2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mắt lờ đờ mở, giật mình vì trời đã muốn sụp tối. Quay sang lay Fubuki dậy.

- Aaaaaaa thằng ngốccccccc chiều rồiiii

- Ha- hả?

Do đầu đập vào thân cây nên anh tỉnh táo hẳn.

- Trời ơiiiiiii Gin sẽ giết tôi mấtttttt.

Anh chưa kịp định thần thì đã bị cậu lôi đi mất.

Chạy ra trước cổng, thở phù trút hết sợ hãi ra ngoài. Cậu đã tưởng là chưa ai rước nên mừng rỡ thấy rõ.

- Ê, thằng nào đây?

Giọng nói trầm lặng như vọng từ địa ngục lên. Cậu vội nấp sau Fubuki, không dám đối mắt với hắn.

- E-em có thể giải thích, cho em 3 phút được không!?

Gin nửa nghi nửa tin, cũng chiều cậu mà khẽ ừ.

- Do em cúp tiết rồi ngủ quên ở gốc cây, em không cố ý!! Anh phải tin em, có Fubuki làm chứng!

Dữ liệu ập tới quá dữ dội, Fubuki bị chết máy. Thằng già trước mặt này là ai? Tại sao cô ấy phải sợ thằng cha này tới vậy? Và..... thủ lĩnh đang ôm mình !!

Khung bậc cảm xúc, từ tức giận chuyển sang ngại ngùng đều bị Gin thu vào tầm mắt. Nhăn mày nhíu mặt kéo cậu về phía mình.

- A-

Fubuki cũng không vừa, nắm lại một bên tay của cậu.

Chốc lát, Gin và anh đấu mắt tóe lửa.

- Hức, tay...đau.

Do cổ tay cậu khá nhỏ, cũng vì do hai người đàn ông này dùng lực quá mạnh khiến cổ tay cậu bầm tím cả lên.

Anh và hắn giật mình rút tay lại, chột dạ khi nhìn thấy cậu đứng xoa xoa cổ tay tím lịm.

Gin đi về phía chiếc xe, mở cửa sẵn cho cậu rồi ngồi trong đó đợi.

Cậu nhìn anh.

- Tôi phải về rồi, cậu cũng về cẩn thận nhé, Fubuki.

- Aikota, về cẩn thận.

Takemichi chạy vội về phía chiếc xe, rón rén ngồi ghế kế Gin, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi chiếc xe vừa rời đi, anh sờ sờ hai bên hông của mình.

' Chỗ này là chỗ em ấy chạm vào... Chiếc áo này, không giặt nữa.. phải cất đi...'

Tự nghĩ tự cười, như thằng dở hơi.

Một lúc sau, lại có thêm một chiếc xe màu đỏ đến, rước Fubuki về.
_____
*Trong lúc đó, trên xe Gin.

Lúc đầu là cả hai chiến tranh lạnh với nhau, cuối cùng cậu bị giấc ngủ đánh gục, bỏ lại Gin tỉnh táo tức giận.

Đột nhiên hắn tấp xe vào lề đường, chồm qua phía cậu, thắt dây an toàn rồi đi tiếp.
_____

*Trên xe Fubuki.

- Mày muốn chết à?

- Nói gì vậy?

- Mày biết con nhỏ đó là người của tên Gin, vậy mà mày vẫn qua lại với nó, mày muốn tao chết sớm đúng không?

- Ông mới biết à?

- Mày với mẹ mày đúng là cùng một giuộc, đều làm tao tức điên lên!

- Haha, tôi đẹp là nhờ gen mẹ, tôi ngu là nhờ gen ông.

- Mày!

Ông thắng xe tại giữa lộ, móc súng ra, chuẩn bị bắn anh thì đã bị anh đi trước một bước.

Fubuki áp thẳng họng súng ngay trán ông.

- Chơi không? Tôi đếm từ một đến ba, xem ai là người bóp cò trước. Nếu không thì quay về và lái xe tiếp đi.

Đối mặt với sự lạnh lẽo của anh, ông chỉ ngậm ngùi quay về trước, lái tiếp đoạn đường về nhà.

Người vừa bị Fubuki dọa sợ là ba của anh, Ron Kotabo cũng chính là Syp.

Vì là Kotabo nên ông có tham vọng không đáy, đứa con trai vừa lên 5 tuổi đã bắt nó học đến kiệt sức dẫn đến chết đói.

Vợ ông cũng từ đó mà ly hôn rồi biệt tích, ông không cam tâm, cứ điên cuồng đi từ trại mồ côi này đến trại mồ côi khác tìm người thừa kế.

Ông đặc biệt chú ý đến Fubuki, những đứa trẻ khác thì vui mừng khi biết tin nhà giàu sẽ đến nhận nuôi con, bọn chúng nịnh nọt ông đủ điều nhưng chỉ có Fubuki là nằm nhàn hạ ngủ sau kệ sạch trong thư viện.

Sau đó Fubuki được nhận nuôi, anh có vẻ không mấy hài lòng về Kotabo.

Tiếp đó, anh được ông dạy cho cách giết người và tập bắn súng.

Thời gian thấm thoắt trôi, nhanh đến mức ông không kịp nhận ra rằng anh đã mạnh hơn mình rất nhiều.

Sau lần quyết chiến tại bến cảng Kujo, mọi quyền hạn của tộc Ron được Fubuki nắm một nửa trong bàn tay.

Anh tác quai tác quái trong gia tộc mà không một ai có thể ngăn cản. Họ có thể đuổi anh nhưng điều đó là không thể.

Fubuki gắn bó với gia tộc nhiều năm liền, vì vậy không có tội ác nào tránh khỏi tai mắt của anh. Đuổi anh khỏi gia tộc thì sớm muộn gia tộc cũng bị anh diệt trừ.

Do đó, Kotabo rất sợ anh.
______

Trong lúc người nào đó đang sợ hãi, Fubuki lại ngửi được mùi sữa thoang thoảng ở đầu mũi. Nhìn xung quanh xe thì chẳng có hộp sữa nào.

Anh lấy điện thoại ra soi thì mới biết, cậu ngủ chảy nước bọt lên trên vai áo anh.

Fubuki không hề ghét bỏ. Trong lòng ngầm định.

Chiếc áo này, quả là báu vật!
_______________________

Fubuki là trung khuyển
Tương lai, anh làm cún cho em cưỡi
Cưỡi nhiều cách, nhiều giờ, nhiều ngày..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net