

Tạ Liên mặc hắn đeo bội kiếm lên người mình, không nói chuyện, cũng không có phản kháng. Bởi vì phản kháng thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng.

Y cứ như vậy, thay một thân quần áo mới, một tân bảo kiếm, như vừa hồi sinh trong một thân thể mới, hướng bóng đen ngoài Thái tử điện mà đi. Bạch Vô Tướng lại ở phía sau nói y: "Từ từ."

Tạ Liên dừng bước. Bạch Vô Tướng vô thanh vô tức đi đến bên cạnh người y, ném lên tay y một dải lụa trắng, nói: "Ngươi quên cái này."

Đó là thứ lúc trước y dùng để che mặt, sau lại bị trói trụ bởi lụa trắng kia.

Tạ Liên một mình, lảo đảo đi xuống núi.

Đã là ban ngày, mặt trời cũng đã mọc, nhưng ánh sáng mặt trời chiếu lên người y, Tạ Liên cũng không cảm thấy ấm dù chỉ một chút.

Trên đường xuống núi, y nhìn thấy một dòng suối nhỏ, róc rách róc rách, vô cùng thanh khiết sinh động. Đi đến bên dòng suối, mặt nước phản chiếu bộ dạng y, Tạ Liên nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt kia.

Mặt vẫn bóng loáng trắng nõn, một vết thương cũng không có, cổ cũng như vậy, ngực, bụng, chỗ khác đều tương tự. Nhưng y nhìn được một hồi, không thể tiếp tục, vùi đầu vốc mấy hớp nước suối, rửa mặt, lại uống mấy ngụm. Uống uống, bỗng nhiên phát hiện thượng du* tựa hồ có gì đó.

*thượng du: miền rừng núi ở vùng thượng lưu các con sông; phân biệt với hạ du

Y chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa bên bờ thượng du, trên một tảng đá lớn, có một cỗ thi thể, nhìn quần áo, đúng là tên hán tử bán nghệ.

Người này không xuống được núi, mà là chết ở trên đường, trên tảng đá lớn có một mảng màu máu dị thường, nhìn bộ dạng như sợ hãi hoặc đau đớn mà đâm đầu vào đá chết. Thi thể đã thối rữa, một nửa nổi lềnh phềnh trên mặt nước, tỏa ra một màu tanh tưởi, không hề nhúc nhích, nhưng nửa bên kia nát vụn mọc ra mấy khuôn mặt nhỏ dị dạng, còn nhúc nhích mà mấp máy.

Tạ liên úp mặt xuống dòng suối, tê tâm liệt phế mà nôn nửa canh giờ, nôn cả ra máu.

Lúc sau xuống núi, y đi hồi lâu, ở trên đường cái lang thang không có mục tiêu mà chao đảo. Đột nhiên, một bàn tay chụp lấy vai y, kéo y vào ngõ nhỏ. Tạ Liên vừa quay đầu lại, còn chưa thấy mặt đối phương, đã bị một nắm đâm đánh tới: "Ngươi mấy ngày này chạy đi đâu!!!"

Sau nắm đấm là mặt Phong Tín nổi giận đùng đùng, lúc Tạ Liên nhìn đến, đã bị quyền đánh đến bốp một tiếng mà ngã.

Phong Tín cũng không dự đoán được y không ngờ lại dễ dàng bị đánh ngã như vậy, nhìn lại nắm tay mình, lại nhìn Tạ Liên nằm trên mặt đất, sửng sốt một hồi lâu, còn chưa đến đỡ, Tạ Liên đã tự mình bò dậy. Phong Tín thay đổi sắc mặt, vẫn không chịu hòa hoãn, lại nói: "Hỏa khí ngươi cũng thật lớn, nói một tiếng liền chạy đi, hai tháng không thấy bóng dáng! Nhưng ngươi có biết bệ hạ lo lắng mà thành dạng gì hay không?!"

Tạ Liên lau máu mũi trên mặt, nói: "Thực xin lỗi."

Thấy máu trên mặt y càng xoa càng bẩn, Phong Tín nặng nề hít một hơi, nói: "Điện hạ! Dù cho xin lỗi, chúng ta nói lời này thật sự vô nghĩa, nhưng huynh... Huynh rốt cuộc làm sao vậy? Huynh lâu như vậy rốt cuộc làm gì thế? Rốt cuộc có chuyện gì, không thể cùng ta nói sao?" Hắn chú ý tới Tạ Liên trên eo đeo hắc kiếm, lại nói, "Cái này huynh kiếm ở chỗ nào?"

Tạ Liên muốn nói. Nhưng mà, nghĩ đến tranh chấp cùng Phong Tín trước khi rời đi, chần chừ nhìn Phong Tín, còn có những chuyện từng xảy ra mà không muốn nghĩ tới, lại chỉ nói một tiếng: "Thực xin lỗi."

Hai người trở lại chỗ ẩn thân ban đầu, vương hậu vừa thấy Tạ Liên liền ôm y khóc. Quốc Chủ nhìn qua lại già đi không ít, ban đầu là tóc đen điểm vài sợi bạc, hiện tại là đầu hoa râm điểm tóc đen. Nhưng người lại như thế nào không tức sùi bọt mép, nói đơn giản vài câu rồi không lên tiếng. Đại khái là sợ y một kích động lại chạy đi mất mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng, ba người lời nói cử chỉ lúc đó, đối với y đều thật cẩn thận.

"Phong Tín."

Sau bữa cơm giản dị, Tạ Liên bỏ hắc kiếm đeo trên eo xuống, đưa qua, nói: "Thanh kiếm này cho ngươi, cầm đi cầm đi."

Phong Tín cảm thấy được tay cầm kiếm của y đang run rẩy, lại không đoán được là run rẩy vì cái gì, nói: "Vì sao muốn ta cầm?"

Tạ liên nói: "Lúc trước ngươi không phải đòi tiền sao."

Nghe vậy, trên mặt Phong Tín bỗng nhiên xẹt qua vài tia đau xót, ngay sau đó, lắc lắc đầu, nói: "Hiện tại không cần."

Tạ liên không nhắc lại nữa, ném hắc kiếm ở một bên không quản, ngả đầu ngủ.

Lần này trở về, Tạ Liên tựa như chưa phát sinh chuyện gì, hy vọng có thể mau chóng trở lại nguyên trạng, ra sức thực hiện hết thảy như thường. Nhanh chóng, y liền cùng Phong Tín ra ngoài mãi nghệ.

Vốn Phong Tín tâm tự không nhiều, nói: "Quên đi, tốt nhất huynh nghỉ ngơi hai ba ngày."

Tạ Liên nói: "Ta đã nghỉ ngơi hai tháng rồi. Nếu những mấy người bán nghệ kia lại gây phiền toái tìm đến ngươi, chúng ta hai người cũng dễ ứng phó."

Phong Tín lại nói: "Những người bán nghệ đã sớm không tới nữa."

Không phải bởi vì ban đầu hán tử bán nghệ kia đã chết, không ai dẫn dắt, mà là bởi vì, Phong Tín ở chỗ này đóng quân đã lâu. Mới đến, đại gia còn cảm thấy mới mẻ, nhưng thời gian dài, mọi người cũng không còn hứng thú, xem hắn cùng những người bán nghệ bản địa không có gì khác nhau. So sánh với ngày trước, Phong Tín mất đi lực cạnh tranh. ĐỊnh uy hiếp không thành, người bán nghệ khác cũng không tới tìm y gây phiền toái. Dù sao mọi người kiếm tiền đều không sai biệt lắm, đều giống nhau.

Cho nên, mặc dù Phong Tín ra sức bắn tên thế nào đi nữa, cũng không thể làm đến lần thứ hai, quan khách đến xem cùng người khen thưởng so với ban đầu ít hơn phân nửa. Thậm chí một phần mười cũng không đến. Hơn nửa ngày qua đi, Phong Tín mệt đến đầy đầu là mồ hôi, ngồi vào một bên. Tạ Liên nói: "Đến lượt ta đi."

Phong Tín nói: "Không phải chứ?"

Tạ Liên lại thẳng tiến. Vừa thấy thay đổi người, người đi đường lại đều tới hứng thú, nói: "Vị này tiểu ca có sở trường gì kiếm sống?"

Tạ Liên không đáp, nhặt nhánh cây, chính mình bắt đầu diễn một bộ kiếm pháp. Tuy rằng lấy chính là nhánh cây, nhưng kiếm pháp khiến cho càng xinh đẹp, tiếng xé gió như kiếm nhọn, bởi vậy, cũng có chút người hãnh diện trầm trồ khen ngợi. Phong Tín ở một bên nhìn, thần sắc phức tạp, nhìn một lát liền quay đầu đi.

Tạ liên không hề cảm thấy thẹn chi tâm, cũng không hề có gánh nặng trong lòng, tiếp tục nghiêm túc múa kiếm. Lúc này, chợt nghe trong đám người một người hô: "Khó coi khó coi! Khó coi chết đi được! Ai muốn xem ngươi cầm nhánh cây hột gà| chọc linh tinh?"

Phong Tín lập tức đứng lên, quát: "Miệng nói sạch sẽ cho ta!"

Tạ liên động tác khẽ ngưng, nhìn qua. Chỉ thấy trong đám người một cái hán tử vừa ăn dưa vừa phun hạt, lộ vẻ xem náo nhiệt. Hắn kêu với Phong Tín: "Lão tử tới xem bán nghệ! Muốn nói như thế nào thì nói như thế nào, ngươi cái thảo thưởng còn dám quản chúng ta đánh thưởng? Đổi kiếm thật! Đổi thật tới đại gia lại suy xét muốn hay không thưởng ngươi mấy cái tử nhi!"

Hắn kêu lớn, những người khác cũng kêu theo. Phong Tín giận dữ, đang muốn ra tay, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, Tạ Liên đã xuất hiện ở bên cạnh người nọ, bắt lấy, ném lên cao.

Y vừa ra tay, lực vô cùng lớn, hán tử nhàn rỗi bị y vứt đến bay lên mấy trượng, dưa da rơi xuống đất, mọi người đều cả kinh há to miệng. Mà người nọ "Bịch" một tiếng, rơi mạnh xuống đất, thất khiếu* chảy máu, lớn tiếng kêu thảm thiết, nhưng mà Tạ Liên còn không dừng tay, đi lên lại lần nữa túm lấy hắn, bình đạm không gợn sóng nói: "Kiếm thật không có, ngươi nghĩ xem nếu có thì mạng ngươi thế nào?"

*thất khiếu: gồm hai tai, lỗ mũi, hai mắt, miệng

Vây xem mọi người sợ tới mức chạy tán loạn, nói: "Người tới! Cứu mạng với! Giết người!"

Phong Tín càng kinh hãi: "Điện hạ!!!"

Tạ liên mắt điếc tai ngơ, chuẩn bị đem kia hán tử lại vứt cái mấy trượng mặc hắn rơi xuống đất, Phong Tín đi lên một phen đè lại y, đã quên phải che dấu thân phận, quát: "Điện hạ!!! Huynh mau tỉnh! Huynh đánh chết người này mất!!!"

Tạ Liên hai mắt đầy lửa giận một chưởng bắt

hai tay hắn, đem người nọ một phen ấn vào trong đất. Hán tử hai chân duỗi ra, lại bất động, Phong Tín nhào lên tới đang muốn xem hơi thở hắn, lại nghe trên đường truyền tới giọng nói: "Chính là bọn họ! Ở nơi đó!"

Hỏng rồi!Lính Vĩnh An tới!

Phong Tín cất bước liền chạy, lại thấy Tạ Liên đứng chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm mấy binh lính Vĩnh An, tựa hồ bộ dáng muốn đi lên đánh một trận, lại lộn trở lại kéo tới một phen, nói: "Huynh còn đứng làm gì, chạy mau!"

Hai người một đường trốn đông trốn tây mới chạy thoát, trở lại phòng nhỏ ẩn thân. Vừa vào cửa, ngay trước mặt vương hậu, Phong Tín quát: "Huynh như thế nào sẽ làm sự như vậy?!"

Ban đầu Phong Tín, tự nhiên là trăm triệu không dám ở nhị vị trước mặt bệ hạ như thế làm càn, nhưng lâu như vậy làm hao mòn, rất nhiều chuyện sớm đã thay đổi. Tạ liên đối vương hậu nói: "Về phòng đi."

Vương hậu nói: "Hoàng nhi, này đến tột cùng..." Tạ liên nói: "Về phòng đi!"

Vương hậu muốn hỏi không dám hỏi, trở về phòng. Tạ liên lại chuyển hướng Phong Tín: "Ta làm cái gì?"

Phong Tín cả giận nói: "Huynh muốn đánh chết người kia!"

Tạ liên phản bác nói: "Hắn lại không chết. Hơn nữa đánh chết thì thế nào?"

"..."

Phong Tín ngạc nhiên nói: "Ngươi nói cái gì? Cái gì kêu đánh chết thì thế nào?"

Tạ liên nói: "Ai bảo tiện dân này tìm chết? Tìm chết ta sẽ thanh toán hắn, có cái gì sai sao?"

Phảng phất bị y dùng từ sợ ngây người, một hồi lâu, Phong Tín mới nói: "Hắn... Là phạm tội nhỏ, không đến mức giết hắn? Đánh hắn một chưởng, này một câu nên đã chết?"

Tạ liên xen lời hắn: "Đúng vậy. Hắn dám nói như vậy, phải trả giá thật lớn."

"..."

Phong Tín không thể tưởng tượng nói: "Huynh sao lại nói như vậy?"

Tạ liên nói: "Nói cái gì?"

Phong tin nói: "Huynh trước kia sẽ không dùng từ "tiện dân". Huynh chưa từng nói qua từ này."

Tạ Liên nói: "Ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì? Ta lại không phải thần tiên, ta không thể phẫn nộ, không thể căm hận sao?"

Phong Tín nghẹn họng, sau một lúc lâu, miễn cưỡng bài trừ mấy chữ: "Ta không phải ý này, nhưng là vô luận như thế nào, cũng không đến mức..."

Tạ Liên không muốn nghe nữa, mặc kệ hắn nói, tự mình đi vào nhà, đóng sập cửa.

Mới vừa đóng cửa lại, y liền hô to một tiếng, chính mình đụng phải giường.

Lừa mình dối người! Y căn bản là lừa mình dối người!

Vô luận như thế nào, căn bản không có khả năng coi như chưa phát sinh cái gì, cũng không có khả năng trở lại nguyên trạng như vậy!!!

Buổi tối, có người gõ cửa, Tạ Liên tưởng Phong Tín, không trả lời. Một lúc lâu sau, mới nghe thanh âm vương hậu nói: "Hoàng nhi, là mẫu hậu. Để mẫu hậu tiến vào gặp con, được không?"

Tạ Liên vốn định nằm bất động, nhưng nằm sau một lúc lâu, vẫn lên mở cửa, mệt mỏi nói: "Làm gì?"

Vương hậu bưng một cái mâm, đứng ở cửa, nói: "Hoàng nhi sao con không ăn chút gì đi?"

Tạ Liên nhìn bà, nhịn hồi lâu, mới đem đã trào lên cổ họng một câu "Không ăn cái gì cũng không muốn ăn thứ người làm" nhịn xuống, né sang một bên để mẫu thân tiến vào. Vương hậu đem mâm để trên bàn, nói: "Con xem."

Tạ liên vừa thấy, tức giận đến quả thực đến nực cười, nói: "Đây là cái gì?"

Vương hậu hiến vật quý giống nhau nói: "Con xem, cái này, là 'bỉ dực liên chi hoàn', cái này, là 'hoa hảo nguyệt viên canh'..."

Kêu bỉ dực liên chi lớn lên giống một thi hai mệnh, kêu hoa hảo nguyệt viên căn bản gập ghềnh, Tạ Liên không thể không cướp lời nàng nói: "Như thế nào mấy thứ này còn đặt lấy tên?"

Vương hậu nói: "Món ăn không phải đều đến có tên sao?"

Tạ Liên nói: "Đó là trong hoàng cung ngự thiện. Người thường không đặt tên đồ ăn."

Hoàng cung, ngự thiện, người thường. Vương hậu dừng một lúc, cười nói: "Cũng không có người quy định nhất định phải ngự thiện mới có thể lấy tên, coi như là may mắn đi. Tới, ăn thử xem? Mẫu hậu đã làm cho con." Nói rồi cầm chiếc đũa. Tạ Liên lại không cười, cũng không nhúc nhích chiếc đũa.

Vương hậu cười ngồi một trận, tươi cười dần dần trở lại bình thường, nói: "Hoàng nhi à."

Tạ liên nói: "Cái gì."

Vương hậu nói: "Con sao lại cãi nhau với Phong Tín?"

Tạ Liên dường như không muốn giải thích, cũng không sức lực giải thích, nói: "Hai người trong phòng đợi là được, không cần lo những thứ này."

Vương hậu chần chờ một lát, nói: "Mẫu hậu biết khả năng không nên nói, nhưng mà, ngươi không ở này mấy ngày nay, đều là Phong Tín đứa nhỏ này vẫn luôn ở chăm sóc..."

Tạ liên nói: "Mẫu hậu, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Vương hậu vội nói: "Hoàng nhi, con không cần sinh khí, ta không phải trách mắng con. Thật sự không phải, ta biết con cũng thực vất vả. Ta chỉ nói, Phong Tín đứa nhỏ này vẫn luôn theo chúng ta, đi theo con, cũng không dễ dàng. Ta cảm giác được, nó không phải không muốn đi, nhưng nó níu lại tới hôm nay, tất cả đều là bởi vì nhớ thương tình cảm giữa các con..."

Nghe đến đó, Tạ Liên bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Ai lại dễ dàng? Ta thực dễ dàng sao?! Mẫu hậu, người đừng hỏi được không, người không hiểu nên đừng dính vào được không!!"

Thấy y đạp cửa xông ra, vương hậu luống cuống, đứng dậy đuổi theo ra, nói: "Hoàng nhi, con đi đâu? Ta không nói, mẫu hậu không nói! Con trở về đi!"

Tạ Liên lạnh lùng nói: "Ta biết! Tất cả mọi người đều không dễ dàng, người yên tâm! Ta đây liền đi làm tất cả mọi người sống dễ dàng hơn một chút!!"

Vương hậu không theo kịp y, chỉ trong chốc lát đã bị bỏ lại phía sau. Đến tận buổi tối, Tạ Liên mới mang vài cái túi trở về, vừa mở cửa ra, tất cả mọi người đều chưa ngủ, đang đợi y, sắc mặt đều rất kém. Tạ Liên trở tay đóng cửa lại, nói: "Làm sao vậy?"

Quốc chủ hình như vừa quở trách vương hậu, hốc mắt nàng vẫn còn hồng, thấy Tạ Liên trở về, thở phào một hơi, miễn cưỡng cười vui nói: "Hoàng nhi, con đã trở lại! Ta sau này không bao giờ hỏi nhiều nữa, con không nên đột nhiên quay đầu bỏ đi, dù chuyện gì mẫu hậu nhất định nghe theo con..."

Tất cả mọi người sợ. Sợ y vừa quay đầu đi, lại là hơn hai tháng không thấy bóng người. Tạ Liên lại nói: "Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta không phải bỏ đi. Các ngươi vào trong nghỉ ngơi là được."

Đợi cho quốc chủ vương hậu đều vào nhà, trầm mặc một lát, Phong Tín nói: "Dù cho ta có hỏi huynh đi đâu, huynh cũng sẽ không trả lời đúng không."

Tạ Liên không nói chuyện, đem mấy cái túi kia ném trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Phong Tín hỏi: "Đây là cái gì?"

Tạ Liên lộn ngược túi ra, từ bên trong chấn động rớt xuống một đống lớn vàng bạc, cơ hồ chiếu sáng toàn gian nhà. Phong Tín lập tức đứng lên, nói: "Huynh...Huynh đây là từ đâu có?!"

Tạ Liên cũng không ngẩng đầu lên, ngồi dưới đất vừa kiểm kê, vừa nói: "Không cần phải như thế. Đi một chuyến đến thế gia vọng tộc trong thành mà thôi. Yên tâm, không ai phát hiện."

Phong Tín hai mắt trợn lên: "Huynh!..."

Hắn nhớ đến quốc chủ vương hậu còn ở cách vách, đè thấp giọng, nói: "Huynh trộm đồ?!"

Tạ Liên nói: "Ngươi không cần phải nhìn ta như vậy. Tất cả mọi người đều không dễ dàng, có thứ này sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Phong Tín nói: "Vậy huynh cũng không thể đi trộm đồ chứ?! Chúng ta có thể mải võ!"

Tạ liên nói: "Mải võ từ sáng đến chiều mệt đến muốn chết muốn, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

Phong Tín lùi lại hai bước, đây là lần đầu tiên Tạ Liên trông thấy vẻ mặt như sắp ngất đến nơi của hắn.

Phong Tín khó khăn đứng vững lại, xác định lời này không phải chính mình nghe lầm, lẩm bẩm nói: "Huynh, như thế nào lại biến thành bộ dáng bây giờ?"

Tạ Liên ngẩng đầu, hỏi ngược lại: "Bộ dáng gì?"

Phong Tín cả giận nói: "Ta không muốn nói đến huynh! Tự huynh nhìn xem huynh hiện tại là bộ dáng gì! Vụ ăn cướp ta đã không hỏi huynh, huynh sao còn làm trầm trọng thêm?!"

Tạ liên cười lạnh một tiếng, nói: "Quả nhiên."

Phong Tín nói: "Cái gì quả nhiên?"

Tạ Liên đứng dậy, nói: "Ngươi quả nhiên vẫn luôn nhớ kỹ vụ ăn cướp. Muốn hỏi ta, lại không tiện hỏi, phải không? Trong lòng ngươi hẳn đã tưởng tượng qua trăm ngàn lần đã xảy ra chuyện gì. Không cần suy nghĩ, ta nói cho ngươi biết."

Y từng bước một, ép sát đến trước mặt Phong Tín, nói: "Là thật. Ta đi ăn cướp."

Phong Tín bị y bức cho lùi lại một bước, nói: "Huynh..." Hắn lại tiến lên một bước, thấp giọng cả giận nói, "Chúng ta trải qua khốn khổ như vậy, là vì cái gì?! Nếu loại sự tình này huynh nguyện ý làm, chúng ta đã sớm làm, tội gì phải chịu đựng đến hôm nay?! Huynh như vậy rốt cuộc thành cái gì?! Kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ sao?! Huynh vẫn là Thái Tử điện hạ sao?!"

Tạ liên nói: "Đúng vậy, vì cái gì lại đau khổ chịu đựng đến hôm nay?"

Phong Tín ngẩn người. Tạ Liên lại nói: "Ngày trước ta là cái dạng gì? Mắng không cãi lại? Đánh không đánh trả? Không tự lượng sức? Cứu vớt chúng sinh? Này là cái gì? Này không phải ngu xuẩn sao? Ngươi cảm thấy ngu xuẩn như vậy là tốt à? Ngươi cảm thấy ta cần thiết phải như vậy sao? Một khi không phải, ngươi liền chịu đả kích phải không?"

Phong Tín cả kinh nói: "Huynh điên rồi sao? Huynh vì cái gì lại nói như vậy?"

Tạ liên nói: "Ngươi sai rồi. Ta không điên, ta chỉ là đột nhiên thanh tỉnh. Sau này đột nhiên phát hiện lúc trước ta mới là điên rồi."

"..."

Phong Tín lẩm bẩm nói, "Huynh tại sao lại như vậy? Huynh từ khi nào lại biến thành như vậy? Ta, ta thật không hiểu, ta như vậy, ta đi theo ngươi là vì cái gì..."

Tạ Liên nói: "Vậy ngươi đừng theo nữa."

Phong Tín còn chưa kịp phản ứng lại: "Cái gì?"

Tạ liên nói: "Ta nói, vậy ngươi đừng theo nữa."

Nói xong, y liền mở tung cửa bỏ đi.

Hai canh giờ sau, bên ngoài phòng mới truyền đến tiếng rầm rì, lại nhỏ giọng trò chuyện.

Hình như là Phong Tín đang từ biệt phụ hoàng mẫu hậu y. Giọng Phong Tín cực thấp, tiếng vương hậu có chút nghẹn ngào, quốc chủ không nói nhiều lắm, đa phần là ho khan. Chỉ chốc lát sau, cửa mở, cửa đóng, giọng Phong Tín biến mất, tiếng bước chân đi xa.

Phong Tín đi rồi.

Tạ liên nhốt mình trong phòng, đờ đẫn vô biểu tình, sau một lúc lâu, hai mắt nhắm nghiền.

Rốt cuộc đi rồi.

Từ sau khi Mộ Tình rời khỏi, Tạ Liên vẫn luôn sợ hãi chuyện này: có một ngày, Phong Tín cũng sẽ rời đi.

Bởi vì quá sợ hãi, hôm nay, Tạ Liên đã vô pháp chịu đựng được việc bị loại sợ hãi này tra tấn nữa.

Thay vì chậm rãi kéo dài, giống như dùng một con dao nhỏ từ từ bào mòn những ân nghĩa này từng chút một đến khi hết sạch, cuối cùng hai bên chán ghét, oán hận lẫn nhau, không bằng sớm một chút, liền vào giờ phút này cho nổ tan tành!

Trước khi Phong Tín đi, y sợ hãi. Mà sau khi Phong Tín đi rồi, y liền một chút cũng không sợ hãi nữa.

Thế nhưng, tuy y không sợ hãi, lại càng thống khổ.

Nguyên bản, Tạ Liên còn dưới đáy lòng ôm một phần vạn chờ mong, chờ mong mặc dù y thừa nhận rằng không nên làm vậy, mặc dù là y biến thành bộ dáng như bây giờ hỏng bét tới cực đểm, Phong Tín cũng vẫn sẽ lưu lại. Rốt cuộc, từ khi y mười bốn tuổi năm ấy chọn trúng Phong Tín làm người hầu bên cạnh mình, bọn họ hai cái tựa hồ vẫn luôn như hình với bóng. Là chính và phụ, càng là bạn tốt. Ngoại trừ y là Thái tử, Phong Tín cũng không có bất luận cái gì yêu cầu quan tâm. Nhiều nhất tiện thể mang theo quốc chủ và vương hậu.

Nhưng mà, Phong Tín đi thật.

Tạ Liên đã sớm đoán được kết quả này, cũng hoàn toàn hiểu được kết quả này, nhưng tạm thời y vẫn cảm thấy khó mà chịu nổi.

Bấy giờ, ngoài gian phòng tĩnh mịch truyền đến giọng của hoàng hậu.

Bà nói: "Hoàng nhi, xin lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy