Chương 13: Chiếc Tủ Quần Áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Chiếc tủ quần áo.

"Này em ơi, em có yêu tôi không?"

- oOo -

Bước vội trên con đường quen thuộc, ánh mắt cô cẩn thận quan sát xung quanh.

Từ khi cô đi ra khỏi nhà để đi đến siêu thị mua đồ, trên đường về nhà cô cứ có cảm giác bất an không thể diễn tả được.

Hệt như có một đôi mắt nào đấy đang dõi theo cô vậy.

Yedda bắt đầu thấy ớn lạnh rồi đó, ban ngày ban mặt mà cũng có biến thái rình mò sao?

Cô biết là cô đẹp rồi, cho nên đừng có kiếm cô nữa.

Yedda này mà rén là gọi về méc má đó.

Tăng tốc bước chân, Yedda nắm chặt nắm đấm tay như phòng thủ, đến khi thấy được ngôi nhà thân quen của mình, cô thở thào một hơi.

Mở cửa đi vào rồi khóa chốt kỹ càng lại, Yedda thấy không còn nơi nào an toàn hơn ở đây nữa.

Xuống gian bếp bày ra mọi thứ lên bàn, cô bắt đầu chuẩn bị bữa cơm chiều.

Có thực mới vực được đạo, phải lo cho cái bụng trước đã rồi tính gì thì tính.

Cạch!

Bên tai vang lên tiếng mở cửa, Yedda giật mình quay người về phía sau.

Vì gấp gáp nên cô không để ý làm dầu nóng văng lên đầy tay.

Nhưng lúc này đây Yedda không quan tâm đến nó, cô lấy vội cái chảo mới toanh rồi khẽ khàng bước ra phòng khách.

Mày mà là ăn trộm thì mày tới số với bà.

"Hả? Đâu có ai đâu? Quái lạ, rõ ràng là mình có nghe thấy tiếng động mà."

Sau khi kiểm tra mọi ngóc ngách trong nhà, Yedda thấy thật kỳ quái vì ở nơi này ngoài cô ra thì chẳng còn ai khác nữa.

Không lẽ 'già cả' rồi nên nghe nhầm à?

Rà soát lại lần thứ hai cũng không tìm thấy manh mối lạ nào, Yedda quay lại phòng bếp tiếp tục nấu bữa chiều.

Cùng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ mở ra, từ bên trong thò ra một bàn tay cầm máy ảnh, mọi hành động của Yedda đều được nó quay lại hết.

Buổi sáng ngày hôm sau, Yedda thức dậy trên chiếc giường êm ái, cô cựa quậy cánh tay nhưng rồi chợt khựng lại giữa chừng.

Đưa mắt nhìn xuống, cô ngạc nhiên khi thấy cánh tay bị bỏng của cô đã được băng bó.

Cô nhớ hôm qua mình có đoái hoài quan tâm đến vết bỏng này đâu? Sao giờ nó lại như thế này?

Hay có khi cô là người đã băng bó vết thương nhưng lại quên mất? Chắc là vậy rồi, tại vì trong nhà này chỉ có cô mà thôi.

Rửa mặt đánh răng xong xuôi, Yedda ngáp ngắn ngáp dài đi xuống phòng bếp kiếm chút gì bỏ bụng.

"Hể? Chuyện này là sao?"

Chén dĩa hôm qua mà cô chưa dẹp dọn sao giờ nó lại sạch sẽ nằm ngăn nắp trong tủ hết rồi?

Xoa xoa mái tóc tán loạn, Yedda cảm thấy mọi chuyện xảy ra với cô qua nay thật mơ hồ, kỳ quái.

Hay là do trí nhớ cô tụt giảm nên mới thành ra cái nhớ cái không?

Tự trấn an bản thân, Yedda mở tủ lạnh lấy hộp sữa rồi quay người bước chân vào phòng làm việc trên lầu.

Mà Yedda không hề hay biết rằng, từ lúc cô có mặt ở phòng bếp, thì đã có một bóng người vận trên mình bộ vest sang trọng trốn sau bứt tường, và chăm chú quan sát cô không rời một giây.

"Yedda..."

Tên đó lẩm bẩm tên cô, môi nở nụ cười đầy bệnh hoạn.

Mọi chuyện vẫn tiếp diễn, Yedda vẫn nghi ngờ bản thân đang rơi vào tầm ngắm của kẻ nào đó.

Nhưng nó mơ hồ lắm nên cô không thể xác nhận được.

Và cuộc sống xung quanh cô cũng đang dần bị tác động. Khi ở trong chính căn nhà của mình, cô cảm giác nó đã không còn an toàn như lúc trước nữa.

Đỉnh điểm là vào một ngày kia, cái ngày mà cô phải trải qua nổi sợ kinh hoàng.

Ngày hôm đó Yedda vẫn như thường lệ mà ngồi trước màn hình máy tính để viết truyện, lúc cô đang loay hoay với các tình tiết thì từ điện thoại cô vang lên tiếng tin nhắn gửi đến.

Ban đầu vốn không quan tâm lắm, nhưng sau một lúc lâu tiếng chuông báo tin vẫn vang liên hồi, cô khó chịu đưa tay cầm lấy điện thoại lên xem.

Ngón tay trượt vào phần hội thoại, Yedda nhận được rất nhiều hình ảnh được gửi từ một kẻ ẩn danh.

Và quan trọng hơn là... tất cả hình ảnh đó đều chụp cô.

Yedda cố gắng giữ bình tĩnh mà xem hết những hình ảnh đó, mọi thứ đều được cô cho qua cho đến khi cô nhìn thấy một tấm ảnh.

Cô xuất hiện trong ảnh với bộ dạng đang ngủ trong chính căn nhà của mình, không chỉ một mà là rất nhiều tấm về dáng vẻ này của cô.

Ting... Ting... Ting...

Lại có hình ảnh được gửi đến.

Yedda hơi run rẩy mà ấn vào xem.

Là gương mặt cô, và nó được bắt gặp trong thời gian cô hoảng hốt lúc này đây...

Vậy tức là... ngoài cô ra thì trong căn phòng này vẫn còn một kẻ khác nữa?

Cô đưa chiếc điện thoại chứa hình ảnh đó của mình lên, cô đang tìm kiếm góc chụp của tấm ảnh này.

Chiếc tủ quần áo...

Yedda nuốt nước bọt đứng dậy, dằn xuống sự sợ hãi, cô nhấc chân chậm chạp đi đến chiếc tủ quần áo mà hai người trưởng thành có thể chui vào được kia.

Chần trừ, sợ sệt cô không dám mở cánh cửa tủ ra. Lỡ như có người trong đó thật...

Một cái dứt khoát mở tung cánh cửa, đập vào mắt Yedda là một dáng người đang cầm máy ảnh.

Kẻ đó thả chiếc máy ảnh xuống, ánh mắt nhìn cô đầy vui sướng.

"Chà~ bị cưng phát hiện rồi."

________________

02/01/2022 - bút danh: agnes rosaleen.

- idol celine chuyến này nát...

30.01.22: bắt đầu từ chương sau cốt truyện sẽ được sửa đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net