Đề 1: Viết tản văn hoặc oneshot dựa trên bài hát yêu thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên oneshot: Sau này - 后来

Couple: Điền Vân Vũ x Lý Trí Huân (Wonwoo x Woozi)

_-_-_

"Bây giờ tôi mới hiểu thế nào là yêu một người, tiếc rằng em đã tan biến vào cõi hư không."

xxx

"Gửi tới đóa hoa sơn trà đẹp hơn tuyết trắng của tôi, em, Lý Trí Huân...

Chắc hẳn bây giờ em đang rất hạnh phúc ở nơi thiên đường chẳng có sự đau buồn, ích kỷ và nỗi thù hận kia, đúng không em? Trí Huân à, tôi bắt đầu hút thuốc lại rồi, tại sao em vẫn dửng dưng để mặc tôi đắm chìm trong cơn nghiện khó dứt ấy chứ? Và những kí ức ngày xưa của đôi ta, khiến tôi mất đi kiềm chế mà bật khóc nức nở ngay đêm mưa lớn. Tiếng sấm làm tôi sợ, như cái khoảnh khắc cơ thể em vuột khỏi tôi, linh hồn em rời xa tôi, để mặc tôi tuyệt vọng ôm lấy mảnh vỡ còn sót lại, giữ chặt chút hơi ấm cuối cùng của đêm hạ vĩnh hằng mà em hay bao bọc tôi trong vòng tay ngọt ngào. Chiếc bánh kem sinh nhật năm mười tám tuổi với những ngọn nến lung linh ánh lửa, nhỏ bé và dễ tắt, như chính con người em, nhưng dẫu sao em cũng kiên cường hơn nó rất nhiều, dù có thống khổ tới đâu, em vẫn mạnh mẽ chịu đựng, vẫn ở bên tôi, chăm sóc, quan tâm tôi, cố gắng nối lại sự nồng nhiệt của ngày xưa. Tôi hứa thật nhiều trước chiếc bánh phủ lớp matcha nhẹ nhàng đó, hứa rằng sẽ luôn đưa em đi suốt cuộc đời, vậy giờ thì sao? Bên cạnh tôi chỉ còn là khoảng trống đơn độc, vô vọng. Em chẳng còn trên giường của tôi, chẳng còn đứng cạnh cửa sổ mỗi đêm chờ tôi về. Tôi sai rồi! Tôi vô dụng quá! Tôi không thể cứu nổi em. Tôi thật tồi tệ!

Tôi nhớ vị của nụ hôn đầu kia, nhớ chuỗi quá khứ chứa niềm vui ấy, nhớ cả vì sao khuya hè hệt viên kim cương đính vào nhẫn cầu hôn mà tôi đã vứt bỏ nơi tủ sách bụi bặm và nếu như lúc trước thì em chắc chắn thường dọn dẹp sạch sẽ hằng ngày. Tôi thắc mắc, tại sao tình yêu ngày ấy lại đơn giản đến vậy? Và tại sao khi chúng ta còn trẻ, lại cứ nhất quyết phải khiến người mình thương đau đớn nhiều đến thế?

Liệu giữa bóng đen tĩnh mịch này, em có thể cùng tôi lặng lẽ hoài niệm về ngày xưa ngây thơ lần nữa không? Lòng tôi chợt dâng trào lên từng đợt sóng man mác buồn, lệ chẳng biết từ bao giờ lại tràn khóe mi. Điền Vân Vũ tôi khi xa em yếu đuối quá nhỉ? Nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má tôi, tôi muốn nuốt ngược nó, tôi muốn gạt nó đi, nhưng không thể, vì tôi run, tôi đau, vậy mà vẫn không tài nào bằng nỗi đau phải uống thuốc để xóa bỏ cơn tức giận ngút trời của em. Em ơi, tôi cần em rất nhiều, tôi cũng làm tổn thương em rất nhiều, em ơi...

Giá mà tôi và em đừng cố chấp, thì bây giờ tôi chẳng phải hối hận đến như vậy. Em còn lưu hình ảnh của tôi trong trí nhớ của mình không? Lúc ấy tôi thế nào? Là khuôn mặt vui vẻ, lúc nào cũng tươi cười? Hay nỗi ưu tư khó tả khi đeo chiếc kính gọng bạc thon gọn? Ba năm rồi, em đã lấp đầy đủ tiếng cười, hạnh phúc vào sự cô đơn quạnh hiu chưa?

Mãi đến đây, tôi nhận ra rằng, thế nào là yêu một người sâu đậm, chỉ là em không đứng cạnh tôi như ngày trước nữa, và tôi hiểu ra rằng, nếu đã bỏ lỡ một người thì mãi mãi về sau sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa.

Quả thật, em vĩnh viễn rời xa tôi thật rồi! Rời xa một người yêu em quá nhiều.

Kẻ ngốc tồi tệ mà em đã từng ở bên, Điền Vân Vũ."

xxx

Lại là một ngày đông giá lạnh có tuyết rơi dày đặc trên khắp nẻo đường. Tiếng chuông nhà thờ vang lên lanh lảnh. Điền Vân Vũ dẫm nát điếu thuốc sắp tàn xuống mặt đất, tay cầm hộp quà màu xanh biển và một nhành sơn trà trắng đi khắp các góc phố cho đến nghĩa trang. Gã đặt chúng xuống tấm bia trước mặt, trong đó là hình ảnh của một cậu con trai đang cười, và rồi rút chiếc bật lửa ra, khẽ cười chua chát:

- Trí Huân, yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net