CHƯƠNG 67: NHÂN THƯỢNG VI NHÂN, NHÂN HẠ VI NHÂN (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Liên ngẩng phắt đầu lên, nói: "Không thể được."

Y lặp lại lần nữa như chém đinh chặt sắt: "Tuyệt đối không được."

Quốc sư gật đầu: "Ta cũng đoán trước con sẽ trả lời như thế. Cho nên, chúng ta sẽ đặt trọng tâm suy xét vào cách thứ hai."

Tạ Liên cất giọng nghiêm nghị: "Mời nói."

Quốc sư nói tiếp: "Cách thứ hai, chính là Thái tử điện hạ con tự mình sám hối trước toàn thể dân chúng nước Tiên Lạc, tạ tội với trời xanh, rồi lại diện bích một tháng."

Tạ Liên ung dung đáp: "Không được."

Quốc sư ngẩn ra, nói: "Không phải ta bắt con diện bích hối lỗi thật đâu, chỉ là trên danh nghĩa... Khụ." Chợt nhớ ra mình đang đứng trước tượng của Thần Võ Đại Đế, lão vội vàng đổi giọng: "Chỉ cần con đủ thành tâm là được rồi."

Tạ Liên lặp lại: "Không được."

Quốc sư hỏi: "Lý do là gì?"

Tạ Liên đáp: "Quốc sư, hôm nay con xuống núi, ngài biết con đã nhìn thấy gì không? Dân chúng trong hoàng thành chẳng những không trách móc sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong buổi diễu hành tế trời, trái lại còn tán thưởng hết lời. Điều này chứng tỏ dân chúng nước ta đều cảm thấy con chọn cứu đứa bé kia là đúng."

"Mà nếu dựa theo lời ngài nói, một việc làm đúng lại bị quy là sai lầm rồi trừng phạt, bọn họ sẽ nghĩ thế nào đây? Vậy có khác nào nói với mọi người, cứu một mạng người chẳng những không hơn xây tháp bảy bậc, mà trái lại còn phải tự nhận tội? Thế từ nay trở đi, bọn họ nên nghĩ thế nào, làm thế nào?"

Quốc sư nói: "Thật ra chuyện này đúng hay sai chẳng hề quan trọng, bây giờ con phải lựa chọn một trong hai con đường. Trên đời làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường, hoặc để đứa bé kia gánh vác trách nhiệm, hoặc để con gánh."

Tạ Liên nói: "Đúng hay sai rất quan trọng. Nếu nhất định phải chọn, con sẽ chọn con đường thứ ba."

Quốc sư day day ấn đường, nói: "Chuyện này... Thái tử điện hạ, thứ lỗi cho ta nói thẳng, cớ sao con phải quan tâm bọn họ suy gì nghĩ gì? Hôm nay bọn họ nghĩ thế này, ngày mai lại nghĩ thế nọ, con không cần phải chấp nhất mấy chuyện vặt vãnh này. Tin lời ta đi, người ta muốn làm gì, sau khi chuyện này qua rồi, họ vẫn sẽ làm thế thôi, sẽ không cảm động vì con, cũng không lấy con làm gương đâu. Chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm, đó là cẩn thận hầu hạ phục dịch đấng bề trên."

Im lặng một lát, Tạ Liên mở lời: "Quốc sư, thật ra từ ngày con bái sư vào Hoàng Cực quán đến nay, tu càng nhiều nghĩ càng lâu, con vẫn có một ý kiến chưa dám nói ra."

Quốc sư hỏi: "Ý kiến gì?"

Tạ Liên đáp: "Chúng ta thờ thần lạy thần như thế, có thật là đúng đắn không?"

Lặng thinh một lát, quốc sư nói: "Bọn họ không thờ thần lạy thần thì chúng ta hít gió Tây Bắc mà sống chắc? Lẽ nào Thái tử điện hạ con cảm thấy trăm ngàn năm qua, biết bao tín đồ tin thờ thần quan đều là tin lầm sao?"

Tạ Liên lắc đầu, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tin thờ dĩ nhiên không sai, có điều đệ tử cho rằng không nên quỳ lạy."

Y ngẩng đầu, chỉ vào pho tượng Thần Võ Đại Đế đồ sộ chói lọi và lộng lẫy vàng son, nói: "Người phi thăng thành thần. Đối với con người, thần linh là tiền bối, là người dẫn đường, là ngọn đèn sáng, nhưng không phải chủ nhân. Hiển nhiên họ sẽ cảm tạ, cũng có thể tán thưởng thần linh, nhưng tuyệt đối không nên sùng bái. Chẳng hạn như buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời, con nghĩ thái độ đúng đắn nên là cảm tạ và chung vui, chứ không phải sợ hãi, lấy lòng, thấp thỏm lo sợ, thậm chí còn đặt mình vào vị trí của kẻ nô bộc."

Quốc sư đứng nghiêm không đáp, mà ba vị phó quốc sư đã nhấp nhổm không yên, lũ lượt quay đầu lại.

Tạ Liên tiếp lời: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, biết làm sao được. Con nguyện cúng ngàn ngọn đèn chiếu suốt đêm dài, dẫu làm thiêu thân lao đầu vào lửa cũng chẳng sợ. Nhưng con không muốn cúi đầu vì mình đã làm việc đúng. Diện bích hối lỗi? Con có lỗi gì? Người khác cũng nào có lỗi? Cái này giống như Thích Dung làm điều ác nhưng người trừng trị kẻ ác là Phong Tín lại phải chịu phạt, đây là đạo lý gì? Nếu trời xanh có mắt, ắt sẽ không giáng tội vì lý do này."

Quốc sư nhìn sang chỗ khác, hỏi: "Thái tử điện hạ, vậy ta hỏi con, ngộ nhỡ trời thật sự giáng tội thì sao? Đến lúc đó, con có chịu nhận lỗi không?"

Tạ Liên đáp: "Nếu thật sự là thế, tức là trời sai, con đúng. Con sẽ kháng cự với trời đến cùng."

Nghe vậy, quốc sư thoáng biến sắc, cười nói: "Thái tử điện hạ, những lời con nói thật can đảm quá."

Ba vị phó quốc sư đồng loạt nhìn về phía lão, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Đúng lúc này, ngoài điện chợt nổi lên âm thanh báo động, dường như có rất nhiều chiếc chuông reo cùng một lúc. Lần này, bốn vị quốc sư không ngồi yên được nữa, đua nhau chạy ra sau điện.

Tạ Liên cũng nối gót phía sau, chạy theo bọn họ qua vài tòa nhà nằm sau điện Thần Võ, đến trước một tòa điện tám góc đen kịt. Chỉ thấy cửa tòa hắc điện mở toang hoác, vô số luồng khói mờ bay vù vù ra từ đó.

Quốc sư kêu la thảm thiết: "Chúc An đâu rồi?! Chết đâu mất rồi! Chuyện gì thế này?!"

Vài đạo nhân canh gác hớt ha hớt hải chạy tới, người đứng đầu đám này chính là gã Chúc sư huynh kia: "Quốc sư!!! Con ở đây nè! Con cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, cánh cửa này khóa rất kỹ, thế mà vừa rồi lại đột ngột mở ra!"

Quốc sư bứt tóc nói: "Mau đi lấy cái lọ phong hồn mới!" (phong hồn = phong ấn linh hồn)

Tạ Liên xông thẳng lên trước. Bốn phương tám hướng của gian hắc điện này được chia thành những ô vuông bằng gỗ đàn hương lớn nhỏ không đều, đan xen chằng chịt, trên các ô vuông bày vô số lọ gốm, bình sứ, hộp ngọc muôn màu muôn vẻ. Ban đầu mỗi vật chứa đều được sắp xếp ngay ngắn, những cái nút lọ màu đỏ đều được nhét kín mít, miệng lọ niêm phong bằng bùa vàng chữ đỏ. Nhưng giờ đây nhiều cái đã bị đập vỡ, số còn lại không ngừng tự động rơi xuống khỏi giá, cho dù không rơi cũng lắc lắc lư lư.

Bên trong mỗi vật chứa dùng để phong hồn ấy đều phong ấn một con yêu ma quỷ quái từng quấy phá. Đằng sau mỗi tòa điện thần trên núi Thái Thương đều có một gian hắc điện như thế, dùng cửa xoay làm bằng những thánh khí trong sạch để trấn áp bọn chúng. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà chúng đột nhiên bạo động, đồng loạt xông ra!

Tạ Liên nói: "Không kịp nữa rồi!"

Nói đoạn, y tung chân đá cửa. Ngoài cửa vốn dĩ có một chiếc khóa sắt nhưng đã bị đám oán linh phá cửa xông ra đập gãy, Tạ Liên bèn rút bội kiếm, dùng mũi kiếm viết vài chữ lên không trung, sau đó tiện tay cắm thẳng xuống đất. Y mang hơn hai trăm thanh kiếm lên núi, gần như ngày nào cũng đổi một thanh mang bên người, thanh nào cũng là danh kiếm độc nhất vô nhị đương thời. Kiếm kia cắm nghiêng trên mặt đất, quả nhiên cánh cửa đó không mở ra được nữa, chỉ nghe tiếng va đập loạn xạ đầy giận dữ của đám oán linh trong hắc điện.

Rời khỏi hắc điện, ngẩng đầu nhìn lên, Tạ Liên thấy mây đen bốc lên từ các hắc điện đặt sau những điện thần khác nhau trên mỗi đỉnh núi. Đám oán linh đó vọt hết lên trời rồi hội tụ về một hướng khói đặc bốc cuồn cuộn. Chúc An hỏi: "Đó là đâu thế? Sao bọn chúng đều bay về hướng đó?"

Quốc sư mắng: "Ngươi choáng đầu rồi hả, đó là cung Tiên Lạc!"

Đoàn người như đạp gió mà đi, chỉ trong chớp mắt đã đến đỉnh Tiên Lạc. Mà trên núi Thái Thương, từ sau vô số điện thần trên vô vàn đỉnh núi tản ra những luồng khói đen mịt mù, lao vù vù về phía đỉnh Tiên Lạc, hình thành một đám mây khổng lồ dạng lốc xoáy phía trên cung Tiên Lạc. Quốc sư nói: "Cung Tiên Lạc của con làm sao thế?! Yêu ma quỷ quái phong ấn trong hắc điện đều bị thu hút về hướng đó, con đã đặt cái gì trong cung?!"

Tạ Liên cũng kinh ngạc không thôi, đáp: "Chẳng có gì hết! Chỉ có..."

Chỉ có cái gì cơ? Tạ Liên chợt nhớ ra: Đứa bé kia!

Đúng lúc này, Chúc sư huynh nói: "Không hay rồi quốc sư!! Bên Thái tử điện hạ nổi lửa rồi!"

Quả nhiên, một góc của cung Tiên Lạc đã bốc cháy, ánh lửa ngút trời, hắt đến độ mây đen bên trên thoáng nhuốm màu đỏ ửng. Nhưng xa xa dưới chân núi Thái Thương, dân chúng trong hoàng thành giờ này vẫn chưa đi ngủ chứng kiến cảnh tượng như thế, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện không hay, lại còn hớn hở rủ rê người khác xem chuyện lạ: "Oa! Các đại thần trên núi tiên làm phép kìa, đẹp ghê!"

Mới chớp mắt đoàn người đã đến cung Tiên Lạc. Tạ Liên không để quá nhiều tôi tớ trong cung, mấy chục đạo nhân chạy từ nơi khác tới đang ra sức múc nước giếng dập lửa. Do không thấy hai người hầu kia đâu, Tạ Liên bèn xông thẳng vào trong. Oán linh từ tất cả các tòa hắc điện trên núi Thái Thương đều tụ tập tại đây, trong cung Tiên Lạc gần như đã hóa thành đêm đen, xòe tay không thấy năm ngón. Tạ Liên mơ hồ trông thấy giữa đại điện có hai bóng người, bèn gọi: "Phong Tín! Mộ Tình!"

Hai người kia đang khổ sở chống đỡ một trận pháp phòng hộ, không cho phép tà linh xâm phạm. Quả nhiên, nghe có tiếng Phong Tín vang lên: "Điện hạ, đừng vào đây! Đứa bé này lạ lắm, những thứ kia đều lao về phía nó!"

Bấy giờ Tạ Liên mới để ý sau lưng hai người kia còn có một cái bóng nhỏ màu đen nữa. Hình như nó đang ôm đầu quỳ dưới đất, thanh minh: "Không phải ta!!!"

Quan sát chốc lát, Tạ Liên nói: "Các ngươi đừng chống đỡ nữa, buông ra đi!"

Mộ Tình nói: "Không buông được! Nếu buông ra, mấy thứ này sẽ nổi điên, chờ khi ta tìm được bọn chúng thì trong này đã..." Tạ Liên lại quát: "Không sợ. Buông ra! Ngay lập tức!"

Mộ Tình cắn răng một cái, đồng loạt rút tay cùng Phong Tín. Quả nhiên sau khi mất sức mạnh kiềm chế, đám oán linh kia la ó rít gào, tức khắc phát rồ!

Nhưng ngay sau đó, Tạ Liên duỗi tay ra, tóm cổ một luồng khói đen với khí thế như chớp giật.

Y thật sự không cần nhìn, trực tiếp dùng tay không tóm một luồng khói đen, siết chặt nó trong lòng bàn tay. Sau khi y tóm được oán linh này, tất cả oán linh đang điên cuồng bay tán loạn khắp cung Tiên Lạc đều trở nên vật vờ.

Bên ngoài cung Tiên Lạc, mọi người ngấm ngầm gật đầu.

Khi vô số oán linh rơi vào trạng thái hỗn loạn và cùng nháo nhào lao về một nơi, bản năng sẽ mách bảo chúng đi theo con mạnh nhất trong số đó.

Chỉ cần bắt được con này, những con còn lại sẽ như rắn mất đầu, nhất thời mất đi phương hướng. Lúc này đây, Tạ Liên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu con nào mạnh nhất, đồng thời tóm cổ nó, không cho nó bất cứ cơ hội nào. Khẽ dùng sức một chút, oán linh này đã tan thành tro bụi trong tay y.

Ngay sau đó, bốn vị quốc sư nâng tay áo lên, hô to: "Trở về đi!"

Đánh mất thủ lĩnh, đám oán linh bay tán loạn trong cung Tiên Lạc như ruồi nhặng mất đầu, cuối cùng chẳng còn cách nào khác, chúng nó đành ấm ức cam chịu quay về túi càn khôn trong tay áo các vị quốc sư. Mấy chục đạo nhân đi vòng quanh dập tắt những mồi lửa còn sót lại, luồng khói đen mịt mù trong điện dần dần tan biến, bấy giờ Tạ Liên mới nhìn rõ dáng vẻ của ba người kia.

Phong Tín và Mộ Tình quỳ một gối dưới đất, chưa hoàn hồn lại. Mà sau lưng bọn họ, đứa bé kia vẫn ôm đầu câm như hến. Mấy vị quốc sư đã bước vào, vừa thấy nó đã hỏi ngay: "Đứa bé này từ đâu đến? Vừa rồi Phong Tín nói tất cả oán linh đều lao về phía nó? Chuyện này là sao?"

Tạ Liên đáp: "Đây là đứa bé ngã xuống khỏi tường thành trong buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời."

Các quốc sư kinh hãi. Quốc sư hỏi tiếp: "Sao con lại mang nó lên đây?"

Tạ Liên lắc đầu, không còn lòng dạ nào giải thích, hỏi Phong Tín: "Nó đã làm gì mà kéo hết oán linh trong hắc điện tới đây vậy?"

Phong Tín đứng dậy trả lời, một cánh tay vẫn còn treo lùng lẳng: "Ta cũng không biết nó đã làm gì! Nhưng nó vừa lên núi, bước vào cung Tiên Lạc chưa được bao lâu thì cái mớ đen kịt này bỗng dưng bay tới từ những đỉnh núi khác, tất cả đều lao vào trong điện vây lấy nó, càng tụ càng đông, muốn ra cũng ra không được."

Nhìn bốn bề cung Tiên Lạc nào tường nào cột bị thiêu rụi thành màu cháy sém, Tạ Liên hỏi: "Còn ngọn lửa này thì sao?"

Mặt mũi lấm lem bụi bẩn, Mộ Tình đáp: "Chúng ta ra không được, đành phải vẽ trận trấn giữ. Đám oán linh này bèn châm nến, đốt màn lụa, muốn ép chúng ta khỏi trận pháp."

Phong Tín nói: "Cũng may điện hạ mau chóng đuổi đến, vừa ra tay đã nắm được thóp của bọn chúng, bằng không đốt thêm lát nữa thì cả trận lẫn người đều bị thiêu rụi."

Nghe vậy, Mộ Tình khép mắt, hơi cúi đầu. Mà phía bên kia, các vị quốc sư đã vây quanh đứa bé, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.

Tạ Liên hỏi: "Quốc sư, đứa bé này có chỗ nào không ổn à?"

Nếu có chỗ nào không ổn, chẳng hạn như bị yêu ma quỷ quái nhập vào người, thì Tạ Liên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra. Tu hành ở Hoàng Cực quán mấy năm, y chuyên môn luyện nhãn lực, hiếm có thứ gì qua mắt y được, nhưng y không hề nhìn ra đứa bé này có vấn đề gì. Quốc sư lắc đầu, hẳn là cũng không nhìn ra, hỏi đứa bé kia: "Ngươi sinh vào ngày giờ tháng năm nào?"

Dường như Hồng Hồng Nhi rất cảnh giác và ngập tràn địch ý với tất cả mọi người, chỉ im thin thít nhìn Tạ Liên. Tạ Liên ôn tồn bảo: "Đệ nói đi, quốc sư muốn xem số mệnh của đệ là vì muốn tốt cho đệ thôi."

Tạ Liên vừa mở lời, Hồng Hồng Nhi đã lí nhí đọc ngày giờ tháng năm sinh của mình. Quốc sư nhíu mày, bấm đốt ngón tay bắt đầu tính toán. Vài người đưa mắt nhìn quốc sư, thì thầm bàn luận chốc lát, sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Tạ Liên cũng ngày một nặng nề hơn.

Tuy quốc sư là một thanh niên lanh lợi thoạt nhìn mới hơn ba mươi tuổi, nhưng Tạ Liên hiểu rất rõ, sư phụ của mình rốt cuộc phải bản lĩnh nhường nào mới có thể trấn giữ Hoàng Cực quán. Quốc sư đứng đầu Tiên Lạc là Mai Niệm Khanh có thuật bói toán tuyệt đỉnh, danh chấn thiên hạ. Tạ Liên đã học kiếm học pháp với vài vị quốc sư, nhưng chưa bao giờ học xem tướng đoán mệnh với chủ quốc sư, chỉ vì quốc sư nói đây là mẹo giang hồ, y thân là thái tử tôn quý ngàn vàng không cần phải học nó, vả lại chính bản thân y cũng không thấy hứng thú, thế nên chưa từng đọc về môn này, nhưng chỉ cần quốc sư ra tay thì tuyệt đối không sai được.

Sau một hồi tính toán, mồ hôi lạnh trên trán quốc sư ngày càng nhiều, lão khẽ lẩm bẩm: "Chẳng trách... chẳng trách... chẳng trách buổi diễu hành tế trời bị nó phá hỏng, đám âm linh trong hắc điện nghe đến nó là phấn khởi, cung Tiên Lạc cũng bốc cháy, thật... thật... thật đúng là..."

Tạ Liên hỏi: "Đúng là gì cơ?"

Quốc sư lau mồ hôi lạnh, bỗng dưng lùi một chặp ra xa tám trượng, nói: "Thái tử điện hạ, con nhặt phải một thứ khó lường lên núi rồi! Đứa bé này độc lắm, nó mang mệnh thiên sát cô tinh đuổi tận giết tuyệt, là hạng người mà những thứ âm tà thích nhất, dính vào nó chỉ tổ xúi quẩy, thân với nó cầm chắc cái chết!"

*Thiên sát cô tinh: ý nói những người xui xẻo mang điềm xấu gieo tai họa cho người xung quanh nên định trước sẽ cô độc suốt đời.

Lời còn chưa dứt đã nghe một tiếng hét lớn, Hồng Hồng Nhi nhảy dựng lên, thình lình đâm sầm về phía quốc sư.

Giọng đứa bé tuy vẫn còn non nớt, nhưng tiếng hét của nó lại tràn đầy phẫn nộ, giống như trong lòng chất chứa đau đớn và tuyệt vọng vô cùng vô tận, khiến cho những người có mặt nghe mà run rẩy. Rõ ràng đứa bé này toàn thân chi chít vết thương, thế mà vẫn liên tục đánh đấm cắn xé, quả thật giống hệt một con chó điên mắt đỏ ngầu, hung hãn tột độ. Vài vị phó quốc sư cản Hồng Hồng Nhi lại, quốc sư cuống quýt lùi ra sau, vừa lùi vừa nói: "Mau đuổi nó xuống núi, mau đuổi nó xuống núi! Đừng ai đụng vào nó, ta nói thật đấy. Mệnh nó độc lắm, tuyệt đối đừng đụng vào nó!"

Vài vị phó quốc sư vội vàng bắt chước quốc sư tránh né đứa bé, Mộ Tình và Phong Tín không biết có nên làm theo không. Thấy người ta tránh mình như tránh rắn rết, đứa bé kia ngơ ngác, thế rồi càng đánh càng hăng, vừa cắn vừa hét khản cổ: "Ta không phải! Ta không phải!! Ta không phải!!!!"

Bỗng nhiên, một đôi tay vòng qua hông nó, ôm lấy thân thể của nó. Một giọng nói cất lên trên đầu nó: "Đệ không phải. Ta biết đệ không phải. Được rồi, đừng khóc nữa. Ta biết đệ không phải mà."

Đứa bé ra sức mím môi, siết chặt hai ống tay áo trắng tinh vòng qua hông mình, cố nín nhịn thật lâu, cuối cùng vẫn nhịn không nổi, con mắt đen trợn tròn bỗng chảy một dòng nước mắt, nó òa khóc nức nở.

Tạ Liên ôm nó từ sau lưng, nói bằng giọng quả quyết: "Không phải vấn đề của đệ. Không phải lỗi của đệ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy