@SanTorini-social

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu 1.
Tác phẩm: Đức tin của nàng Pamele.

***

Chiều tối, ánh trăng chậm rãi thả mình sau khu vườn xanh ngát trầm lặng, khắc sau nở rộ lên vì người con gái ẩn mình sâu bên trong.

Pamele mở mắt, chim chóc hân hoan đón chào nàng sau giấc ngủ chiều muộn.

"Emily." Pamele khẽ gọi, nàng đặt quyển sách phai màu dày cộm trên tay xuống, hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

"Chiều muộn, thưa công chúa." Emily cúi người, "Đến giờ ăn tối rồi ạ."

Pamele gật đầu, nàng chậm rãi đứng lên. Mái tóc màu đỏ rượu dài đến lưng váy bồng bềnh như những lớp sóng biển êm dịu được nàng cố định lại bằng một dây ruy băng dài ngoằn. Pamele biết, Euphirah thích kiểu tóc đơn giản này, và nàng muốn làm gã hài lòng.

***

"Xin thứ lỗi, thần thiếp đến muộn, mong ngài xá tội."

Như thường lệ, điểm dừng chân của Pamele phải là cung điện huy nga nhất mà Euphirah sở hữu. Amarious không phải là cường quốc, nhưng với tham vọng và thần trí không bình thường của Euphirah, tương lai ai biết chừng sẽ thay đổi?

Đây là cung Phalea, cung điện của tiên hoàng hậu. Cung Phalea được tô điểm bởi những bức tranh khổng lồ khắc hoạ vẻ đẹp lẫy lừng của tiên hoàng hậu, nhưng ngay sau khi người qua đời, Euphirah đã đốt toàn bộ những bức hoạ thế kỉ ấy. Cung Phalea sáng tối đều chỉ độc hành cùng một màu đen vô tận. Kể cả khi có được dát vàng và được trang hoàng bằng những thứ đá quý lấp lánh đi chăng nữa, dù vậy không khí ngột ngạt đặc trưng và màu sắc u tối luôn khiến cung Phalea nổi bật hơn hẳn các cung điện khác nhờ sự tù túng riêng biệt của nó.

Nhưng Euphirah thích nơi này, gã đã nói như thế. Nó trông rất hợp để làm phông nên tôn lên vẻ đẹp trời phú của Pamele.

"Đừng lo, Mele." Euphirah cười nhạt, nhìn thẳng vào bàn ăn xa hoa ngập tràn những món ăn bắt mắt nổi bật, của ngon vật lạ. Dù tài nguyên của Amarious có hạn, song gã vẫn muốn dâng lên cho Pamele những thứ tốt đẹp nhất thuộc về gã. "Ăn ngon miệng nhé."

Pamele cười nhẹ đáp lại, bắt đầu dùng bữa.

Nàng ăn, một cách từ tốn và chậm rãi theo khuôn khổ đã được giáo dục từ những ngày còn thơ. Nhưng đâu ai biết được, kể cả Euphirah, gã hoàn toàn chẳng hề cảm nhận được sự căm ghét đang len lỏi dâng lên của Pamele. Nàng không có đủ sức mạnh và lực lượng để thoát khỏi xiềng xích mà Euphirah đã tạo ra. Nàng không muốn kết hôn cùng anh trai của mình, vĩnh viễn sẽ không!

Nhưng Pamele rất hèn nhát. Dưới sự dạy dỗ của những phu nhân quý tộc, nàng sớm đã nhận ra sự vô dụng và nhỏ bé của mình trong hoàng gia. Pamele không có đủ quyền lực và không tài nào có thể chống chọi lại bất cứ thế lực nào từ phía giới quý tộc, vậy nên Pamele không có đủ ý chí để vực dậy.

Pamele cũng tự hiểu được sự tệ hại của bản thân nàng. Nàng sợ hãi cái chết, trốn tránh thực tại và co rúc lại như loài sâu bọ tại cái chốn mà loài rắn độc vẫn đang lăm le đe doạ đến tính mạng của nàng và tranh chấp quyền lực trên hàng nghìn xác chết vô tội khác.

Nhưng Pamele mang trong mình dòng máu hoàng gia cao quý nhất tại đất nước đang dần tàn lụi này, và nàng quyết tâm sẽ không để ý chí của mình trở nên héo mòn, một cách vô ích.

***

"Công tước nhỏ Alnico, tớ là Pamele đây.

Mấy ngày nay ngài công tước thế nào rồi? Sức khoẻ vẫn đang tốt lên chứ? Cả cậu cũng vậy nữa, có vướng phải chuyện gì không hài lòng hay không? Tớ vẫn rất sống rất tốt, chỉ trừ một số việc.

Hẳn là cậu đã nghe qua, tớ và Euphirah đã kết hôn rồi.

Làm ơn, Alnico. Euphirah đang vượt quá giới hạn của anh ấy. Tớ hi vọng bức thư này có thể được gửi đến chỗ cậu một cách an toàn. Tớ mong nhận được thư trả lời từ cậu, Alnico.

Xin cậu hãy cứu tớ,
Pamele La Androsy."

Alnico yên lặng vò nát tờ giấy mỏng trên tay, chỉ với vài dòng chữ ngắn củng cỡn đã khiến tâm tình cậu như đang phát điên lên.

Pamele đang gặp nguy hiểm.

Đã bao nhiêu năm rồi, Alnico chưa thể đến thăm Pamele thêm lần nữa. Phải chăng tất cả là do Euphirah đã nắm giữ ngôi báu?

Alnico chỉ là một cậu thiếu niên được nuôi dưỡng trong môi trường ấm áp hạnh phúc, được bảo bọc và che chở trong vòng tay rộng lớn của cả cha và mẹ, cùng với khối tài sản khổng lồ và dư dả loá mắt. Bên cạnh đó, trong lòng cậu cũng có người thương.

Pamele La Androsy - công chúa duy nhất của vương quốc Amarious đang dần suy sụp trước thời đại mới. Alnico đã hay tin về cuộc hôn nhân gây chấn động đại lục, và dĩ nhiên là cậu đã phải thét gào đến khàn cả cổ cho công cuộc phản đối gay gắt của mình. Nhưng tiếc thay, chẳng có ai chú tâm đến những gì Alnico bày tỏ.

Cậu vốn nghĩ nếu Pamele không nói gì thì tốt rồi, nhưng chẳng thể ngờ rằng chính nàng ấy đã gửi thư cầu cứu đến tận tay mình. Làm sao Alnico có thể ngừng lo lắng được, về bệnh tình của cha và nỗi khổ của người mình thương?

Thượng đế ơi, Alnico chỉ là một đứa trẻ chưa đủ chín chắn mà thôi. Vậy nên xin đừng làm khó cậu ấy bằng trò chơi vận mệnh khôi hài của ngài nữa.

***

"Emily!!"

Tiếng hét nhức tai như muốn xé rách lòng ngực vang lên, giữa trời mây đen cuồng cuộn giông bão.

"Làm ơn, làm ơn!! Xin ngài, em cầu xin ngài!!" Pamele tuyệt vọng gào lên từng tiếng, cổ họng nàng như bị xé toạc ra từng mảnh. Nàng khóc than trong hai hàng nước mắt tuyệt vọng. "Xin ngài đừng giết Emily!!!"

Thật thảm thiết làm sao, nàng công chúa xinh đẹp tựa đoá hoa tươi mới vào buổi sớm đang quằn quại vì cổ họng đau rát. Cảnh tượng tàn tạ báo hiệu cho một tương lai chẳng lành của cành hoa yếu ớt đáng thương, chẳng thể nào xoay chuyển được tình thế.

"Em sai rồi, em sai rồi!!" Pamele nắm chặt lấy mũi kiếm nhọn hoắc nhuốm đầy máu tanh của Euphirah: "Em sai rồi! Em không nên gửi lá thư đó đi..."

Keng!

Euphirah thả thanh kiếm trên tay xuống, bước đến gần Pamele. Gã chậm rãi ôm lấy tấm thân mảnh khảnh của nàng công chúa, khi mà nàng đang nghẹn ngào từng tiếng. Vòng tay của Euphirah chỉ vừa mới trụ vững, Pamele đáng thương đã ngay lập tức rệu rã, ngã gọn vào lòng ngực gã.

"Mele ngoan nào, làm ơn đừng khóc." Euphirah thì thầm vào tai của Pamele, giọng nói tràn ngập hối lỗi. Gã thật xuẩn ngốc khi đã khiến Pamele gào khóc lên chỉ vì chuyện cỏn con này. "Anh trai sai rồi, vậy nên làm ơn, Pamele..."

"Xin em đừng khóc..."

Như mười năm trước, gã bạo quân vẫn nỉ non tên nàng như sự an ủi khô khan của riêng gã. Hành động vụng về và thiếu tự nhiên, luôn đổi lấy nụ cười rạng rỡ của Pamele ngay sau khi nàng tha thứ.

Nhưng lần này sẽ khác, vì chính tay gã đã bóp méo tất cả.

"Anh, anh ơi.." Pamele bấu chặt vào người anh trai của mình, thủ thỉ như một thói quen từ những năm tháng đã qua.

Làm sao gã có thể quên được, khi chính cả hai đã luôn lủi thủi bên cạnh và nương tựa lẫn nhau cơ chứ?

Đã từ rất lâu rồi, Pamele có quên mất thì sao lại trách nàng được nhỉ.

***

Công tước Raynord của xứ Remial đã qua đời sau cơn bạo bệnh vào một đêm giông bão hoành hành.

Và ngay lập tức, Alnico Harlein Raynord kế vị trí quan trọng của cha mình, chỉ hai ngày sau khi vị công tước vĩ đại của vương quốc Remial qua đời.

Muôn dân lần nữa đặt hi vọng vào Alnico - đứa trẻ mang dòng máu công tước thuần tuý, đại diện cho ba điều thiêng liêng nhất: mưu trí, sự tài tình và lời chúc phúc đến từ thần linh.

"Ta hi vọng rằng ngươi sẽ đảm nhiệm tốt vai trò và trách nhiệm quan trọng của mình." Đức vua của xứ Remial hãnh diện mỉm cười. Alnico có tuổi đời trẻ hơn người cha quá cố đáng kính, nghĩa là vinh quang và quyền lực của Remial sẽ được duy trì lâu dài nhờ sự dẫn dắt của công tước Raynord, đây là một tương lai đáng mong chờ.

"Thưa bệ hạ." Alnico ngẩng đầu, cung kính đối với người trước mắt dường như bao la vô tận. "Thần có lời muốn nói."

"Nói đi, ta muốn nghe."

"Thần muốn mở rộng lãnh thổ cho xứ Remial, bảo vệ sự tồn vong nơi đây một cách tuyệt đối."

Đức vua bật cười khanh khách. Hẳn là ông ta hài lòng với sáng kiến mà Alnico đưa ra.

"Thần muốn được cầm quân đánh chiếm. Mục tiêu của thần là vương quốc Amarious." Alnico hơi cúi mặt, sau đó nở một nụ cười vô cùng tự tin: "Thần rất có niềm tin về chiến thắng của chúng ta."

Phải, Remial có những thứ mà Amarious không có...

Phải biết rằng, vương quốc đã từng rất phồn hoa mang tên Amarious đang dần bại lụi theo thời gian và thế kỉ hoang tàn. Sự vô tâm và tàn nhẫn đã khiến mảnh đất màu hoa chứa đầy sức sống trở nên cằn cỗi và trơ trụi hẩm hiu. Tài nguyên và nhân lực của Amarious quá ít ỏi và đang dần cạn kiệt. Nhưng ai biết được, phía sau lớp vỏ bọc nghèo nàn kia đang ẩn giấu tham vọng ngút trời hư ảo nào cơ chứ?

Nhưng, còn nhưng thứ mà Remial thiếu thốn nghiêm trọng thì sao?

"Được! Được lắm! Chuẩn bị xuất phát đi! Toàn quân đều nghe lệnh ngươi!"

... đó là một người lãnh đạo thực thụ.

***

Thắng thua đã rõ.

Pamele đã dành toàn bộ dũng khí mà nàng có để chạy đến nơi chiến trường khốc liệt đẫm mùi máu tanh này.

Xác người lạnh ngắt trải dài la liệt, những vũng máu loang ra kết dính quánh đặc quấn lấy nhau tạo thành một chiếc thảm đỏ rực tôn vinh vị vua chân chính mà chúng thừa nhận bằng toàn bộ sự tín ngưỡng của mình. Euphirah vẫn đứng đó. Bộ giáp bạc phai màu nhuốm lẫn máu tươi, mái tóc sáng màu khô sệt lại bởi những tác dụng do máu tươi gây ra. Gã đứng đó, cùng với thanh kiếm mang trong mình ngập tràn tội ác.

Pamele ngã khuỵu xuống trong nước mắt và sự bất lực, thân thể nàng nhẹ bổng đi vì sự nhẹ nhõm. Nàng đã trút bỏ được gánh nặng cuối cuồng.

Alnico Harlein Raynord vẫn chưa chết.

Chỉ sau ba ngày ba đêm điên cuồng oanh liệt, chính tay gã bạo quân vốn là nỗi ám ảnh của toàn thể người dân mang trong mình dòng máu Amarious đã gieo rắc một niềm tin bất diệt. Vinh quang lạc lối sau một thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng đã trở lại vạch đích vốn thuộc về!

Hoàng đế đáng kính của họ.

Remial và Amarious là một. Hay nói cách khác, giờ đây chúng có cùng một vị hoàng đế mang tên Euphirah Adios La Androsy.

Chiến trường dù có tang thương đến cách mấy cùng chẳng thể nguôi đi sự hồi hộp và mong chờ, đi kèm với hạnh phúc tột độ của thần dân xứ Amarious. Ngày mà toàn thể thoát khỏi ánh mắt khinh miệt và nạn thiếu thốn tài nguyên trầm trọng, ngày mà những mơ ước thầm kính lớn lao được thực hiện chỉ bằng một thanh kiếm rẻ tiền...

Ai cũng đang tận hưởng và mơ mộng về một tương lai tươi sáng nhất có thể, trước sự sụp đổ của vương quốc Remial.

Người lãnh đạo quả nhiên chính là cốt yếu. Lúc này, sẽ chẳng ai có thể chối bỏ một sự thật hiển nhiên đâu. Và họ chỉ việc ngênh đón đức vua của mình trở về sau cuộc chinh chiến mệt mỏi của ngài ấy.

"Mele."

Trong làn khói xám mịt mờ, Euphirah đã nở một nụ cười.

Nhờ đâu mà gã ta biết được vương quốc Remial đang có âm mưu xâm lược chiếm cứ nước gã? Nhờ đâu mà gã có được một chiến thuật đơn giản nắm chắc đến hơn tám phần thắng? Euphirah sẽ trả lời rằng, gã có được là do tình yêu của gã. Thứ tình ái bất diệt, là động lực trường tồn duy nhất thúc đẩy sự tàn bạo quái ác ngấm ngầm sau bên trong bản năng quỷ quyệt tàn bạo của gã. Với chiến thắng vang dội này, hẳn là những lời dị nghị sẽ chẳng thể lọt vào tai gã được.

Đây là sự khởi đầu.

***

"Alnico, cậu vẫn khoẻ chứ?"

"Thả tôi ra, Pamele!"

Alnico vùng vẫy trong xiềng xích gỉ sét cứng ngắc, gào lên trong vô vọng cùng với cơn đau ĩ ôi đến từ phía cổ họng khô rát.

"Sao có thể." Pamele khoan thai tiến đến gần Alnico, nâng cằm của thiếu niên lên, cười nhẹ:

"Cậu hẳn là phải hiểu rõ được tình hình của mình." Pamele duy trì nụ cười trên môi mình, "Hoàng tộc Remial đã diệt vong. Gia tộc công tước cũng vậy. Giờ đây, chỉ còn mình cậu mới có thể cứu vãn được tình hình."

"Cút ra!" Alnico dùng toàn bộ sức lực cuối cùng của mình để phản kháng lại Pamele, mạnh mẽ xoay mặt đi nơi khác. Và dù rằng cổ họng như bị xé tan ra, Alnico cũng không ngại việc chống đối người con gái trước mắt mình.

"Nhưng tớ và anh trai sẽ không để cậu được toại nguyện." Pamele tít mắt nhìn Alnico, "Vì anh trai tớ, cậu sẽ phải chết."

Tại sao Alnico lại không thể nhìn ra cơ chứ? Việc Pamele gửi bức thư cầu cứu. Rõ ràng cậu có thể kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì Alnico biết Euphirah vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm tổn hại đến Pamele. Vậy mà cậu lại không thể nhìn ra, sự giả dối tràn ngập trong từng câu chữ ấy.

Nhưng cậu thậm chí đã rất nôn nóng và cầu xin bệ hạ đánh chiếm Amarious gần như ngay lập tức. Lúc này Alnico chẳng còn để tâm đến tình cảm hơn mười năm mà cậu đã dành cho Pamele, trước mắt chỉ có cừu hận cùng với căm phẫn. Phải rồi, là do Alnico quá tự phụ.

Sau trận hoả hoạn mười năm trước, Pamele đã mất trí nhớ. Chỉ có mình Alnico biết rõ, tình cảm điên loạn mà Pamele dành cho Euphirah. Alnico năm đó đã sợ hãi ánh mắt cuồng si của Pamele đến nhường nào, đến bây giờ cảm giác hãi hùng ấy lại bủa vây lấy tâm trí non nớt của cậu thiếu niên.

Pamele nhớ lại rồi, về sự cứu rỗi trong chốn hoàng cung nghiệt ngã mà anh trai nàng đã trao tặng.

Sau cùng thì con rắn độc thật sự tồn tại sâu bên trong nơi này chính là Pamele La Androsy. Chân thực đến mức làm người khác cảm thấy chán ghét, kinh sợ và rồi ghê tởm. Alnico đã chủ quan, tất cả mọi việc đều xuất phát từ sai lầm của cậu mà ra...

"Đế quốc Amarious do Euphirah thống trị sẽ ra đời." Giọng nói trong veo của Pamele ngân lên, chứa đầy niềm vui sướng. "Và rồi, anh ấy sẽ trở thành Thánh Thần sống. Euphirah sẽ cứu rỗi tất cả những tội đồ lạc lối, xuẩn ngốc như cậu vậy, Alnico."

Alnico không muốn nghe những lời tôn thờ và ca tụng mù quáng đó, từ chính người con gái đã cố định trong tim cậu lâu dài. Alnico cảm thấy thật gớm ghiếc và bẩn thỉu, đó là chưa kể tình yêu bệnh hoạn của cả hai anh em Amaruous.

"Linh hồn nhày nhụa dơ bẩn của cậu sẽ được hiến tế cho anh trai. Đó là ân huệ cuối cùng mà cậu có được, hãy cảm thấy vinh hạnh đi."

***

Khói bốc lên nghi ngút, tiết trời âm u ảm đạm.

Hôm nay là ngày hành quyết. Là ngày xử trảm kẻ tội đồ cuối cùng còn sót lại mang dòng máu ô uế của xứ Remial.

Người dân diện kiến cảnh tượng này, thi nhau buôn lời chua chát. Họ cười đùa và chỉ trỏ, tất cả đều mong cái đầu của Alnico sẽ lăn lóc rơi xuống đất trong sự nhục nhã và hổ thẹn với dòng máu đang chảy trong người cậu ta.

"Chuẩn bị hành quyết."

"Ta nguyền rủa, ta nguyền rủa!" Alnico rống lên, đôi mắt sáng ngập khát vọng: "Chúa Trời cùng những vì sao sẽ lôi ánh sáng của các ngươi xuống đáy vực sâu thẳm-"

Không khí trở nên trầm tĩnh, vô cùng lẳng lặng.

Đầu của Alnico chậm rãi rơi xuống đất, lăn tròn trong ánh mắt khinh bỉ của biết bao nhiêu người chứng kiến.

"Thật xuẩn ngốc khi đem đức tin và tín ngưỡng rao bán cho những kẻ hung thần." Pamele khinh miệt nhìn vào cái xác không đầu của Alnico, vuốt ve khuôn mặt của Euphirah:

"Euphi, chỉ có anh mà thôi."

"Anh là Thánh Thần sống, trường tồn vĩnh cửu trong tim em."

-END-

***

Câu 2.
Tác phẩm: Vị khách cuối.

"Lấy anh làm chồng, em thiệt lắm đó biết không?"

"Em biết, biết chứ anh."

Xuân vì nợ vì nần mà trốn sang xứ lạ biệt tích, gặp gỡ Kiên – một người chăm chỉ và tích cực với công việc. Cả hai giao du qua lại rồi yêu nhau lúc nào chẳng hay. Ấy vậy mà hai bên đều nghèo rớt mồng tơ, chẳng có lấy một xu một cắc để làm đám cưới. Xuân cam chịu gả vơ như thế, cũng bởi vì yêu Kiên.

Kiên nao lòng, đưa tay ôm lấy bờ vai gầy yếu của vợ mình. Anh và em mới cưới nhau vài hôm, nói yêu là một lẽ chứ cảm tình chưa phải mặn nồng. Bởi Kiên biết, đối với anh Xuân một nửa chỉ là lòng biết ơn. Cái nghề Xuân bươn chải người ta vốn gọi là "gái". Phận làm gái nào còn trong trắng trinh tiết gì của đời người con gái đâu, duy chỉ tâm hồn có còn sạch hay không thôi. Mà em, bôn ba phận đời như thế mà đã phải nếm trải bao lời gièm pha.

"Anh tuy không giàu, nhưng anh thương em là thật." Kiên siết vai vợ mình: "Lỡ có gì, em nhớ tìm ông khác nghen."

"Anh nói gì kì." Xuân chề môi, phản bác: "Em có một tấm chồng là phúc phận lắm rồi anh ơi."

Kiên im lặng. Thời này đâu ai biết trước được gì. Anh thấy lòng mình hơi chua, phải, anh còn có gia đình là em đây. Nhỡ đâu anh mất xác nơi xa, để lại mình em bơ vơ cả đời thì tội lắm. Kiên không tài nào thấu nỗi đâu giày vò thân xác của Xuân sau ngần ấy năm, anh quyết phải đối xử với em thật tốt. Kiên nguyện dùng toàn bộ phần đời còn lại để đổi lấy cho em một cuộc sống an nhàn hưởng thụ.

"Mai mốt trăng đẹp, anh leo thang hái xuống cho em nha."

"Em đợi." Xuân cười. Em đợi được. Mấy năm cũng đợi được.

***

Kiên đi lính xa, để lại Xuân một mình. Cả hai nương tựa lẫn nhau cũng đã được hai năm ròng, đối với người nọ cũng đã động lòng. Xuân luôn xem việc em từng làm gái là một vết nhơ, đối với chàng trai tốt như anh em luôn rất ngại chuyện giường chiếu. Ấy vậy mà giờ đây, em rất muốn sinh cho anh một đứa con. Dẫu cho em chẳng còn trong sạch đi nữa, em vẫn muốn cho bến đỗ của mình một niềm tự hào.

Xuân bỏ nghề, giờ đi đánh cá sống qua ngày. Từ hồi bé em vốn đã quen với cuộc sống khổ cực, giờ đây đã lấy chồng Xuân tự nhủ mình cần phải cố gắng hơn nữa để phụ giúp cho Kiên.

Rầm!

Chồi em như muốn sập xuống nát tươm. Xuân đằng xa nghe được giật mình, buông cái rổ cá trên tay xuống, lật đật đứng lên chạy về nhà.

Về đến nhà em bàng hoàng. Một đám người quần áo xộc xệch người cầm chân ghế người cầm củi, thậm chí còn có ông lăm le cầm dao. Xuân hoảng quá, kêu lên một tiếng thất thanh. Định bụng quay lưng chạy trốn, nào ngờ có người nắm đầu em giựt lại.

"Á à chúng mày xem." Nó kéo lê Xuân như cái sàng. "Ngon đấy, trước làm gái phải không em?"

Xuân nhịn đau, cắn răng không nói một lời. Nếu em nhanh chân hơn một chút là được rồi. Đều trách em vô dụng, chạy không kịp!

Đáy mắt mấy thằng đàn ông xung quanh ánh lên tham vọng ngút trời khiến Xuân sởn cả da gà. Em kinh hãi chớp mắt, giãy giụa không ngừng. "Cút, cút! Thả ra! Thả ra..."

Tiếng em thanh và cao như thế, ấy vậy mà lại chẳng có ai nghe được. Này là quân đòi nợ thuê cho nhà giàu đây mà. Em biết anh trốn chui trốn nhủi nơi này hẳn cũng như em vì nợ nần mà khốn khổ. Giờ anh đi rồi, chúng nó vác mặt một đám đến nhà tìm tận cửa.

Nó hít hà hương hoa trên người em, rồi mạnh tay xé toạc áo em ra. Bao nhiêu điều lộ ra hết trước mắt lũ khốn nạn ấy. Xuân gào đến khàn cả cổ, điên tiết bao nhiêu cũng làm không lại. Đàn bà như em sao có thể so sức được với mấy thằng đàn ông đầu đường xó chợ như vầy được... Xuân cắn môi, định bụng lao lên cắn vào tay thằng đang nắm đầu mình một cái, nào ngờ ăn phải một bạt tay.

"Ngoan ngoãn hầu hạ tụi tao, may ra còn đường sống cho mày!"

Chúng nó đè em xuống đất.

Hai tay Xuân mỏi nhừ, sức chống cự cũng vơi đi vô ích. Em ngậm đắng nuốt cây nằm im. Cả người em mệt lả, trước sự hung tàn của bọn này Xuân chỉ muốn ngủ một giấc, mơ về anh Kiên lần cuối. Làm gái, phải biết mua vui chịu đày chịu đoạ. Em biết rõ, thế nên từ lúc nào đã tôi luyện nên cái tính kiên cường rồi. Xuân nhịn, cái chốn này nước mắt mà rơi thì chính là thứ vô dụng nhất. Riết rồi, không biết khóc là gì nữa. Bao nhiêu tủi nhục cũng chịu được, tấm thân làm gái nào còn mặt mũi, cũng chẳng phải giữ như ai. Nhưng lúc này em thấy hổ thẹn. Em là gái đã có tấm chồng, như thế này chẳng phải còn thấp hèn hơn dòng thứ đĩ điếm hay sao?

Một giọt nước mắt của Xuân chậm rãi rơi xuống. Em ước giá mà mình có thể chết đi ngay lúc này thì tốt biết mấy!

***

Xuân mở mắt, bật dậy. Cả người em đau ê ẩm, tay chân cũng không nhúc nhích được. Em biết điều nên nằm yên, vẫn cứ nghĩ mình đang chu du chốn Địa Ngục.

"Em tỉnh rồi sao?" Ông Bình nhẹ nhàng lên tiếng dò hỏi. Xuân giật mình, hoảng hốt: "Ai...cú..t!" Cổ họng em không những đau mà còn khô rát, Xuân nói xong liền ho sặc sụa đến trợn cả con mắt.

"Em uống đi." Ông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net