Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên, ngay sau đó cậu nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh bình thường.

Và để tránh bị nghi ngờ rằng mình là biến thái thật, Kisaki đành khai hết cho cậu nghe. Ừm, phải là khai hết đấy. Tưởng chừng họ sẽ bị mắng cả, Naoto thầm nguyền rủa cho đám người này chết đi, thì họ lại thấy Takemichi cười xòa:

-Thú vị vậy sao? Vậy cho tôi tham gia với nhé? Dù gì cái này cũng không được tính là bám đuôi đâu nhỉ? 

Khi cậu cười, thực sự rất đẹp. Họ nhớ, nhớ nụ cười của cậu, nhớ các cậu cười... thật sự, rất nhớ... Và trong 1 khoảng khắc đó, họ lại nghĩ, Takemichi thực chất chưa bao giờ thay đổi, cả quá khứ và hiện tại...

---------------------------------------------

Đương nhiên đó không phải trọng điểm, họ- thêm cả Takemichi nữa là 4 người bám theo 2 cô gái. Không nói người ta lại tưởng là ấu dâm thật đấy! Nhưng họ vẫn hành công bám đuôi Hinata và Ema đến quán càfe gần đó.

Và... cảnh tưởng họ thấy là lúc 2 cô ấy... hôn nhau?

Kisaki nâng mắt kính sáng loáng kia, cười nham hiểm:

-Thấy chưa, tôi đã nói rồi, Kisaki này chưa bao giờ thốt lên 1 giả thuyết không có chứng cứ mà?

Naoto tím mặt:

-Thất sự là 2 người đó yêu nhau hả trời?

Draken ngược lại lại điềm tĩnh đến lạ kì:

-Tôi đã sớm đoán ra rồi, từ lúc hồi sinh đến giờ Ema chưa bao giờ quan tâm đến tôi dù chỉ 1 chút, có lẽ là em ấy thấy ghét tôi vì "chuyện đó". Nhưng đã 3 tháng, cũng khá lâu rồi. Mà... tôi cũng mặc kệ vậy!

Nhìn vẻ mặt trầm tư của 3 người, Takemichi hí hứng kéo họ đi:

-Vậy trực tiếp vào hỏi họ đi. Xem quan hệ của họ rốt cuộc như thế nào?

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, Takemichi không đượcccccccccc....

Nhưng đáng tiếc, Kisaki chưa kịp hét xong thì Takemichi đã thành công lôi bọn hắn đến trước mặt mấy cô ấy rồi.

_________________________

-Vậy là em và Ema đang yêu nhau?

Tuy nói vậy nhưng Hinata vẫn có chút né tránh họ. Nói sao nhỉ? Cô đã nghe chuyện rằng Takemichi bị mất trí nhớ từ Naoto hồi trước. Nhưng suy cho cùng cô giống như đang ngoại tình vậy...

Thực chất Takemichi trông cũng không để tâm lắm! Chỉ là... cảm giác tội lỗi này là gì chứ?

"Giả dối"

1 giọng nói vừa lạ vừa quen truyền đến trong đầu cô. Hinata ôm đầu sợ hãi. Ema thấy vậy cũng lo lắng hỏi:

-Cậu có sao không? Sao vậy, cậu đau ở đâu à?

-Ừm... tớ không sao

-Cậu thực sự không sao chứ?

Lần này là Takemichi hỏi. Nhìn vẻ mặt sốt sắng của Takemichi kìa, thật đáng yêu.

-Cảm ơn đã lo cho tớ Takemichi... cũng muộn lắm rồi, các cũng nên về đi!

Kisaki nghi ngại 1 lúc rồi nói:

-Vậy bọn tôi đi trước.

-Ừm ừm, nhớ khoan đã cho họ biết nhé, bọn tớ sẽ tìm cơ hội để nói sau!

Naoto ngả cổ, uể oải nói:

-Vâng vâng, chị cũng nên sớm nói với bố mẹ thôi, cũng không thể dấu họ lâu được!

-Chị biết mà, về cẩn thận nhé!

Ema cũng lên tiếng:

-Nhóc con, đi đi, chị sẽ chăm sóc cho cô ấy mà, nhóc lo gì chứ?

-Vâng vâng, vậy thàng nhóc này đi đây, bai bai!

Mọi người đã đi được 1 lúc, Takemichi vẫn nấn ná lại, hỏi Hinata:

-Cậu thật sự không sao chứ? Có cần phải đi bệnh viện không?

-He he mình không sao mà, cảm ơn cậu nhiều nhé!

Thấy Hinata cười, Takemichi lạnh giọng, nói nhỏ chỉ cho Hinata nghe:

-Cũng phải, cậu vốn không nên gục sớm, trò vui cũng chỉ là mới bắt đầu thôi!

Cô nghe xong run run:

-Takemichi cậu...

Nhưng cậu đã nhanh chóng lấy lại nụ cười vô lo của mình, cười với cô:

-Vậy cậu nhớ giữ sức khỏe đấy nhé, mình sẽ rất lo nếu cậu bị thương đấy!

Nói rồi cậu bỏ đi. Ema nhìn Hinata run rẩy, ôm lấy cô gái ấy, cô lo lắng:

-Hiina, cậu...thực sự không sao chứ? HINA...

Nhưng Hinata đã ngất xỉu ngay tại đó, nguyên nhân là do sợ hãi quá độ (?)

____________________________

Không phải tự nhiên mà Hinata sợ hãi đến ngất xỉu đến như vậy! Sự thật vụ của Takemichi 3 tháng trước... cũng có phần của cô...

Là cô, biết rõ cậu bị trầm cảm. Đến sau khi Chifuyu rời khỏi phòng bệnh hôm ấy, cô đã dùng lời lẽ khích tướng cậu.

Hinata yêu Ema, yêu cô ấy đến nỗi Hinata sẵn sàng giết Takemichi để đòi lại công bằng cho người cô gái ấy! Hinata hận. Takemichi, kẻ di chuyển từ quá khứ đến tương lai không biết bao nhiêu lần, không thể ngăn cản được cái chết của Ema sao? Phế vật, thật sự rất phế! Nếu là cô, hẳn tình hình đã khác...

Lúc biết Takemichi có năng lực du hành thời gian, cô đã dần trở nên căm ghét cậu ấy đến tận xương tủy.

Hinata yêu Ema, yêu như 1 kẻ điên. Cô không biết tại sao lúc trước cô lại thích Takemichi, cô chỉ biết người cô thích hiện giờ là Ema, cô gái cô nguyện dùng cả mạng sống của mình để đánh đổi.

Hinata biết mình không thể mạnh mẽ như Mikey, nhưng ít nhất cô muốn chính Takemichi phải trả giá cho lỗi lầm của chính mình...

Nếu ngày đó Hinata không dùng những ngôn ngữ tệ hại để công kích tinh thần Takemichi có lẽ... cậu ấy đã không chết! Nhưng Ema còn sống, đối với Ema, điều đó đã đủ. Takemichi... cậu có thể đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi được không?

_____________________________

Ooc, ooc và ooc. Không được chửi rủa char ạ! Ít nhất hãy tôn trọng cô ấy, bởi đây là fanfic, và tôi là người xây dựng nhân vật :)). Xin lỗi nếu tôi làm 1 số người khó chịu. Vì tôi muốn xây dựng 1 Hina điên cuồng vì yêu hơn là 1 cô gái nhu nhược như các fic khác. 

Được rồi ấy bác, đọc đến đây thì quay lại xóa bình luận chửi rủa char nhá, tui không muốn tự xóa đâu à!

Ngoài ra, chẳng có yêu cầu gì cả á! Nếu có thì là tui iu các bác ha :3 Và tình hình là tôi định quỵt mấy bữa, nên mấy bác hãy iu toi ha -)))

Bái bai, chúc mn 1 buổi tối tốt lành



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net