Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không nghĩ đến lại tới nhanh như vậy? Xem ra các người đã chuẩn bị từ sớm, tôi có nên cho cậu một tràng pháo tay hay không đây?"

"Điều gì phải đến cũng sẽ đến, tiền bối đi trước nói không sai. Izana, tuy không muốn thừa nhận nhưng việc cho chị Kazumi điều trị ở Tokyo sẽ không còn hiệu quả như trước nữa, vùng đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, đến lúc đưa chị ấy về rồi."

Về? Đã đến lúc về lại vùng đất thanh bình của tôi rồi sao?

Cổ họng tôi đau rát đến lạ thường, cơ thể dường như không có sức lực để di chuyển, cảm giác thất bại quá nhiều lần vì muốn điều khiển thân thể thật khó chịu, tựa như con mồi bị vướng vào tơ nhện không cách nào thoát ra được.

Chỉ duy nhất đôi mắt là hoạt động được, tôi nhìn thấy bóng lưng cao ngạo của tên ngốc kia, nhìn thấy bộ dạng đầy máu của tôi, chắc cậu ấy sẽ hốt hoảng lắm, cũng phải, đây là lần đầu tôi yếu đến mức kiệt quệ như vậy mà. Hai năm trước cho dù biết sức khoẻ không tốt, nhưng cũng không nặng đến mức ho ra máu như vậy.

Lại bắt gặp phải màu cát đặc trưng của nhà Tanaka, tôi không khỏi ngạc nhiên, Tatsuya đến Tokyo từ lúc nào? 

Gắng sức nâng bàn tay lên, cửa sổ pha lê mở ra bầu trời xanh thẳm tuyệt đẹp, đã qua ngày mới rồi sao, có vẻ tôi đã ngủ hơi lâu.

Cậu trai tóc trắng tuyết kia đã để ý tới hành động của tôi, thấy tôi tỉnh lại cậu ta liền nhanh chân đi đến ngồi ở mép giường, gương mặt biểu lộ ra sự lo lắng hiếm thấy, lông mày thanh tú kia sắp kẹp chết cả con ruồi.

Tôi cười nhẹ một cái, muốn truyền đạt cho cậu ấy biết rằng tôi không sao.

Bàn tay bị nắm chặt hơi run nhẹ, tôi có thể thấy rõ đôi mắt tím nhạt kia xuất hiện tơ máu, thật xin lỗi để anh phải lo lắng như vậy.

Có lẽ hiểu được điều tôi muốn nói, Izana lắc đầu, cậu cúi người tựa lên trán tôi, hơi thở ấm nóng phả vào làn da, nở nụ cười trấn an "Không sao đâu, rất nhanh thôi chúng ta sẽ về nhà, em hãy gắng chịu một chút." Sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.

Tatsuya căng thẳng nghe điện thoại ở đằng sau, thanh âm nghiêm túc "Đã chuẩn bị xe rồi chứ, chúng ta sẽ đi một đường thẳng về Kanagawa, tôi không mong sẽ xảy ra sự cố gì."

Từ bao giờ cậu trai ngốc của chúng ta lại trưởng thành thế nhỉ, tôi thật sự mừng đấy.

Nhận ra tầm mắt của tôi, Tatsuya cúp máy đi đến gần, nhe răng cười thiếu đánh "Chị yên tâm, lần này sẽ không có ai cản đường nữa đâu."

Rất cảm ơn em, nhưng hình như em đang nói vặn Izana, cậu ấy bắt đầu đen mặt rồi kìa.

Đóng cửa phòng bệnh, để lại đôi tình nhân với nhau, Tatsuya quay đầu mỉm cười với vị bác sĩ với đôi mắt xanh thẳm tựa bầu trời "Cảm ơn anh rể, anh đã cứu chị ấy về một mạng đấy."

Vị bá sĩ đẩy gọng kính, cười đáp "Khách sáo gì chứ, đây là việc bác sĩ nên làm mà, dù sao thì cô ấy trước đó cũng là bệnh nhân của anh, nào có bác sĩ lại bỏ bệnh nhân của mình."

Tatsuya cất bước, thong dong đút tay vào túi quần "Cũng nhờ anh mà tụi em mới tìm được chị Kazumi, không nghĩ tới người kia giữ chị ấy kĩ vậy, dù là nhà Tanaka cũng suýt nữa không tìm ra, chậc, chả trách bác Fumio luôn nói lực lượng của người kia rất mạnh."

"Không nghĩ tới đất nước nhỏ bé đến vậy, những người thân xung quanh luôn quen biết nhau bằng cách không ngờ tới." Shijin cảm thán một câu, lại nhìn tờ báo cáo trên tay mình, trên đó ghi tên bệnh nhân Jinja Kazumi, mày khẽ cau lại "Nhưng mà, em chắc rằng muốn đưa cô gái kia sao, nếu để cô gái đó ở lại đây thì anh có thể cấp cứu kịp thời, giống như hôm nay vậy."

Nhớ đến cậu trai tóc trắng kia mang theo cô gái đầy máu tươi nằm gọn trong lòng chạy vào viện, Shijin phút chốc như thấy được hình ảnh của cô em gái mình yêu thương, người đàn ông tóc vàng kia cũng từng có biểu tình như sắp chết tới nơi như vậy.

Đôi mắt nâu vẫn giữ thái độ bình đạm "Anh hẳn cũng nhận ra thuốc đối với chị ấy dần không còn tác dụng, bệnh của chị ấy đến từ tai nạn hai năm trước, có thể chống đỡ tới bây giờ đã là rất tốt rồi. Hiện tại một khi đã phát bệnh thì sẽ giống như bông hoa không thể tưới nước, bằng mắt thường có thể thấy cơ thể cứ thế héo dần héo mòn, cho dù là vị bác sĩ tài giỏi được mệnh danh 'bàn tay vàng' như anh cũng rất khó để cứu chị ấy lại như hôm nay, phải không?"

"Làm bác sĩ luôn sẽ phải trải qua cảm giác bất lực khi biết không thể cứu bệnh nhân của mình, haiz, trên đời vẫn luôn có nhiều chuyện khó xử như vậy..."

Rèm cửa phòng bệnh bay tung lên, mùi sát trùng ở bệnh viện thật khiến tôi khó chịu, cảm giác người bên cạnh dùng hai tay ôm chặt lấy khiến tôi phút chốc nghĩ rằng cậu ấy là gấu Koala, còn tôi chính là cây bạch đàn.

Hơi quay đầu nhìn đôi mắt lim dim muốn ngủ, lông mi trắng muốt hơi run rẩy, tôi có chút đau lòng vỗ lên mái trắng trắng tuyết, nhẹ giọng "Ngủ đi Izana, em sẽ canh giấc ngủ cho anh."

Khi em ngủ anh ở bên chăm sóc em, vậy thì khi em thức em sẽ canh giấc ngủ cho anh.

Đôi mắt Izana chớp chớp vài lần, sau đó yên lặng nhăm mắt, một lúc lâu sau tôi nghe thấy nhịp thở bên tai trở nên đều đều.

Bầu trời ngoài kia trong xanh không một áng mây, tháp Tokyo đỏ giữa lòng thành phố náo nhiệt, sắp đến lúc phải tạm biệt nơi đây rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net