-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

và hồn tôi, từ đó

là khúc ca vang trong ngần. *

_

những ngày anh vẫn còn ở đó, vẫn cố tình canh giờ để đi theo bước chân tôi mỗi khi tôi ra khỏi lớp mà không chạy ra vỗ vai tôi hay làm trò hề gì cả, chỉ đi theo và gọi tên tôi. tôi không phủ nhận là tôi thích như vậy. tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng và được tôn trọng chứ không phải bị trêu đùa để gây chú ý theo nghĩa đen. vì anh thừa khả năng chạy đến rồi giựt tóc tôi rồi lại chạy đi làm tôi phải nhớ đến anh. nhớ đến anh theo cái cách khó nuốt cùng ấn tượng xấu xí nhất. nhưng anh không làm vậy. thật tinh tế.

làm ơn dừng tưởng tượng viển vông và quay về thực tế thôi. trời ơi. tôi nên tự tát cho chính mình vài cái. anh đâu có tinh tế với 'crush của anh lúc ấy' như vậy. chẳng qua là có lần anh bắt chuyện rồi bị tôi đạp cho một cái; hay cái lần anh cố tình khoe thành phẩm ở câu lạc bộ mĩ thuật cho với tôi nhưng tôi chỉ giật mình và cau có. đúng vậy. tôi thật xấu tính nhỉ. nên dần dần anh chỉ đứng sau lưng gọi tên tôi, rồi dần dần ngày càng xa hơn nữa.

chính tôi đẩy anh xa khỏi mình.

tôi còn tiếc nuối gì nữa đây?

_

và hồn tôi, từ đó

là khúc ca vang trong ngần. *

những câu hát này giống với lòng tôi thật đấy. tôi thấy mình như phiên bản nữ cho nhân vật ngạn trong mắt biếc của nguyễn nhật ánh. còn anh là hà lan. ngạn thích hà lan thật nhiều nhưng không đủ can đảm để nói. ngay cả khi hà lan chủ động thể hiện tình cảm với ngạn, ngạn vẫn ngập ngừng rồi thôi. ôi trời! tôi từng mắng nhiếc tại sao ngạn không lựa lúc ấy mà bày tỏ với hà lan? rồi hai người sẽ tốt đẹp với nhau về sau này. nghĩ lại mới thấy buồn cười. xem ai tự mắng chính mình vì chần chừ mà vuột mất thương yêu này.

_

nói tôi là ngạn thế thôi, chứ cũng không hẳn. ngạn thích rồi thương nhớ rồi đâm ra yêu hà lan bởi đôi mắt như dòng sông như bầu trời ấy. và tình cảm ấy có từ khi ngạn bé tí tẹo cơ. còn tôi chẳng biết mình với anh như vậy từ lúc nào. từ lần đầu tiên tôi và anh gặp? rồi anh hỏi tên tôi. tôi ngoan ngoãn và lễ phép trả lời. tôi thực sự muốn dùng 'chúng ta' thay cho 'tôi và anh' đấy. nghe thật xa lạ, nghe như hai người dưng, nhưng tôi không đủ cả can đảm cả lý do để dùng 'chúng ta'. tôi thấy mình không xứng vì phũ phàng với anh. từ ngữ ấy xinh đẹp và chỉ dành cho ai dũng cảm nói ra lòng mình. còn tôi hèn nhát lắm anh à!

vì hèn nhát nên tôi chỉ một mình ôm thương nhớ, tưởng tượng ra nếu khi ấy tôi nồng nhiệt hơn thì tôi và anh sẽ tươi đẹp đến như nào. nhưng không đâu, chỉ là tưởng tượng. bởi khi ấy tôi vẫn non nớt quá mà, làm sao nhận ra cái cảm giác ngòn ngọt nhẹ nhàng len vào mạch máu, len vào từng noron não bộ, từ từ nở hoa và găm rễ chặt trong tôi đến bây giờ. chính tôi tắm tưới cho những bông hoa ấy mà không hề hay biết. chính tôi tìm ra thương mến đầu tiên mà không mảy may ý thức gì. để đến khi hoa nở, người cần tặng đâu rồi.

xót xa và nghẹn ngào cũng chẳng ý nghĩa nữa

hoa nở trong lòng sao mà giống hoa nở trong mưa

đẹp đến thế 

nhưng người xem chẳng còn.

_

(*) trích ca khúc 'từ đó' của phan mạnh quỳnh.

23:14 pm. mon. 07/26/21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net