Darling-Team.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I, Lý thuyết.

Tớ xin phép trả lời.

Câu 1.

- Tớ nghĩ là một writer ổn trước tiên cần biết xác định rõ thể loại mình đang viết để không bị lạc đề, rối, đồng thời ngôn ngữ nên thuần Việt (nếu cậu viết truyện Việt), câu cú rõ ràng, từ ngữ ổn định trí tưởng tượng cũng rất quan trọng, nên hạn chế trường hợp bị writeblock. Theo tớ nghĩ, ít nhất không nên có lỗi chính tả hay những từ ngữ mang nghĩa lủng củng xuất hiện trong tác phẩm của họ và phải có văn phong đủ để khiến người đọc không cảm thấy khó hiểu hay nhàm chán. Tớ nghĩ, tuyệt đối không nên lậm văn convert.

Câu 2.

- Theo tớ, những điều làm cho tác phẩm của một writer không được đọc giả ưa chuộng là:

- Đầu tiên hết, như tớ đã nói, writer người Việt bị lậm văn convert quá độ. Việc này khiến tác phẩm trở nên khó hiểu, và có nhiều từ ngữ phức tạp. Xưng hô với các nhân vật cũng phổ biến một vài từ, chỉ có tiêu biểu như "ta", "ngươi", "nàng", và "hắn". Lậm văn convert đem lại sự khó hiểu cho đọc giả, và cá nhân tớ không thích điều này.

- Thứ hai, cốt truyện phức tạp. Cốt truyện được writer khai thác một cách hời hợt, không mấy chú tâm hoặc quá rắc rối sẽ khiến đọc giả cảm thấy nhàm chán, khó hiểu. Ngoài ra còn có writer không quan tâm đến cốt truyện, chỉ tập trung khai thác nhân vật (OC), hoặc ngược lại. Điều đó khiến tác phẩm trở nên mất cân bằng, không thu hút được đọc giả.

- Thứ ba, cách hành văn. Dấu câu đặt không đúng vị trí hay câu từ dài ngoằn ngoèo, lặp từ liên tục và mắc các lỗi sai chính tả là một điểm trừ rất lớn đối với một writer.

- Thứ tư, motif cũ, không có gì mới mẻ, writer không thể khai thác sâu hơn phần nội dung, rất dễ khiến đọc giả dần mất đi cảm giác hứng thú.

- Thứ năm, truyện phi logic. Ý của tớ chính là teenfic ấy ạ. Đây là điểm trừ rất lớn trong bốn điểm trừ tớ vừa nêu.

Tớ cũng chỉ là một writer nghiệp dư, năm lỗi sai kia chính là kinh nghiệm mà các anh chị có được đã chỉ dạy cho tớ. Nếu Team có gì muốn bổ sung, cứ tự nhiên ạ.

Câu 3.

Tớ sẽ fix lại đơn cho cậu ấy, một lần. Tất nhiên lần thứ hai tớ sẽ rất cố gắng và cẩn thận hoàn thành đơn, nhưng nếu khách hàng vẫn chê bai thậm tệ, kiên quyết không chịu nhận thì tớ sẽ yêu cậu cầu ấy chỉ ra điểm sai của tớ, trên từng dòng. Nhưng nếu cậu ấy vẫn nhất quyết không hài lòng, và không đồng ý với việc chỉ ra điểm sai của tớ, thì tớ xin phép không nhận đơn này nữa ạ. Chắc chắn rồi, cậu ấy đương nhiên có thể chọn một writer khác của Team. Nhưng tớ không cho phép cậu ấy dùng hình thức sỉ nhục và chê bai một writer khác của Team thậm tệ. Nếu có vấn đề khác phát sinh, tớ sẽ trực tiếp chủ động inbox làm rõ mọi chuyện.

II, Thực hành.

Tớ xin được phép chọn đề 1 ạ.

|OS| [KHR] Tôi Sai Rồi.

-0o0-

Đêm nay tôi lại mơ thấy ác mộng.

Nụ cười của em bủa vây lấy tâm trí tôi.

...

"Kia là?" Em nhìn tôi từ xa, kéo nhẹ góc áo của ông nội mình, khẽ hỏi.

Dáng dấp em nhỏ con, dù tôi bị suy dinh dưỡng nhưng trông em còn gầy hơn tôi cả tôi nữa.

Con gái đều như vậy sao?

Lão già đẩy lưng tôi lên phía trước, khuôn mặt tràn ngập ý cười nhìn tôi: "Đi đi, Amaro."

Đây là cánh đồng hoa của nhà Meteora. Nếu không có ai nói, chắc chắn tôi đã nghĩ đây là một thế giới khác mất rồi. Sinh động, tươi đẹp và tràn ngập sức sống.

Đây-không phải là nơi tôi thuộc về.

"Này!"

Em đã chạy đến, nắm lấy tay tôi.

"Bác à, lâu rồi không gặp." Em rạng rỡ cười, đôi mắt long lanh nhìn về phía lão già kia. Ông ta gật đầu, trước khi lão kịp đưa tay ra, em đã kéo tôi chạy đi mất.

Tôi kinh ngạc, không thể nào. Đây là vô lễ rồi. Một quý tiểu thư sẽ hành xử như vậy sao?

Tôi muốn ghét bỏ.

Nhưng không thể.

Em kéo tôi, lướt nhanh qua từng nhành hoa cọng cỏ. Mỗi lần vô ý giẫm lên cái gì đó, lòng tôi chùn xuống.

Tôi cảm thấy-quá nhiều ánh sáng ở đây.

"Thả ra!" Tôi không hề bị hớp hồn, chỉ là kinh ngạc như đã che mắt tôi lại. Giật mình vì chợt nhận ra, chúng tôi không hề quen biết.

Tiếng hét của tôi khiến khiến bước chân em dừng lại ngay lập tức, tay cũng nhanh chóng thả ra.

"... xin lỗi." Tôi biết việc hét lớn vào mặt một quý cô là hành động vô cùng thất lễ, mặt tôi đỏ bừng bừng lên.

"Có sao đâu." Em kéo vành mũ, ngẩng đầu nhìn tôi: "Tớ khiến cậu ngại rồi!"

... Ngại?

Tôi mở to mắt nhìn em. Em nói gì... mà tôi không hiểu.

"Chính là mặt cậu." Em cười, "Chạm thử đi, nóng đấy."

Tôi như thằng ngốc làm theo lời em, chạm nhẹ vào mặt mình. Đúng, có nóng... Như bị sốt vậy.

"Vậy là đang ngại~" Em chọt chọt vào mặt mình: "Vậy là cậu đã biết rồi nhé!"

Tôi lúc đó không hiểu. Em có thể bình thản vì tôi "không phân biệt được cảm xúc", chẳng phải như vậy rất kì quái sao?

Nhưng tôi quên mất, em là con gái của một Famiglia có danh tiếng.

"Tớ là Sole, Sole Meteora!"

Ánh mắt trời chói loá chiếu xuống, từng vệt nắng bao phủ lấy người em. Rực rỡ, tươi mới tựa như một đoá hoa hướng dương tràn đầy năng lượng, luôn hướng về phía trước với một hoài bão to lớn.

Tôi thấy em, tôi ghen tị.

Em tên Sole.

Em là mặt trời sống.

...

Mỗi ngày lão già đều đưa tôi đến cánh đồng nhà Meteora, để tôi chơi cùng với Sole.

Tôi nghĩ rằng, ông ta muốn thiết lập hôn ước giữa hai gia tộc Mafia. Nhà Blenceane đang dần suy yếu, bởi lẽ lão cha đã muốn tôi ở rể nhà Meteora.

Tôi và Sole đã chơi rất thân với nhau, đến mức chúng tôi đã gọi nhau bằng tên một cách tràn đầy thân mật.

"Từ ngày hôm nay mày hãy ở nhà." Lão già... ý tôi là ông nội nhẹ giọng mới.

Ở nhà? Tôi còn có thể đi đâu chứ...

Đừng nói là-

"Tại sao?!" Tôi lao đến nắm lấy cánh tay rắn chắc của lão, gần như đang hét vào mặt lão ta vậy.

"Ồ." Lão ta dùng sức hất tôi ra khiến cả người tôi gặp va chạm mạnh. "Có vẻ mày đã phạm phải điều cấm kỵ nhất."

Tại sao tôi lại có phản ứng này?

Tại sao tôi lại "kích động" đến như thế?

Tại sao tôi lại khẩn trương như thế...

"Thôi được rồi." Lão cười, "Tao biết mày không nỡ, cho mày một cơ hội nữa vậy."

"Đi gặp con bé đó đi." Lão lạnh nhạt nhìn sang nơi khác: "Trước khi quá muộn."

Tôi vội vàng bò dậy, cố gắng chạy đi. Tôi muốn gặp em! Ngay lúc này! Dù phải vấp ngã bao nhiêu lần đi chăng nữa-

Em vẫn ở đây. Vẫn là bộ váy trắng tinh khôi cùng với mái tóc vàng bay phấp phới giữa làn gió nhẹ, vẫn là mặt trời lẳng lặng chiếu sáng, vẫn là, vẫn là, vẫn là...

Vẫn là em.

Tôi khuỵu gối xuống, lòng tôi bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Có lẽ nó giống như cảm giác vứt một cục đá vài chục đến vài trăm cân xuống lưng vậy.

Em vẫn đợi tôi, điều đó khiến tôi mừng rỡ và rất hạnh phúc.

"Amaro? Amaro!!" Em hoảng loạn khi nhìn thấy tôi mất hết sức lực ngã xuống nền đất. Tôi không thể thấy rõ vẻ mặt em lúc đó, nhưng âm thanh trong trẻo ngày nào tôi vẫn nghe, dần trở nên khản đặc vì tôi...

...

Tôi mở mắt, ánh nắng gắt trực tiếp hắt phải mặt tôi khiến tôi lập tức nheo mắt.

Mái tóc dài của em mềm mại rũ xuống, che đi một phần nắng kia.

"... Sole?"

Tôi đang gối đầu lên đùi của em, vẻ mặt tràn đầy lo lắng của em khiến tôi nghẹn lại.

"Amaro!" Em chạm tay vào trán tôi. Tay em mát lạnh. "Cậu sao vậy?"

Tôi sao vậy...

Tôi cũng không biết, nên trả lời với em thế nào đây...

"Không sao." Tôi cười, gượng gạo: "Chắc là chạy đến đây vào trời nắng nên bị... say..."

"Trời ạ!" Em vội vàng tháo chiếc mũ có vành to của mình xuống, đặt lên mặt tôi: "Nào, đi vào nhà đi!"

【Nếu chưa phải là đồng minh, tuyệt đối không được vào căn cứ của họ, bất kì Famiglia nào. Và, nếu là đồng minh, nhất định phải kèm theo vũ khí và thiết bị liên lạc cũng như đồ bảo hộ, mới được bước vào "nhà" họ.】

"Không."

Tôi từ chối.

"Nhanh nào!" Em khẩn trương nhìn tôi: "Nếu không cậu sẽ-"

"Không cần!" Tôi hét lên, sau đó ho sặc sụa.

"..." Em im lặng: "Được thôi."

Có vẻ em hiểu ý tôi. Nhưng... nhìn em "không đành lòng", thậm chí có vẻ uỷ khuất.

Khiến tôi cũng có chút khó chịu.

"Đi, tớ gọi người đưa cậu về."

Tôi không muốn. Tôi không muốn! Tôi muốn gào lên rằng đây có thể là lần cuối chúng ta gặp nhau! Tôi muốn ôm lấy em trong sự lo sợ và cơn xúc động này!

Nhưng tôi không thể. Tôi... không đủ tư cách.

"... được."

Thật yếu đuối, phải không?

...

Blenceane Famiglia có một đứa con trai.

Tên là Dios Blenceano.

Phải, một đứa con trai.

Tôi ghen ghét vô cùng, là bởi tôi thấp hèn, là bởi tôi không có danh phận.

Tôi là con của gái làng chơi, mẹ sau khi sinh tôi đã ẵm một khoản tiền nóng đến bốc khói và cũng kẻ khác cao chạy xa bay, để lại tôi cho nhà Blenceane chăm sóc.

Bà ta, và cả ông ta. Chưa bao giờ quan tâm tôi, chưa bao giờ tôn trọng tôi, cũng chưa bao giờ yêu thương tôi. Nếu tôi là con gái, sợ rằng đã bị bọn họ ném đi.

Thật may mắn làm sao... Tôi đã gặp được em.

Tôi có thân phận còn dơ bẩn hơn cả lũ người hầu đẹp mã của ông ta, ngoài ra tôi vô cùng vô dụng.

Nhưng thật đáng mừng vì tôi đã gặp được em, Sole Meteora. Nhưng những ngày tháng tươi đẹp của tôi sẽ sớm kết thúc.

Tôi... chỉ là cầu nối để Blenceane và Meteora Famiglia liên hôn.

Dios Blenceane và Sole Meteora.

Tôi... cần phải làm gì đó.

Trước khi... trước khi ác mộng thật sự xảy ra.

...

Tôi đã giết.

Tôi đã giết, và không hề dừng lại.

"Ôi, con trai." Ông nhìn tôi, dang rộng vòng tay.

Toàn thân tôi tanh hôi mùi máu, con dao trong tay tôi rơi xuống đất. Không gian yên tĩnh đã bị phá vỡ.

Tôi đang mục ruỗng dần.

Tôi biết điều đó.

Nhưng tôi sẽ không dừng lại.

Tôi sẽ không bao giờ dừng lại, vì mặt trời của tôi.

"Con tên là gì?"

"Không có tên."

Tôi không có tên và họ, giờ là vậy, tương lai... Chuyện đó, tôi lại không dám chắc.

"Reborn à."

Tôi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ông ta.

"Tốt lắm, tốt lắm. Ánh mắt này! Reborn, ta sẽ thoả mãn con!"

Thoả mãn sao...

Thoả... mãn...

"Được."

Tôi sẽ được thoả mãn...

... bởi Sole.

...

Ước nguyện thầm kín của tôi, đã trở thành sự thật. Tôi vang danh khắp thế giới ngầm, trong vòng 20 năm. Một sát thủ trẻ tài năng.

Nhưng tôi vẫn luôn tìm kiếm em. Không hề tìm thấy bất kì thông tin nào về em, cũng như nhà Meteora.

Tôi nhăn mày.

"Có nhiệm vụ mới đây, Reborn." Âm thanh nhẹ nhàng kia chậm rãi vang lên bên tai, tôi gật đầu.

Ông ấy đưa cho tôi một tờ giấy, có đầy đủ thông tin về nhiệm vụ lần này.

[Amaro Layla.]

Họ này... Tôi im lặng. Cái tên Layla khiến tôi liên tưởng đến mặt trời, và nhắc đến mặt trời, thì lại một lần nữa sau 20 năm...

Tôi lại nhớ đến em.

...

Đó là một vùng nông thôn, ở Nhật Bản. Tôi đã mất hàng giờ để tìm ra nó, bởi vì vùng đất này quá nhỏ bé, quá yên bình.

Tôi thấy đồng ruộng, tôi thấy nắng và gió.

Đã bao lâu rồi tôi không đối mặt với khung cảnh yên bình như thế này?

Tôi lắc đầu.

"Amaro."

Âm thanh ngọt ngào vang lên bên tai, mềm mại gọi "tên tôi" từng tiếng.

Tôi bàng hoàng, vội vàng quay lưng lại. Động tác tôi chứa đầy cảnh giác, để rồi vỡ oà.

Là em.

Là em.

Là em.

Em đã ở đây.

Ngay trước mắt tôi...

Cả người tôi mềm nhũn, tại sao em lại ở đây? Tôi cũng quen mất nhiệm vụ chính, chỉ cứng miệng hồi lâu mà nhìn em.

Đến khi mặt trời xuyên qua những tán lá, từng chút chiếu qua mắt tôi.

Tôi thấy em cười.

"Nên là Reborn nhỉ."

Tôi nghe rất rõ.

Hơn 20 năm, em vẫn vậy. Vẫn chói loá như lần đầu ta gặp mặt, vẫn kiên cường và tràn ngập vui vẻ như những lúc ta vui đùa cùng nhau.

Không khác lắm...

"Sole?" Tôi hỏi: "Em đã ở đâu suốt ngần ấy năm?"

Đây là điều tôi thắc mắc nhất, tôi muốn có câu trả lời ngay lúc này.

"'Em vẫn luôn bảo vệ anh'."

Em cười mỉm, "Em đã bảo vệ anh, và chạy trốn."

Quá ngắn gọn, tôi không thể hiểu hết được ý tứ của em.

Rồi em từ từ lấy ra một khẩu súng ngắn, giương mắt nhìn tôi. Đôi mắt em mờ mịt sương nước, chất chứa biết bao nhiêu cảm xúc đơn thuần em dành cho tôi. Toàn bộ, đều là hạnh phúc đến không nói nên lời.

"Sole-?"

Tôi kinh ngạc. Tại sao em lại có thứ đó... Quan trọng hơn đây không phải là trò đùa...-

"Này, Sole-"

"Em yêu anh."

Âm vang thật lớn, và rồi em ngã xuống.

Tôi trơ mắt nhìn em vô lực ngã xuống, tựa như cánh chim mất toàn bộ sức phản kháng, tiếp nhận cái chết một cách "thuần phục" và cảm thấy mãn nguyện. Cả người tôi như đông cứng lại, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch.

Tất cả, chỉ là... một giấc mơ!! Tất cả.. Chắc chắn chỉ là một cơn ác mộng!!!

Tôi run rẩy tiến về phía Sole, ôm em vào lòng. Máu tươi từ đầu em ào ạt chạy ra, không chút tiếng động nhưng sự tanh hôi kinh khủng đã làm tôi bừng tỉnh.

Máu em đang chảy.

Trên chính đôi tay này.

Tôi kinh hãi như một đứa trẻ, ngơ ngẩn nhìn Sole chết đi, không một lời trăn trối.

Tôi sợ hãi và xúc động, nhưng tôi không thể rơi nước mắt vì em được.

【Thế giới này quá khắc nghiệt, và nước mắt chỉ đại biểu cho một sự thua cuộc quá rõ ràng.】

Tôi đã chọn, tôi đã chọn, tôi đã chọn, tôi đã chọn, tôi đã chọn, tôi đã chọn, tôi đã chọn.

Tôi đã chọn khoá cảm xúc của bản thân lại.

Và cái chết của em... vẫn không thể khiến xiềng xích ngừng trói buộc tôi.

Tôi cũng yêu em.

Tôi hận em, tôi hận lão, tôi hận cả chính mình.

Nhưng tôi vẫn không thể ngừng yêu em.

...

Tôi vẫn sống, và đang đau khổ từng ngày.

"Cầu mong em sẽ là ám ảnh cả đời của tôi, quý cô Meteora."

Kể cả khi đã trở thành Arcobaleno. Kể cả khi bị nguyền rủa đến khi cơ thể này dần bị bào mòn...! Tôi vẫn khát khao được gặp lại em một lần nữa, Sole...

【Sole, tôi sai rồi.】

_____

Darling-Team.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net