CHƯƠNG 64: ĐÁNH RƠI HỒNG CHÂU, VÔ TÌNH CHỌC ĐỎ MẮT (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Liên dỗ dành: "Đừng sợ, không sao đâu, ta chỉ muốn xem tình trạng vết thương của đệ thôi." Thế nhưng đứa bé càng bụm chặt hơn, chỉ để lộ mỗi một con mắt to đen láy, toát nên vẻ kinh hoảng. Nhưng vẻ kinh hoảng này lại chẳng giống sợ bị y đánh, trái lại trông như chỉ sợ bị y phát hiện điều gì thôi.

Nhìn nửa bên mặt nhỏ nhắn và một con mắt của đứa bé, Tạ Liên chợt có cảm giác mình đã gặp nó ở đâu rồi, không khỏi híp mắt lại. Thấy sắc mặt y hết sức khó coi, Thích Dung nói: "Thái tử biểu ca, hôm qua thằng nhãi chết bầm này phá hoại lễ lớn của huynh, ta giúp huynh trút giận thôi. Yên tâm đi, ta biết chừng mực, không chết được đâu."

Quả nhiên, đứa bé mà y ôm trong ngực chính là đứa bé ngã xuống từ trên lầu cổng thành trên đường làm lễ Thượng Nguyên tế trời hôm qua!

Thảo nào Tạ Liên càng nhìn nó càng thấy quen mắt, đứa bé này ngay cả quần áo cũng không thay, vẫn là bộ đồ hôm qua, có điều qua một trận tay đấm chân đá và kéo lê dưới đất nên còn bẩn hơn hôm qua, hoàn toàn nhìn không ra là cùng một bộ, càng nhìn không ra là cùng một người. Tạ Liên không thể nhịn được nữa, quát: "Ai nói với ngươi là ta muốn trút giận? Liên quan gì đến đứa bé này? Có phải lỗi của nó đâu!"

Thích Dung lại nói một cách đúng lý hợp tình: "Tất nhiên là lỗi của nó. Nếu không tại nó, sao huynh lại bị quốc sư khiển trách chứ?"

Vụ này náo động dữ dội, người đi đường vây xem càng tụ càng đông, xì xào bàn tán. Trùng hợp thay, lúc này Mộ Tình cũng đi tới, Thích Dung giơ roi chỉa vào Mộ Tình, sắc mặt không phục lẫn với một tia tàn nhẫn, nói: "Còn cái tên hạ nhân nhà ngươi nữa. Vừa nhìn là biết không an phận thủ thường, nếu bây giờ huynh không liệu mà trừng trị, mai này sớm muộn gì nó cũng sẽ tạo phản đạp lên đầu chủ nhân là huynh. Ta giúp huynh dạy dỗ nó, vậy mà huynh lại che chở cho nó, tố cáo ta. Bây giờ dì dượng túm cổ ta sạc cho một trận, còn tịch thu xe vàng của ta. Biểu ca, đó là quà sinh nhật của ta đấy! Ta mong mỏi hơn hai năm đó!"

Mộ Tình lập lờ lia mắt nhìn Thích Dung. Tạ Liên giận quá hóa cười, nói: "Ta không cần ngươi muốn tốt cho ta như thế. Rốt cuộc ngươi đang trút giận cho ta, hay đang trút giận cho chính mình?"

"..." Thích Dung nói: "Biểu ca, sao huynh lại nói những lời này với ta? Vậy ta bênh vực huynh lại là ta sai sao?"

Nói chuyện với gã không thông, Tạ Liên răn đe: "Thích Dung, ngươi nghe cho kỹ đây, từ nay về sau, ngươi không được đụng đến đứa bé này nữa. Một ngón tay cũng không được, có nghe rõ chưa!"

Bấy giờ, cần cổ Tạ Liên bỗng nhiên sít lại. Dù đang trong cơn giận dữ, y cũng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy đứa bé kia vùi mặt trong ngực mình, đôi tay ôm chặt cổ mình. Phát hiện nó run như cầy sấy, Tạ Liên cứ ngỡ nó đau chỗ nào, vội hỏi: "Sao thế?"

Người ngợm đứa bé kia dính đầy bùn đất, cát bụi, máu tươi, bẩn không chịu được, tất cả dây hết vào áo trắng của Tạ Liên, song Tạ Liên chẳng hề để ý, nhẹ nhàng vỗ lưng nó như trấn an, trầm giọng nói: "Không sao đâu. Bây giờ ta dẫn đệ đi gặp đại phu."

Đứa bé kia không đáp lời, nhưng ôm y càng chặt hơn. Liều chết không buông, như thể đang ôm một cọng rơm cứu mạng. Thấy Tạ Liên không hề tiếp nhận tình cảm của mình, một lòng bênh vực người ngoài, lại thấy đứa bé kia trây trét máu nhầy đất bẩn lên người Tạ Liên, Thích Dung giận sôi máu, roi ngựa vung lên, định quất vào sau ót đứa bé. Phong Tín vẫn đứng bên cạnh, lúc này thình lình tung một cú đá, đá trúng cánh tay của Thích Dung.

"Rắc" một tiếng, Thích Dung hét toáng lên, roi ngựa rơi xuống đất, cánh tay phải cong gãy với một góc độ bất thường, mềm oặt thõng xuống. Mà gã còn tỏ ra không thể tin nổi, một lúc lâu sau mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Phong Tín chòng chọc, gằn từng chữ: "Ngươi, thế mà dám, đánh gãy cánh tay của ta!"

Câu nói này, rét thấu xương. Phong Tín đá xong mới kịp nhận ra mình đã làm gì, sắc mặt khẽ biến, mà sắc mặt của Mộ Tình còn biến đổi kịch liệt hơn hắn.

Ngày thường bọn họ ngấm ngầm căm ghét Thích Dung thế nào là một chuyện, nhưng với tư cách là thị vệ, nhất thời lỡ tay đánh gãy cánh tay của hoàng thân quốc thích lại là chuyện hoàn toàn khác!

Mặc dù khi nãy Tạ Liên dùng cả hai tay ôm đứa bé, sau lưng toàn là người đi đường vây xem, không tiện né tránh, nhưng nếu y muốn tránh cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ là Thích Dung khí thế hùng hổ, thường bất thình lình nổi điên, Phong Tín ra tay quá nhanh không kịp cân nhắc kỹ, cục diện hiện giờ càng hỗn loạn, không cản kịp nên cũng không quan tâm nhiều thế.

Lớp áo trước ngực đã bị máu tươi nhuộm thấu, sợ còn kéo dài nữa đứa bé này sẽ chết, Tạ Liên quả đoán ra quyết định, hắng giọng nói lớn: "Các vị, hôm nay nếu ai ở đây bị liên lụy, có tổn thất gì, tạm thời ghi lại trước, sau này ta sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, tuyệt không thoái thác!"

Ngay sau đó, y nói với Phong Tín và Mộ Tình: "Trước tiên cứu đứa bé này đã. Đưa Thích Dung đi đi, đừng để nó tiếp tục làm càn bên ngoài!" Dứt lời, Tạ Liên bế đứa bé xoay người phóng về phía hoàng cung. Phong Tín tuân lệnh, sắc mặt khôi phục như thường, nhấc Thích Dung đang phẫn nộ lên, theo sau Tạ Liên phóng về phía hoàng cung. Thấy Thái tử điện hạ mới đi một canh giờ lại vọt về như gió lửa, đám binh sĩ trước đường cửa cung dẫu thấy khó hiểu nhưng nào dám ngăn cản. Thế là, Tạ Liên chạy thẳng một mạch đến chỗ ngự y, bảo Phong Tín và Mộ Tình trông chừng Thích Dung canh giữ bên ngoài, còn mình thì vào trong.

Thái tử điện hạ hiếm khi hồi cung, hiếm khi ra lệnh, dĩ nhiên các ngự y phải tức tốc chạy tới. Tạ Liên đặt đứa bé kia lên ghế, nói: "Làm phiền các vị. Vừa rồi đứa nhỏ này bị nhiều người lớn đánh đập, còn bị người ta nhét vào bao bố kéo lê dưới đất suốt một đường, làm phiền xem trước hộ ta đầu nó có bị thương không, đây là chuyện quan trọng nhất."

Tuy các ngự y chưa từng thấy vị hoàng thất quý tộc nào bế một đứa bé ất ơ nhơ nhớp xông vào bảo bọn họ chữa trị, nhưng cũng biết người ta bảo mình làm gì thì phải làm nấy, thế là vâng dạ đáp lời. Một người lên tiếng: "Bạn nhỏ, thả tay xuống trước đi."

Nhưng mà, đứa bé được Tạ Liên bế một mạch tới đây, dọc đường ngoan ơi là ngoan, bây giờ lại nhất quyết không nghe, bụm kín nửa bên mặt phải, nói sao cũng không chịu thả tay xuống. Kiểu này dẫu cho ngự y có nhẫn nại cỡ nào, bệnh nhân không hợp tác thì làm sao chữa được. Chúng ngự y nhìn Tạ Liên: "Thái tử điện hạ, vậy...?"

Tạ Liên khẽ nâng tay, nói: "Chắc nó sợ người lạ. Không có gì, để ta."

Đứa bé kia ngồi trên ghế, Tạ Liên không thể nhìn thẳng vào nó, y bèn cúi người, khom lưng một chút, nghiêng đầu hỏi: "Đệ tên gì?"

Con mắt to của đứa bé nhìn y chằm chằm, trong đồng tử đen láy phản chiếu ảnh ngược trắng muốt của một người. Ánh mắt của nó, nếu phải hình dung thì quả đúng như Phong Tín nói -- "Hệt như mê muội, chẳng khác nào bị quỷ nhập", không nên xuất hiện trên người một đứa bé.

Hồi lâu sau, nó mới cúi đầu đáp: "...Hồng..."

Giọng nó vừa thấp vừa nhỏ, úp úp mở mở, dường như không muốn nói, hoặc như có chút ngại ngùng. Tạ Liên chỉ nghe rõ mỗi chữ "Hồng", hỏi tiếp: "Đệ mấy tuổi?"

Đứa bé đáp: "Mười tuổi."

Tạ Liên chỉ thuận miệng hỏi một chút, định bụng xua tan lòng cảnh giác của đứa bé, nghe nó ngượng nghịu đáp "mười tuổi", y không khỏi sửng sốt, nghĩ thầm: "Mình còn tưởng chỉ mới bảy tám tuổi, ra là mười tuổi cơ à? Vậy đứa bé này ốm yếu quá rồi."

Dừng một chút, Tạ Liên mỉm cười nói: "Bây giờ các vị đại phu đang xem vết thương giúp đệ, đệ đừng sợ, thả tay xuống được không?"

Nghe xong, đứa bé lại do dự lắc đầu. Tạ Liên hỏi: "Tại sao không chịu?"

Im lặng hồi lâu, nó mới đáp: "Xấu."

Nó chỉ đáp một chữ như thế, dù dỗ dành cỡ nào cũng không chịu nghe lời buông tay cho ngự y xem đầu. Tạ Liên thề thốt không chê xấu, y không nhìn, y xoay người sang chỗ khác mà nó cũng không chịu. Tuổi còn nhỏ nhưng cố chấp cực kỳ. Bất đắc dĩ quá, các vị ngự y buộc phải hỏi nó vài vấn đề, bảo nó phân biệt vài con số ra dấu bằng tay, xác nhận nó không choáng đầu, cũng không đau đầu, nhìn hay nghĩ đều rõ ràng, bấy giờ mới chữa vết thương trên người nó trước.

Chữa một hồi, các vị ngự y có vẻ hết sức buồn bực, tặc lưỡi kêu lạ. Tạ Liên một mực ở bên cạnh trông chừng, nghe vậy bèn hỏi: "Các vị, sao thế?"

Một ngự y nhịn không được mở miệng: "Thái tử điện hạ, bạn nhỏ này thật sự đã bị người ta đánh đập một trận, rồi bị nhét vào bao bố kéo lê một đường sao?"

Im lặng một hồi, Tạ Liên nói: "Bộ giả được à."

Ngự y nói: "Vậy thật là... giỏi quá. Ta chưa từng thấy người nào ngoan cường như thế. Gãy năm xương sườn và một chân, cùng với đủ loại vết thương lớn nhỏ, cộng gộp lại mà vẫn tỉnh táo như thường, còn ngồi thẳng lưng nói chuyện với người khác. Người lớn còn khó mà làm được, huống chi là một đứa bé mười tuổi?"

Tạ Liên vừa nghe, không ngờ tình trạng vết thương lại nghiêm trọng đến thế, cơn giận với Thích Dung càng tăng thêm. Lại nhìn đứa bé đó, nó ngồi trên ghế như chẳng hề cảm giác được đau đớn, chỉ là vẫn dùng một con mắt đen láy to tròn lén lút nhìn y. Sau khi phát hiện mình bị Tạ Liên bắt gặp, nó lập tức quay đầu đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy