CHƯƠNG 197: NGƯỜI DƯỚI ĐÁY VỰC NHẬN ĐƯỢC ĐẤU LẠP TRONG MƯA (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Vô Tướng bị y một cước đạp bay đi, trên không trung trở mình lật ngược lại, vững vàng rơi xuống đất, quát lớn: "Ngươi điên rồi?!"

Hắn nổi giận rồi!

Lâu như vậy cho tới nay, Tạ Liên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này có cảm xúc chấn động mãnh liệt như thế, điều này làm y rất khoái chí, một tay nhấc hắc kiếm trên mặt đất đánh tới, nói: "Ta không có điên, ta chỉ là đã trở lại!"

Một cước vừa rồi chỉ là do bất ngờ không kịp phòng bị, tiếp theo liền không dễ dàng như vậy. Bạch Vô Tướng vừa tránh vừa lạnh giọng nói: "Ngươi...đã quên sao? Cha mẹ ngươi vì sao lại rời bỏ ngươi, dân chúng ngươi đối đãi với ngươi thế nào, tín đồ của ngươi phản bội ngươi ra sao! Chỉ vì một người, một kẻ qua đường nhỏ bé! Lại quên hết những điều này sao?!"

Tạ Liên nói: "Ta không quên! Thế nhưng-- "

Y một kiếm chém ra, tức giận mười phần mà phẫn nộ quát: "Quan tâm cái rắm!!!"

Bạch Vô Tướng một phát bắt được kiếm phong, nắm chặt lại, máu tươi chảy xuống bên dưới, khớp xương cũng phát ra tiếng kêu ken két.

Hắn có chút không khống chế được, lại có chút khó tin mà lẩm bẩm nói: "...Phế vật, phế vật! Ngươi thực sự là phế vật! Đến lúc này rồi, lại còn có thể đổi ý, còn có thể hối cãi!"

Tạ Liên cũng đang dồn lực hạ mũi kiếm nhọn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "...Ngươi, thật khiến ta buồn nôn, cho nên, ta tuyệt đối không muốn biến thành cái thứ mắc ói gì đó như ngươi!"

"..."

Bạch Vô Tướng tựa hồ thoáng bình tĩnh lại, liền khôi phục cái giọng điệu tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn, nói: "Mà thôi, ngươi đây chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi. Quên ta đã nói gì với ngươi sao?"

Tạ Liên thở dốc một hơi, Bạch Vô Tướng từng câu từng chữ nói: "Vong linh tại chiến trường, đã bị ngươi triệu hồi, bây giờ, đã muộn rồi. Chúng nó, thế lực không thể đỡ!"

Giữa mưa to tầm tã, hắc kiếm trong tay Tạ Liên phát ra tiếng vo ve kịch liệt, kêu đến hai tai cùng đầu y đều đau đớn. Bạch Vô Tướng nói: "Ngươi định làm thế nào? Đáng giá sao? Vì những người này, nhận lấy muôn đời nguyền rủa?"

Từ khi bắt đầu đá hắn một cước kia, máu trong người Tạ Liên vẫn luôn sôi trào, đầu cũng trong tình trạng phát nhiệt, vung kiếm cùng lời nói, đều là trong lòng bộc phát, cũng chưa nghĩ đến tiếp theo nên làm sao bây giờ. Nghe hắn hỏi như vậy cũng không biết trả lời như thế nào, nói: "Ngươi không nhìn thấy ta định làm gì sao. Trước đó, ta đầu tiên xử lý ngươi đã!"

Bạch Vô Tướng hừ lạnh một tiếng, nói: "Không biết tự lượng sức mình!"

Vừa dứt lời, Tạ Liên chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bổng, cả người liền bay lên.

Y lập tức ổn định tinh thần tìm trọng tâm, nhưng trọng tâm này còn chưa tìm thấy, phía trên chợt lóe lên một bóng trắng, lại một đòn tập kích mãnh liệt. Tạ Liên giống như biến thành một viên đá sắt, bị người khác không ngừng ném xuống phía dưới, một tiếng vang thật lớn, đập thật sâu vào trong lòng đất.

Nếu như nói ban đầu Tạ Liên còn ôm ba phần may mắn sẽ "bùng phát trong thoáng chốc cũng có thể thắng", dưới một đòn này, y liền hoàn toàn thanh tỉnh.

Không thắng được!

Quá mạnh, thứ này đối với y mà nói, chính là bị áp chế mạnh mẽ!

Tạ Liên chưa bao giờ sinh ra ý nghĩ "bị áp chế" như vậy với bất kỳ kẻ địch nào, chỉ có vài lần chống lại Quân Ngô, mới thỉnh thoảng hiện lên trong thoáng chốc. Tuy Quân Ngô thật sự mạnh, nhưng là một loại khắc chế có chừng mực, thu phóng sức mạnh thành thạo, hoàn toàn khác với Bạch Vô Tướng. Sự dũng mãnh của thứ này, mang cảm giác hung ác mãnh liệt cùng tràn ngập oán hận trong sát ý.

Tạ Liên vốn ôm trong mình hy vọng dựa vào ba phần may mắn "đánh một hồi chắc cũng thắng", nào ngờ Bạch Vô Tướng vừa ra chiêu này, y hoàn toàn tỉnh ngộ. Chỉ cần một chiêu, Tạ Liên đã hiểu y không thể nào đánh bại Bạch Vô Tướng. E là trên đời chỉ có Quân Ngô mới là đối thủ của thứ này.

Thế nhưng, thanh âm hiện tại của y, tuyệt nhiên không thể truyền đạt đến chỗ Quân Ngô!

Một cước thật mạnh, chiếc giày trắng như tuyết của Bạch Vô Tướng đạp ngay ngực Tạ Liên, điềm nhiên nói: "Từ khi mới bắt đầu, cũng bởi vì ngươi không biết tự lượng sức mình, si tâm vọng tưởng, mới đẩy mọi thứ đến bước này!"

Tạ Liên bị hắn đập đến mức lục phủ ngũ tạng co lại thành một khối, đau nhức không chịu nổi, nhưng kiềm lại ngụm máu tươi, nói: "Không. Không phải ta!"

Bạch Vô Tướng nói: "Hả?"

Tạ Liên đưa tay gắt gao nắm lấy giày hắn, trước mắt chưa trấn tỉnh, hai mắt sáng ngời, nói: "Là ngươi, mang đến dịch mặt ngươi. Là ngươi, đưa hết thẩy những thứ đó đến bước này!"

"..."

Bạch Vô Tướng hừ một tiếng: "Có lẽ vậy. Nếu như ngươi nhất quyết nghĩ như vậy."

Tiếp sau đó, hắn mỉm cười nói: "Ngươi nên hiểu rõ một điều rằng, nếu không phải ngươi không biết tự lượng sức mình, cố ý đi ngược ý trời, thì ta sẽ không thể nào xuất hiện trên cõi đời này. Ta sinh ra là do thuận theo ý trời".

Ngọn lửa trong mắt Tạ Liên không hề bị mưa to dội tắt, trái lại càng lúc càng cháy dữ dội hơn. Y nói: "Ngươi đừng tự cho là đúng! Ta không cần ngươi dạy ta, một mình ta tự học được. Nếu ngươi đại diện cho mệnh trời, vậy thì, cái thứ mệnh trời này, phải bị tiêu diệt!" Sấm rền cuồn cuộn phía chân trời, gió mưa không ngừng gào thét. Giọng Bạch Vô Tướng trầm xuống. Hắn nhẹ giọng nói: "Ta dốc lòng dạy dỗ ngươi như thế, nhưng ngươi lại ngu xuẩn quá sức tưởng tượng. Thái tử à, ta hết kiên nhẫn rồi".

Tạ Liên lại ho khan vài tiếng, Bạch Vô Tướng nói: "Nhưng mà cũng không có gì khác biệt, dù sao ngươi cũng đã sớm thức tỉnh bọn chúng rồi, chỉ kém một bước cuối cùng mà thôi. Một bước cuối cùng này, để ta giúp ngươi một tay cũng được."

Tạ Liên cảnh giác nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Bạch Vô Tướng cúi người xuống, nắm lấy tay Tạ Liên, cưỡng chế lấy thanh hắc kiếm kia nhét vào tay mình, cầm lấy, giơ kiếm lên trời!

Trên không trung đánh xuống một tia sấm bạc, khảm vào tâm thanh hắc kiếm kia, lại đánh ngược trở lại. Mây đen dày đặc bắt đầu quấy nhiễu, toàn bộ bầu trời Vĩnh An xuất hiện một biển mây đen kịt, có vô số mặt người, tay người, chân người quay cuồng bên trong, giống như địa ngục đang di chuyển trên bầu trời.

Cùng lúc đó, mặt trời lặn xuống.

Tạ Liên nằm trên mặt đất, trong mắt phản chiếu hình ảnh mây đen cuồn cuộn cùng sấm sét vang dội trên bầu trời bao la, Bạch Vô Tướng ném y đi, hắc kiếm kia "Keng" một tiếng rơi trên mặt đất.

Trên mây như đang truyền đi tiếng gào thét chói tai của thiên quân vạn mã, trận chiến này có thể nói là hủy thiên diệt địa, trong phố lớn ngõ nhỏ, rất nhiều người đều kinh ngạc đi ra ngoài, mở dù che mà vẻ mặt lờ mờ, đều nói: "Làm sao vậy?"

"Cái gì ầm ĩ vậy?"

"Mẹ nó?! Bầu trời đó?! Đó có phải dịch mặt người không?!"

"Thiên hạ đại loạn, thiên hạ đại loạn rồi!"

Tạ Liên toàn thân cùng mặt đều dính bùn, từ mặt đất lảo đảo bò lên, quát lớn: "Trở vào! Trở về phòng đi!! Đừng đi ra ngoài! Trở về phòng mau, chạy đi!!!"

Dịch mặt người, lại một lần nữa muốn bạo phát!

Tạ Liên ở bên cạnh ra sức phất tay, Bạch Vô Tướng ở bên nhẹ giọng mỉm cười. Tạ Liên mạnh mẽ quay đầu lại, trợn mắt nhìn hắn. Bạch Vô Tướng hai tay áo lồng vào nhau, dáng vẻ nhàn nhã mà nói: "Cần gì tức giận như vậy? Dù sao ngươi đã không thể quay đầu lại nữa, không bằng lĩnh hội cho tốt một chút sự thơm ngọt của báo thù đi. Thỏa thích thưởng thức, đây là kiệt tác của ngươi mà."

"..." Tạ Liên nói, "Ngươi, cho rằng ta không còn cách nào sao?"

Bạch Vô Tướng nói: "Nếu như ngươi vẫn còn biện pháp, xin mời?"

Tạ Liên hít sâu một hơi, một tay nhấc thanh hắc kiếm trên mặt đất kia lên, đi tới đám người phía trước.

Tất cả mọi người nhận ra đây là thái tử tiền triều quỷ không ra quỷ, thần không ra thần, người không ra người đã nằm trên đường hai suốt ngày qua, đều cẩn thận dè dặt lùi về sau. Tạ Liên quát lớn: "Tất cả đứng lại!"

Chẳng biết tại sao, lúc này tuy rằng toàn thân đầy bùn đất, nhưng bản thân y lại mang một khí thế kỳ quái, mọi người quả thực đứng lại. Tạ Liên nói: "Thấy mấy thứ trên bầu trời kia không?"

Mọi người không hiểu gật đầu, Tạ Liên nói: "Cái này, là oán linh dẫn đến dịch mặt người, ngay lập tức dịch mặt người sẽ một lần nữa bạo phát!"

Biển mây đen kịt kia thật sự khiến người ta sợ hãi, cũng không cần thuyết phục nhiều, mọi người liền tin lời này, hoảng hốt nói: "Dịch, dịch mặt người?!"

"Sao lại xảy ra nữa rồi?"

"Khó thể nào thành sự thật được..."

Có người hoang mang lo sợ, có người xoay mình bỏ chạy, nhưng tuyệt đại đa số, đều lo sợ bất an mà đứng nguyên tại chỗ, đợi y nói tiếp. Tạ Liên lại không nói nữa, mà cầm kiếm trong tay đưa về phía trước.

Một cử động này của y khơi lên hàn quang óng ánh của hung khí, hù mọi người sợ đến nhất thời đồng loạt lui về phía sau vài thước, Tạ Liên lại quát: "Cầm!"

"..."

Mọi người sợ hãi nói: "...Cái gì?"

Tạ Liên cầm kiếm đứng trong mưa, trầm giọng nói: "Chỉ cần các ngươi dùng thanh kiếm này đâm ta thì sẽ không bị dịch mặt người".

"..." Nụ cười trên mặt Bạch Vô Tướng bỗng chốc méo xệch. Nhưng chỉ một giây sau, hắn lập tức bình tĩnh lại, hỏi: "Thái tử, ngươi điên rồi?"

Mọi người cũng lờ mờ nói: "Cái...Cái này nói sao đây?"

"Hắn điên rồi sao?"

"Cầm kiếm đâm hắn? Nói thật sao? Hắn muốn làm gì?"

Cả đám người xầm xì to nhỏ.Bạch Vô Tướng cười to: "Ngươi rớt não hay là còn chưa nếm đủ mùi vị bách kiếm xuyên tim? À không, lần này là vạn kiếm xuyên tim mới phải. Ngươi mở to hai mắt nhìn lên trời cho ta!"

Hắn bỗng ngừng cười, chỉ lên trời: "Những vong hồn u oán này đã bao phủ toàn bộ Vĩnh An! Nói cách khác, ngươi muốn "cứu vớt chúng sinh", mỗi người dân Vĩnh An phải đến đâm ngươi một kiếm, chỉ trong vòng một ngày ngươi sẽ thành một đống thịt nát bấy! Cách làm ngu xuẩn này có khác gì lúc ngươi trái ý trời tạo mưa? Ngươi cho rằng ngươi sẽ cứu được hết bọn chúng sao?"

Tạ Liên quay lưng về phía hắn, nói: "Một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì hai tháng, ba tháng! Cứu không được mười nghìn người thì cứu một nghìn người, cứu không được một nghìn thì cứu một trăm, mười, hoặc thậm chí chỉ một người cũng được!!!"

Bạch Vô Tướng tức giận hỏi: "Tại sao?!"

Hai tay Tạ Liên cầm kiếm, rống to: "Không tại sao cả! Vì ta muốn thế! Cho dù ta nói với ngươi..."

Y hơi quay đầu lại, khinh bỉ nói: "...cái loại phế vật như ngươi cũng sẽ không hiểu".

"..."

Đôi mắt y lộ rõ sự khinh bỉ, như đâm cả vào xương cốt, Bạch Vô Tướng dường như không còn bình tĩnh nữa, giọng hắn cũng khẽ thay đổi: "Ngươi, vừa gọi ta là cái gì?"

Bạch Vô Tướng không thể tin nói: "Cái thứ rác rưởi làm nước mất nhà tan như ngươi lại dám gọi ta là phế vật?"

Mọi người nào dám đón lấy kiếm trong tay Tạ Liên, nhưng không dám nhận, cũng không dám chạy. Bạch Vô Tướng bị y dửng dưng, càng thêm nặng nề nổi giận, lạnh lùng nói: "...Được. Ta đây sẽ tận mắt nhìn xem ngươi khăng khăng cố chấp sẽ đem bản thân biến thành cái bộ dạng gì. Nhưng bất kể kết cục thế nào, đều là ngươi tự chuốc lấy, đến cuối cùng đừng có suy sụp rồi khóc lóc lên, nói ngươi hối hận rồi lại đến tìm ta."

Xô đẩy qua lại một hồi, đám mây đen trên trời kia càng ngày càng áp thấp xuống, trông như sắp đổ ập xuống rồi, vô số mặt người vẫn gào thét ầm ĩ bên tai, rốt cuộc có một vị phụ thân sợ đến chịu không nổi nữa, kéo một đứa trẻ sang nhận kiếm, nói: "Ta, ta trước tiên đem vợ con bảo bối của ta thử xem sao..."

Người bên ngoài còn đang do dự, thấy thế cả kinh nói: "Ngươi thật muốn thử à?!"

Người cha kia kỳ thực cũng do dự, kiên trì nói: "Cái...cái này, hắn hình như thật sự không chết được! Xin lỗi, thực xin lỗi vị huynh đài này! Tiểu bảo bối của ta..." nói xong, dùng tay che hai mắt của đứa trẻ trong lòng, bắt nó cầm lấy thanh kiếm. Bạch Vô Tướng cũng mặc kệ, chỉ ở một bên cười lành lạnh, Tạ Liên hơi nắm tay lại, đợi chờ cơn đau sắp kéo đến, rất nhanh sẽ thành thói quen thôi.

Ai ngờ, hắc kiếm lẽ ra sẽ đâm vào bụng y, leng keng một tiếng, bị ai đó đánh rớt.

Tạ Liên chờ không thấy cơn đau nhức trong dự liệu, nhưng lại nghe thấy một giọng nói vang dội "Không được!!"

"..."

Người bán hàng rong xen lẫn trong đám người, hình như thật sự không nhìn nổi nữa, đứng ra nói: "Ta nói như vậy thật không tốt lắm đâu? Các ngươi nhìn bụng hắn xem, máu chảy đầm đìa thế kia, có thật người này sẽ không chết hay không? Cho dù không chết, cũng sẽ đổ máu vậy?"

Người cha đăm chiêu ủ dột nói: "Cái này...cái này..."

Vợ của người bán nước rong liền từ trong đám người len lén tóm lấy hắn, người bán hàng rong kia nhưng lại quay đầu thấp giọng quát: "Đừng có lôi, có chuyện gì trở về rồi hãy nói!" lại quay sang nói: "Huống hồ có phải thật sự đâm hắn một kiếm sẽ không bị nhiễm bệnh không cũng không biết, vẫn không nên mù quáng mà đâm chứ?"

Người cha kia chỉ lên trời nói: "Thế nhưng, sắp sửa..."

Lúc này, đứa bé trong lòng hắn khóc òa lên, người bán hàng rong lập tức nói: "Ngươi xem ngươi xem, ngươi kêu con ngươi cầm kiếm đâm người, con của ngươi đều bị dọa đến khóc rồi!"

Quả nhiên, đứa trẻ kia một bên oa oa khóc, một bên vứt thanh kiếm trong tay xuống đất, đại khái cũng không hiểu cha hắn muốn làm gì, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi. Đến tận lúc này, suy nghĩ của vị phụ thân kia hoàn toàn bị xua tan, bế nhi tử quay về trong đám người. Có mấy người nóng lòng muốn thử từ lâu, nhưng thấy người đầu tiên thất bại, những người sau đương nhiên cũng không tiện bước ra, vì vậy trong đám người có tiếng hô: "Không nghe hắn nói thế nào à? Dịch mặt người sắp sửa giáng xuống! Hắn là ôn thần, chính hắn mang cái thứ trên đầu tới đây!"

Người bán hàng rong kia lại nói: "Thế nhưng nếu hắn là ôn thần, cũng sẽ không tự nguyện làm việc này?"

Hắn liên tục nói, làm cho vài người không nhịn được: "Ngươi cũng biết chính hắn tự nguyện, vậy còn có vấn đề gì? Ngươi có phải muốn mọi người cùng nhau chết hay không hả?"

"Ngươi lo bán nước của ngươi là được rồi, ngày thường bán thiếu cân thiếu lượng lúc này lại nói cái gì..."

Vợ người bán hàng rong vẫn đang lén túm lấy hắn, nghe đến câu kia lại lập tức bùng nổ, mặt đỏ lên mắng: "Đồ vô dụng con mẹ nhà ngươi, ai thiếu cân thiếu lượng?! Lăn ra đây nói lại lần nữa xem?!

Đối phương lập tức lui lại. Người bán hàng rong kia cũng đỏ mặt lên, lập tức nghểnh cổ nói: "Ta nói rồi! Hắn tự nguyện hay không tự nguyện là chuyện của hắn, chúng ta có làm hay không là chuyện của chúng ta? Này làm sao có thể lấy đao đâm người? Nếu như hai ngày trước ta cho hắn một chén nước thì sao, có thể bây giờ ta sẽ có quyền lấy kiếm này đâm thử xem, thế nhưng...Ta chưa cho! Ai cho hắn? Ta sao có thể... không có mặt mũi như vậy được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy