THOẠI BẢN [R18]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trời tối như vậy rồi đệ còn chưa ngủ sao?"

Tạ Liên nhè nhẹ bước vào xoay người khép cửa cẩn thận. "Cạch" một tiếng, y lại đảo mắt nhìn về thân hồng y kia.

"Ca ca, huynh về rồi?"

Hoa Thành mặc một bộ trung y đỏ nhạt, hai tà áo xếp chồng lên nhau có chút lỏng lẻo lộ ra giữa khuôn ngực một khoảng da thịt. Hắn chỉ nằm dựa vào cột giường nhìn đạo bào trắng tinh kia.

Tạ Liên: "Thật xin lỗi gần đây Tiên Kinh bận rộn cho việc cúng bái ngày rằm. Ta không thể không để tâm tới được."

Hoa Thành mỉm cười nhìn y nói:

"Huynh không cần phải xin lỗi ta, đều là việc nên làm mà."

Tạ Liên bước tới chầm chậm bên thành giường đưa mắt nhìn cuốn sách Hoa Thành đang cầm trong tay không khỏi tò mò liền hỏi:

"Tam Lang, đây là thứ gì?"

Hoa Thành thả mắt nhìn vào trang giấy ngả vàng lại ngẩng đầu lên nhìn Tạ Liên chứa ý cười trong đó.

"Hôm nay ta vô tình thấy nó, là thoại bản về các thần quan cùng các bậc quỷ trong nhân gian."

Tạ Liên khoanh tay nhìn hắn hỏi:

"Không phải lúc trước mấy giai thoại như thế này đệ đều không muốn nghe hay sao? Bây giờ lại có thể để ý những chuyện xuyên tạc này rồi?"

Hoa Thành nét mặt hơi trào phúng, cầm quyển sách trên tay quơ quơ cười nói:

"Dù sao cũng không có gì để làm, xem như là thú vui chờ huynh về vậy. Hơn nữa truyện cổ lần trước huynh kể cho ta nghe ta cũng cảm thấy có chút thú vị."

"Đừng nói với ta cuốn thoại bản này có liên quan tới hai ta nhé?"

Hoa Thành bật cười: "Ca ca quả nhiên nói không sai. Đúng, chính là đang nói về chúng ta."

Câu chuyện về Tiên Nhân Đồng Nát cùng vị Quỷ Vương Hồng Y trước kia xuyên tạc, bóp méo sự thật tới mức khiến Tạ Liên bây giờ đối với những cuốn sách này có chút không cảm khái. Chỉ sợ là càng đọc lại càng nổi da gà với trí tưởng tượng phong phú của địa dân các phương thêu dệt lên.

Song, những thứ liên quan tới y và Hoa Thành được người đời truyền tay nhau nối tiếp nhiều năm đã có rất nhiều thoại bản ra đời không khỏi khiến cho y có chút tò mò lần này lại kể đến chuyện gì.

Hoa Thành nhìn vẻ mặt ngơ ngác suy nghĩ của Tạ Liên vui vẻ nói:

"Nếu ca ca cũng muốn xem thử một chút chi bằng bây giờ huynh cũng nên thay y phục đi."

Tạ Liên gật đầu nói: "Được."

Hoa Thành: "Ca ca huynh có muốn ta giúp một tay không?"

"Cái này...hay là thôi đi?"

"Ca ca, huynh chắc chứ?"

"Dù sao ta cũng lớn rồi không cần phải lo lắng từng chút một như vậy chứ?"

Hoa Thành lại thành khẩn tỏ vẻ ủy khuất nói: "Ca ca là ta quan tâm huynh tới mức khiến huynh cảm thấy phiền lòng rồi?"

Tạ Liên nhìn không nổi điệu dáng đó của hắn liền thở dài đưa tay lên mặt gật đầu nói:

"Nếu đệ muốn giúp ta một tay cũng được..."

Hoa Thành dưới bộ dáng ủy khuất kia quay mặt vào trong trên khóe miệng tạo thành một độ cong tuyệt mĩ.

Lừa được y vào tròng rồi.

Một lúc lâu sau Tạ Liên mới thay xong y phục. Nguyên nhân là do cái tên nào đó ngoài mặt thì khẩn thành một bộ dáng "Ta thật sự muốn giúp huynh canh y", mặt khác bàn tay của hắn lại sờ soạn lung tung khiến Tạ Liên khổ sở không thể tả. Hai người họ huyên náo, tiếng cười đùa vang cả phòng gần nửa khắc mới ngưng đi.

Tạ Liên đến bên giường ngồi xuống một góc, bàn tay lại chạm vào bìa sách kia. Y cuối đầu nhìn trang giấy đã bị ép thành một góc nhăn liền thuận tay mà cầm lên nhìn chữ ở trên bìa.

"Thiên Đăng Quán sử truyện."

"....."

Tạ Liên nhìn Hoa Thành đã yên vị nằm trên bệ giường tay chống đầu nhìn y hồi lâu. Vô thức hai mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn như có linh quang thắp sáng lại chứa mười phần ôn nhu khiến trong lòng Tạ Liên hơi dao động.

Y lắc lắc đầu đảo mắt nhìn qua mọi thứ trong gian phòng rồi cười khan mấy tiếng.

"Ha ha, Tam Lang nè...sách này là đang thật sự kể về chúng ta sao?"

Hoa Thành chống cằm nhìn y ra vẻ tán thành nói: "Thoại bản này là nửa phần sau đi liền với câu truyện cổ lần trước mà huynh đã đọc cho ta nghe."

Một tiếng "rắc" như thoáng qua, nét cười trên mặt Tạ Liên nghiêng vẹo đến khó coi, thật sự một chút cũng không cười nổi nữa.

Cuốn sách lần trước toàn nói những thứ bậy bạ như thế nào thì cuốn này chắc chắn cũng không phải dạng tốt lành gì!!!!

Hóa ra ban nãy Hoa Thành hắn cười cười giảo hoạt như thế chắc chắn là vì chuyện này.

Hoa Thành hoàn toàn như cố ý lơ đi biểu cảm của y, một tay hắn chống cằm tay còn lại ôm lấy cái eo nhỏ kia hơi hơi kéo vào lòng mình.

Tạ Liên đang ngồi thắt lưng lại bị lực đạo vừa đủ kéo xuống bất chợt thuận thế mà ngã vào lòng hắn. Hoàn toàn vừa đủ nằm gọn trong lòng người kia.

Hoa Thành đưa mặt tới cọ vào má y cười nói:

"Ca ca hay là huynh đọc cho ta nghe đi."

Tạ Liên liếc hắn một cái nhìn rõ cái điệu bộ kia chắc chắn y không dễ mắc lừa nữa liền nói:

"Chẳng phải lúc ta bước vào đệ cũng đã đọc xong hết rồi sao? Bây giờ lại muốn ta đọc nữa à?"

Hoa Thành bắt đầu cợt nhả miệng thì cười cười nhưng ánh mắt của hắn lại hiện rõ một chút đau thương và mất mát.

"Ca ca..."

Tạ Liên: "........."

Được rồi, hắn vẫn là lợi hại nhất về phương diện này, Tạ Liên hoàn toàn chỉ có thể bó tay chịu trói liền thuận theo ý hắn.

Y mở trang sách kia nhìn lướt qua từng nét chữ đen thuần trên trang giấy dõng dạc đọc:

"Rất lâu trước đây, người đời đã từng ca tụng về mối lương duyên của vị Quỷ vương và vị Tiên Nhân Đồng Nát của hắn. Tám trăm năm chờ đợi, trải qua bao nhiêu thăng trầm hai người cũng tìm thấy nhau hiểu rõ tâm ý của mình.

Vị tiên nhân kia sau khi cùng vị Quỷ vương hóa giả thành tân lang, hai người bọn họ đã thành hôn dưới chân núi Dữ Quân năm ấy, kết tóc làm phu thê. Sau khi truy cùng đuổi tận, xóa sạch chướng khí cho thiên hạ. Vị tiên nhân kia lại theo phu quân của y nắm tay nhau về điện Thiên Đăng Quán.

Ở đây mỗi ngày họ đều ân ân ái ái, dính chặt với nhau mãi không rời. Sau này không còn ai thấy hai người đó trong nhân gian, người dân liền lập miếu thờ phụng cầu phúc có thể tìm được ý trung nhân hoặc mối lương duyên tốt đẹp như tình yêu của họ. Còn về phần vị thần kia, y cùng quỷ vương bên cạnh nhau mãi trọn vẹn đến muôn đời, hằng ngày ái mộ chiếm hữu, yêu lấy đối phương...."

Tạ Liên đọc đến đây thật sự là không đọc nổi nữa, y liền gấp sách lại hai bên má đỏ lên nói:

"Không đọc nữa! Truyện như thế này mà có thể viết ra lỡ như những người khác nhìn thấy thì cũng thôi đi. Nếu chuyện này mà truyền tai lên đến các thần quan trên Tiên Kinh thì sau này ta biết phải ăn nói nhìn mặt người ta như thế nào đây?"

Hoa Thành hôn nhẹ trên trán y rồi nói:

"So với bản lần trước thì bản này có những thứ đi sát với sự thật hơn. Ca ca huynh không thấy như vậy sao?"

Tạ Liên hai tay che vành tai đã đỏ ửng lắc đầu nói: "Không muốn nghe, không muốn nghe! Truyện này thật hoang đường ta không đọc tiếp đâu, Tam Lang đừng lừa nữa."

Hoa Thành lại bắt đầu điệu bộ không đứng đắn bàn tay ôm lấy eo y lại buông lỏng từ từ lần trên vạt áo mỏng manh đưa tay sờ nhẹ điểm hồng trước ngực Tạ Liên.

Tạ Liên bị đùa bỡn nhất thời khói xông thẳng đầu bất động không biết nên làm gì, liền lấy tay muốn ngăn bàn tay nghịch ngợm kia trong vạt áo mình.

"Ca ca huynh nói xem như thế nào mới gọi là hoang đường?" Hoa Thành nhướng mày nhìn biểu cảm của Tạ Liên.

Bàn tay trong vạt áo vẫn không có ý định dừng lại, lả lướt theo vành đầu nhũ, rồi lại se chặt xuýt xoa, se se một lực mạnh vừa đủ khiến cơ thể Tạ Liên bắt đầu biến đổi.

Tạ Liên ngửa đầu hơi thở dốc, đưa tay bịt miệng mình không dám phát ra tiếng.

Chỉ mới là động chạm nhẹ một chút thôi đã nhạy cảm đến như vậy rồi. Bản mặt của y dày cỡ nào lần này thật sự cũng không chống cự nổi.

Hoa Thành lật người đè lên Tạ Liên, hơi thở của hắn có chút trầm thấp nhưng vẫn cúi đầu thoang thoảng bên vành tai phiếm đỏ nói:

"Ca ca chúng ta làm theo như trong thoại bản đã nói đi."

Tạ Liên: "Làm...gì cơ?"

Hoa Thành khẽ đưa miệng hôn lướt qua sóng mũi y, hai trán dính vào nhau mà cọ nguậy.

"Không phải trong sách nói, mỗi ngày ta và huynh ở Thiên Đăng quán đều ân ân ái ái sao? Vừa hay chúng ta cũng có thể làm theo nó."

Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Hoa Thành lại dời xuống từng tấc, thuần thục kéo dây đai lưng tuột ra. Bàn tay hắn luồng vào vạt áo mỏng manh nhẹ nhang cởi ra.

Tạ Liên đưa tay theo phản xạ muốn ngăn trước mặt hắn hai tay bị lực đạo tay còn lại của Hoa Thành giữ chặt ấn trên đầu giường.

Tạ Liên nỉ non: "Tam Lang..."

Hoa Thành cởi trung y của Tạ Liên, ánh mắt hắn dời từ gương mặt đã đỏ đến lợi hại, theo hướng lại nhìn xuống cần cổ trắng nõn hằn theo xương quai xanh rồi đến cái eo nhỏ kia.

Trước mặt hắn, người này da thịt trắng hồng, cơ bụng mảnh mai thon gọn nhưng vẫn rắn chắc bóp nặn đều sẽ rất vừa tay. Hắn càng nhìn hầu kết lại lăn trượt theo đường cổ.

Một tay của hắn miết theo phiến môi hồng nhạt trượt xuống một đường rồi lại vo vòng trên đường bụng nhỏ.

"Ư..."

Tạ Liên bị đụng chạm toàn thân ngứa ngáy muốn vùng vẫy nhưng toàn thân đã bị người này ấn chặt, cơ hội chạy cũng chỉ có thể bằng không.

Hoa Thành ánh mắt nhu tình nhìn y bàn tay lại dịch chuyển xuống dưới. Cách một lớp vải quần tay của hắn lại nắm chặt dương căn của y.

"A!"

Bộ vị yếu ớt nhất của Tạ Liên bị hắn giữ chặt ma sát ngoài quần vải, Tạ Liên nhũng người run rẩy, lực bất tòng tâm mặc cho người kia đang bỡn cợt trên cơ thể mình.

Hoa Thành chen chân vào giữa đùi y, mở rộng ra tay còn lại vẫn cách lớp vải vuốt ve nắm thóp nhào nặn như rất vui vẻ.

Tạ Liên quẫn bách bị người trên người mình ức hiếp đến đáng thương, con ngươi đen láy có chút long lanh nhìn rõ gương mặt người kia. Hốc mắt đã hơi ươn ướt trượt xuống theo vành má thấm ướt vào gối mềm.

Trêu đùa qua một lúc lâu phía dưới của Tạ Liên thật sự đã căng chặt. Tạ Liên dưới bụng như đang bị hỏa thiêu hơi nhích người mấy lần cọ xát vào giường nệm.

Hoa Thành cúi người áp môi mình lên hôn lấy y, bốn phiến môi dính chặt không một kẻ hở. Đầu lưỡi linh hoạt giảo triền theo nhịp thở, tiếng kêu như bị chặn lại ngay trước họng. Thủy triều cuộn dập theo nụ hôn, mãnh liệt phá tan những cảm xúc của y vào trong sự yêu thương bao bọc đó.

Hoa Thành tách ra khỏi y lại cắn nhẹ trên vành môi đã sưng đỏ, nhìn người dưới thân bị mình làm cho ủy khuất. Hắn mềm lòng buông tay giữ hai tay y ra. Sau đó lại đưa tay vuốt ve gò má của Tạ Liên dịu dàng nói.

"Ca ca, huynh đang căng thẳng sao?"

Tạ Liên lắc đầu: "Ta không có."

Hoa Thành khẽ cười nhỏ giọng:

"Ngoan, còn lại giao cho ta được không?"

Giao cho ta.

Giao tâm tình của huynh đối với ta.

Và cả thể xác này.

Tin tưởng ta, điện hạ.

Tạ Liên nhìn gương mặt quan tâm của hắn vì mình, trong lòng lại ngọt ngào đến khó tả y đưa hai tay vòng qua cổ hắn ôm chặt.

Hoa Thành biết y không nói như là đã chấp thuận liền không còn nhẫn nại gì nữa, bàn tay phía dưới kéo bỏ lớp quần mỏng ra.

Phía dưỡi lỗ huyệt hồng nhạt đã hơi ướt át, tròn nhạt khép chặt tuôn trào chảy ra thấm ướt vào chăn nệm.

Tạ Liên chắc chắn biết phía dưới của mình xấu hổ thế nào liền nhắm chặt hai mắt không dám nhìn Hoa Thành.

Dương căn đã ngẩng giữa khoảng không, mị huyệt lại ướt nhày theo lớp dịch lỏng trắng thuần. Hoa Thành đưa một tay ấn vào bên dưới lại nhìn gương mặt khó xử của Tạ Liên không khỏi phì cười.

"Ca ca huynh đã ướt như thế này rồi, huynh thật sự rất mong đợi hay sao?"

Tạ Liên cũng không dám tin bản thân mình lại phóng đãng đến như vậy, được Hoa Thành yêu thương chăm sóc đến bây giờ y cũng buông lỏng cơ thể của mình hoàn toàn tan rã sự kiên cường giữ thân như ngọc giống lúc trước.

"Tam Lang.."

Giọng nói của Tạ Liên hơi biến chuyển, âm thanh có chút nhỏ nhẹ lại mê hoặc đến mức lạ thường. Hoa Thành yêu nhất chính là dáng vẻ quyến rũ này của y lúc ở trên giường.

Ngón tay thon dài kia vẫn ma sát xung quanh hậu huyệt, dịch nhớp nhày đã nhuốm ướt tay của Hoa Thành, hắn lại cẩn thận lấy trên đầu giường hương cao đã để sẵn từ lâu.

Tay kia mở nắp ra đổ thứ tinh túy sóng sánh kia vào tay còn lại, tinh chất thơm dịu hòa vào chất lỏng trắng đục giữa từng kẻ tay. Hoa Thành chỉ dùng những ngón tay ve vãn ở phía bên ngoài cửa huyệt.

Những áng mấy xoắn theo vòng hồng hào từ từ bị căng ra.

Đâm vào.

"A...a..."

Tạ Liên cảm nhận được phía dưới có dị vật xâm nhập vào không khỏi có chút căng lên. Hai ngón tay của Hoa Thành cùng lúc mà đẩy vào bên trong, từng nếp xoắn theo cửa huyệt bị nới rộng.

Hai bên ngón tay ma sát mị thịt, thành vách nóng ẩm câu chặt lấy hay ngón tay kia như thể đang mong muốn nhiều hơn. Hoa Thành khuếch trương nới lỏng vô cùng thuần thục, hai ngón tay xoa rồi ấn sâu vào thịt non ở bên trong.

Tạ Liên không giữ được tiếng trong miệng liền bắt đầu phát ra những tiếng thở dốc tiếng kêu đứt quãng. Hoa Thành nghe được tiếng đáng yêu đó của y lập tức thỏa mãn.

Hắn rút nhẹ hai ngón tay ra khỏi hậu huyệt, mùi hương cao lành lạnh lần này đã hòa theo dòng dịch lỏng do ruột non tiết ra. Hoa Thành vừa rời khỏi bên trong Tạ Liên liền khó chịu ngứa ngáy đến độ muốn đánh bản thân mình bất tỉnh nhân sự.

Hoa Thành đưa hai ngón tay lên miệng, chiếc lưỡi nóng ẩm liếm láp sự nhớp nháp trên tay, Tạ Liên nhìn cảnh tượng đó hoàn toàn không nói nổi, ý thức của y mơ hồ không thể phản kháng chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn.

Hoa Thành cởi áo ra để người phơi trần, cơ bụng theo đường bắp tay đều lộ rõ. Tạ Liên mê man đưa ánh mắt đã tan rã ý thức nhìn xuống dưới hắn.

Quả nhiên.

Vẫn là rất lớn.

Có làm bao nhiêu lần có đung đưa, đưa đẩy với cái thứ vật đó bao nhiều lần vẫn thật sự rất đáng sợ. Sát khí mỗi lần nó xuất hiện đến trước mặt mình như là một thứ có thể nghiền nát ép y đến chết đi sống lại trong sự thăng đỉnh, cao trào hay thậm chí là sung sướng.

Tuy rằng mỗi lần làm Hoa Thành đều thuần thục làm màn dạo đầu rất tỉ mỉ, kĩ càng nhưng chắc chắn vẫn sẽ rất đau. Thật sự rất đau! Như xé nát cả hai linh hồn cho bán quỷ vậy.

Tạ Liên hít thở không dám nhúc nhích, Hoa Thành lại chính hạ thân đã phơi phới của mình đưa trước nơi điểm tô hồng nhạt kia.

Tạ Liên lấy hai tay che mặt mình không dám nhìn, thật sự trong lòng y đang rất sợ hãi. Hoa Thành nhìn ra vẻ lo lắng của y liền đưa một tay cầm tay Tạ Liên dạt ra nhìn gương mặt đã đỏ bừng.

"Ca ca, ta muốn huynh."

Tạ Liên nhìn gương mặt của hắn ép sát bên mình gật đầu rồi lại lắc đầu, y mơ hồ thật sự cũng không biết mình nên tỏ vẻ gì.

"A!"

Phía dưới một cơn đau quặng chặt xông thẳng tới, da đầu Tạ Liên tê rần khắp người run lên. Phía dưới cái nơi xinh nhỏ bé kia của Tạ Liên đang kẹp chặt lấy mình. Hoa Thành tất nhiên biết mình không nên động đậy gì y thật sự rất sợ sệt.

Hắn đưa mắt ôn nhu nhìn Tạ Liên, lấy tay y áp vào bên má mình rồi nói:

"Ca ca, nhìn ta."

Tạ Liên mắt nhắm mắt mở nhìn Hoa Thành, hắn lại khẽ cúi người xuống hôn trước ngực y.

"Đừng liếm..."

Sự nóng ấm bao phủ trước ngực, cảm giác được luồn lách theo vòng của đầu lưỡi và sự hút chặt kéo căng lấy đầu nhũ của y cương cứng.

Cảm giác đều bị dồn vào phía trên cùng, ở bên dưới đã hơi thả lỏng, Hoa Thành liền đẩy vào.

Tạ Liên ngửa cổ ngước mặt nhìn lên mành giường đỏ đang rủ xuống. Hoa Thành vừa đẩy được hạ thân của mình vào, chỉ khẽ nhích một cái động vào nơi tư mật kia.

Bất chợt cảm giác khoái cảm sung sướng bắt đầu lan tỏa, Tạ Liên thất thanh kêu ra mấy tiếng đầy dục vọng. Hắn bắt đầu luận động, nhịp nhàng và đưa đẩy.

Theo từng động tác của hắn, sự đau đớn cùng vui sướng bắt đầu bao lấy tâm trí của Tạ Liên, đầu óc bị quay cuồng chỉ cảm hưởng được khoái lạc tận bên trong cơ thể.

Sâu bên trong cơ thể thứ đang chôn lấp lấy đang lấn áp vào mị thịt cọ xát.

To lớn.

Nóng ẩm.

Ướt át.

Bên trong thành vách bị đỉnh đến thần hồn điên đảo, ruột non theo tuyến dịch chảy ra thấm ướt quy đầu của Hoa Thành. Tương chặt với nhau theo lực động ra vào lại chảy ra trượt xuống, nó ướt đẫm vấy nhuộm trong suốt trên dương căn đầy gân xanh đỏ đang nghiền ép.

Nơi tư mật bị khai phá như đã thành quen, hai vách thịt như tiếp nhận lấy sự dao động kia ma sát.

"Ca ca bên trong huynh thật nóng." Hoa Thành thẳng lưng mắt nhìn Tạ Liên

Tạ Liên nào chịu được những câu nói này lúc trên giường? Y quay đầu bật ra tiếng khóc, khuôn mặt mang biểu cảm si tình khó cưỡng.

Hoa Thành biết y đang động tình.

Người dưới thân hắn, tám trăm năm chờ đợi. Cuối cùng bây giờ lại cùng hắn thân mật, nằm dưới thân hắn nguyện ý làm điều đó.

Hoa Thành thật sự cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu óc chỉ tái hiện ra những hình ảnh mê hoặc của y.

Hắn thật sự muốn đem người này khóa chặt trong bản thân mình.

Ngày ngày yêu thương ôm lấy y, bao bọc giữ chặt y không rời khỏi mình.

Mười ngón tay đan chặt, hai sợi tơ hồng tương liên.

Chúng ta của kiếp này, đều nguyện ý cùng nhau.

"Tam Lang...a...đừng..."

Tạ Liên bị hắn đỉnh vào nơi đó, hai chân quấn chặt lấy hông hắn mềm nhũn trượt xuống không còn chút sức lực. Trước ngực Hoa Thành dán chặt vào ngực y, hai cơ thể nóng bỏng như đang đốt cháy sự nhiệt huyết với nhau.

Dính chặt.

Hòa quyện.

Cảm nhận tư vị của nhau.

Nồng nhiệt tiếp nhận sự ra vào đang muốn lấy mình, lại sợ hãi muốn bỏ chạy. Tạ Liên trong đầu hiện tại, trong mắt y bây giờ chỉ còn gương mặt ôn nhu kia vây chặt lấy mình.

Hoa Thành bỗng nhiên lật người Tạ Liên lại, vô thức khiến eo y vặn qua nơi quy đầu lại chạm nhẹ yêu thương vào chỗ đó.

"A.."

Hai chân trắng nõn thon dài quỳ gối trên nệm giường, tóc đen lõa xõa trên thắt lưng trắng ngần đầy vết hôn sắc dục.

Hai tay Tạ Liên bấu chặt vào ga giường,  nhích người muốn bò lên phía trước. Hậu huyệt đang bao trọn lấy hạ thân của Hoa Thành rời khỏi một nửa.

Hoa Thành cúi người dán chặt ngực mình vào lưng y, một tay kéo chân Tạ Liên trở về. Hai tay đè chặt lấy bàn tay nhỏ kia, hắn cắn nhẹ trên vành tay y nói:

"Ca ca huynh muốn chạy trốn sao?"

Tạ Liên không nói nên lời vì lúc hắn cố ý kéo y trở về hạ thân liền đẩy mạnh sâu vào bên trong như đang trừng phạt. Sung sướng cùng khoái lạc làm cho Tạ Liên như bị gông xiềng mãi mãi cũng không thoát ra được.

Y mãi mãi không thoát ra được.

Gông xiềng mang tên Hoa Thành.

Hoa Thành phả ra một khí nóng trên hõm cổ, hắn cắn nhẹ một cái. Bên dưới vẫn mút chặt vẫn quấn lấy nhau ngày một mạnh mẽ.

"Ca ca huynh muốn ta chứ?"

Tạ Liên phát ra tiếng rên trầm thấp không nghe được câu trả lời Hoa Thành cũng không buồn trái lại cảm thấy chòng ghẹo y lúc này thật thú vị.

Hai ngón tay của hắn cậy lưỡi y ra đưa vào mà đùa bỡn.

"Ư.."

Chiếc lưỡi bị ngón tay khuấy đảo khiến cho Tạ Liên thêm nhạy cảm.

"Ca ca, ta muốn bên trong huynh và cả bên ngoài đều là của ta." Hoa Thành ôm chặt y.

"A!"

Tạ Liên ngẩng cổ, hai cánh mông bị kéo vểnh lên cao. Bàn tay chỉ có thể vò chặt lấy ga giường mà thở dốc.

"Bên trong của huynh ta muốn rưới đẫm dư vị của mình."

Hoa Thành khản giọng nói:

"Ca ca ta muốn huynh, cả đời này ta chỉ muốn duy nhất có một mình huynh."

Tinh hoa lan tỏa cuộn trào theo sự đưa đẩy.

Thở dốc trầm lặng mang một sự nồng nhiệt cháy bỏng.

Ca ca, đêm nay...

Chúng ta cùng nhau tận hưởng.

---------- END ----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net