anh có chai trà đào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chí Thành à,con lên Sài Gòn,nhớ giữ gìn sức khỏe,gắng học hành,chớ để bị người ta lừa rồi đàn đúm chơi bời nghe con.Lâu lâu nhớ về tham ba má nghen con.

- Con biết rồi mà má,con lớn rồi mà.Giờ con phải đi,chừng nào tới nơi con điện ba má sau,thưa ba má con đi.

Đó là những lời cuối cùng mà Chí Thành – một cậu bé vốn sinh ra trong một gia đình nông thôn ở quê nói với đấng sinh thành của mình trước khi lên chuyến xe đò đi đến thành phố tìm kiếm tương lai cho bản thân.

Cậu định bụng lên Sài Gòn rồi sẽ tìm kiếm một phòng trọ cho cậu ở trong mấy năm đại học này.Nhưng nếu mọi chuyện tốt đẹp như thế,làm sao thú vị được.Vì thế,ông trời đã tạo khó khăn cho Chí Thành,cậu đã lang thang đến mỏi cả chân,ngồi lại biết bao quá nước,ghé qua bao nhiêu nhà trọ mà vẫn chưa tìm được chỗ ở cho mình,có lẽ vì lên trễ,sinh viên từ quê lên cũng chẳng phải ít nên cậu cứ chật vật mãi.

Đến tận khi trời sụp tối,xe qua lại càng vơi bớt,Chí Thành cũng thấm mệt vẫn chưa tìm được căn trọ nào.Cậu dần dần cũng thấy nản,ngồi sụp xuống cạnh cột điện trong căn hẻm vắng,ôm gối và bắt đầu khóc.Đang sụt sịt mãi bỗng có tiếng bước chân vội vã đến,càng ngày càng rõ như thế đang bước lại chỗ cậu,rồi bỗng,tiếng bước ấy dừng lại.Chí Thanh muốn ngước lên xem vì tò mò không biết tiếng bước chân của ai.Bất chợt,có tiếng nói vang lên.

- Ê nhóc,làm gì mà ngồi đây khóc vậy ? Lạc mẹ hả ?

Giọng nói trong trẻo,nhưng lại pha chút ấm áp.Hơn nữa,chủ nhân của giọng nói ấy cứ như thiếu niên chiếu sáng cả bầu trời sụp tối ngoài kia.Chí Thành vô thức đắm vào ánh mắt ngây ngô,hồn nhiên của người đối diện,phải đến khi cậu trai kia quơ tay trước mặt,Chí Thành mới lấy lại được ý thức mà trả lời :

- À dạ,em là sinh viên dưới quê lên,sáng giờ em tìm trọ đủ nơi mà không tìm được nên ngồi nghỉ thôi ạ

- Vậy hả,anh có chai trà đào nè,muốn uống không ?

Cậu nghe được câu nói ấy cũng cảm thấy bối rối.Có khi nào anh trai với ánh mắt thuần khiết ấy bỏ thuốc vào chai trà để cậu ngất,khi ngủ dậy thì thấy bản thân bị trói,rồi bị bắt làm những chuyện phạm pháp không ?

- Dạ ?

- Thì anh thấy mày mệt,chú mày yên tâm,nhìn anh giống mấy thằng làm chuyện xấu lắm hả ?

Ngừng lại một lúc,anh mỉm môi cười,nụ cười dần mất nhân tính.

- À mà nhìn chú mày cũng ngon,đem đi làm mấy chuyện đó cũng được chứ nhỉ ?

Chí Thành nghe vậy bối rối.Không lẽ trong chốc lát sẽ có một đám thanh niên tới bắt cóc anh và làm những chuyện xấu xa mà không cần dùng đến chai trà đào đó chứ ?

Đang nghĩ dở,anh trai kia cười lên rồi cất tiếng.

- Chú mày tin anh làm việc xấu thật đấy à ? Anh mày đùa thôi,anh uống cho chú mày xem.

Nói rồi anh mở nắp uống một ngụm lớn trước con mắt hoài nghi của Chí Thành.

- Đấy,có bị gì đâu.Khi nãy mà chú mày tin anh là chú bỏ lỡ một người tốt rồi đấy.Đây,uống đi.

Tuy do dự,nhưng thấy anh uống xong cũng chẳng có vẻ gì,nên cậu cũng từ từ mà uống một ngụm.Đúng là không thấy có gì thật.

Đang cố gắng giải tỏa cơn khác,bỗng anh trai mà từ lúc uống được ngụm trà đào,Chí Thành thấy anh thật dễ thương hỏi thăm.

- Mà chú mày cần tìm trọ đúng không ?

- Dạ,gần đầy còn khu trọ nào không anh ?

- Ừ,muốn đi xem không ? Theo anh.

Chí Thành thoáng bất ngờ,do dự chốc lát rồi rốt cuộc cũng theo anh trai trước mặt

Được vài bước,anh trai dễ thương kia đã mở lời

- À quên hỏi,chú mày tên gì ?

- Em tên Thành,Phác Chí Thành,sinh viên năm nhất ạ.

- Còn anh mày tên Hoàng Nhân Tuấn,anh hai lăm tuổi.

- Ơ hai lăm lận ạ ? Khi nãy em tưởng anh tầm hai mươi thôi chứ.

Nghe vậy,Nhân Tuấn cười phá.

- Lần đầu gặp ai cũng nói anh vậy đấy,nhiều đứa cỡ nhóc không biết còn gọi anh là em đấy.

Rồi cả 2 bất giác nhìn nhau cười,bất giác,cậu hỏi

- Anh Tuấn cũng lên học đại học xong ở đây luôn hay sao ạ ?

- À không,anh mày sống ở đây từ nhỏ,cũng có thể nói ở đây là quê anh đó

- Ơ,anh quê ở đây cũng phải thuê trọ ạ ?

- Hả gì ? Đâu có,trọ đấy của mẹ anh,xây từ thời anh mới đẻ đó.

- Ơ...

Nhìn Chí Thành ngơ ngác,Nhân Tuấn bất giác cười mỉm,thầm nghĩ bụng,thằng nhóc này nhìn trưởng thành mà dễ thương vậy hả ta ?

Cơ mà nói chuyện cũng chẳng được lâu,chỉ đi thêm vài phút,cậu và anh đứng trước một dãy trọ nhỏ.Vừa đứng trước căn phòng đầu tiên của dãy trọ,cũng là căn phòng to nhất và là một tiệm tạp hóa nhỏ,anh Tuấn vừa mở cửa vừa nói

- Cô Hoàng ơi,có khách tới thuê trọ này!

Vừa dứt lời,một người phụ nữ trung niên bước ra,vừa thấy Nhân Tuấn,bà liền chạy lại nhéo tay anh mà la mắng

- Ai da !

- Mày đi đâu giờ này mới mò về ? Mày biết mấy giờ rồi không ? Lớn già đầu không chịu lấy vợ đi cứ lông bông mãi !

Nói rồi,bà liếc qua Chí Thành.

- Ai đây Tuấn ?

Chí Thành bối rối.

- D-dạ,con là Thành,con đến thuê trọ ạ.

Người phụ nữ nghe vậy thì mừng rỡ,buông tai của anh mà đến chỗ cậu.

- Ôi con trai nhà ai mà đẹp trai quá ! Sinh viên mới lên à con ?

- Dạ cô,con từ quê mới lên.

Nhân Tuấn vừa được thả thì xoa xoa tai kêu than.

- Con đem khách về cho má mà má cứ la !

- Ai bảo mày cứ lông bông mãi làm gì ? Thôi kệ mày.Cháu tên Thành nhỉ ? Giờ này cũng tối rồi,xem trọ giờ nãy cũng không được,Thành nằm phòng cô ngủ đỡ một hôm được không ? Sáng mai rồi cô dẫn đi xem.

Nghe vậy cậu cũng do dự,dù gì cũng xa lạ mà ngủ lại thế cũng chẳng hay.Đen thay,cậu chnagwr còn lựa chọn khác,giờ mà tìm khách sạn cũng chẳng kịp.f

- Thế có phiền cô lắm không ạ...

- Ôi trời phiền cái gì,con nằm phòng của Tuấn đỡ một đêm thôi có gì đâu mà,đằng nào chả là hàng xóm của nhau,con ngại làm gì !

Nghe cô nói,Thành cũng ngần ngại mà nhìn anh.

- Mẹ anh nói đúng mà,giờ ra ngoài tìm khách sạn vừa xa vừa tốn tiền thêm,mày ngủ nhà anh đỡ đi.Vào đi này,đi tắm rồi ngủ.

Nghe vậy,Thành cũng chẳng thể làm gì,chỉ đành nghe theo anh mà vào phòng.

Phòng mà gia đình Tuấn ở lại ghép của hai phòng trọ bình thường khác trong dãy ghép lại,đầy đủ tiện nghi hơn hẳn các phòng khác là điều dễ hiểu.

Dẫn Thành về phòng mình,Tuấn vừa nhanh chóng dọn dẹp đống quần áo,truyện tranh và mền,gối chất đống bừa bộn mà bản thân bày ra,vừa nói

- Xin lỗi chú nha,tại bình thường anh không dọn dẹp nhiều,chú mày lấy đồ đi tắm trước đi.

- Dạ.

Nói rồi cũng chẳng làm gì hơn.Thành nhanh chống lấy đại một chiếc áo thun tay ngắn và chiếc quần short,kèm thêm ít đồ dùng cá nhân mà chạy vào phòng tắm.

Sau 10 phút,Thành bước ra với tâm trạng thoải mái hơn hẳn khi nãy.Ngước mắt lên chiếc giường,chỉ thấy một chiếc giường và một Nhân Tuấn đang thong thả đọc truyện tranh,Chí Thành phút chốc đứng hình,đứng như tạc tượng cho đến khi Nhân Tuấn nhắc nhở.

- Sao đứng đấy ? Lên nằm ngủ đi.

- Em ngủ trên giường luôn ạ ?

- Ừ,chứ mày muốn sao ?

- Anh có cái nệm nào không ạ ? Hoặc cái gối với cái mền thôi cũng được ạ.

- Tự nhiên cho nằm giường không nằm lại đòi nằm dưới đất ? Nè,ngủ sớm đi,đừng có làm ồn đó,anh ngủ trước đây.

Chí Thành ái ngại nói lời chúc

- Dạ,anh Tuấn ngủ ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net