Trả cho GUKTAEBELIEF

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người trả test: TuDue157

Trả cho: GUKTAEBELIEF

1.Gốc:

Beta: Có lẽ là bởi gió hoang đậu lại trên vai mà cơ thể cảm nhận cái lạnh khó nhịn về đêm chân thực hơn bao giờ hết. Mập mờ giữa những vì tinh tú trên cao và cô quạnh trong vòng xoáy của ký ức, kẻ tìm đường về với quá khứ vẫn còn luẩn quẩn vì chỗ tạm dừng ở nơi đầy sạn cát lẫn vụn thủy tinh khi bản thân mình còn bận hoài nghi liệu có phải vô vàn vệt đốm kia là lửa trời hay không. Taehyung không nhớ rõ, rằng mình đã từng đọc ở đâu đó về những vì sao lạc lang thang giữa vũ trụ huyền bí và hấp dẫn, chạy theo mặt trời và bám lấy mặt trăng, về những linh hồn lượn lờ đầy thích thú giữa vô vàn điều lạ. Và rồi chúng mắc kẹt ở đó, thút thít trong trời đêm cô quạnh và ai oán với cái nhìn đầy chế giễu từ người sống ở xa thật xa.

(Ở câu đầu, 'vai người sống' không mượt lắm. Câu thứ hai lặp từ 'tìm'. Câu thứ ba 'vì sao đi lạc' và 'thiên thạch nhỏ tha thẩn nay đây mai đó' em nghĩ là tương tự nhau. Câu cuối đoạn, em nghĩ chình vậy rõ nghĩa, đúng từ hơn.)

2. Gốc:

Beta: Ba giờ đồng hồ đem vứt bỏ đi ba năm qua, chạy đua cùng thời gian và chối từ tình yêu của mình, để rồi giờ đây Taehyung tủi thân ôm lấy cơ thể mảnh khảnh yếu ớt trên nền cát đen đặc, giữa tiết trời dày sương lạnh giá.

(Em nghĩ sửa vậy mượt hơn)

3. Gốc:

Beta: ...Dưới mi mắt, Taehyung có cảm tưởng như mình đang bị bỏ lại trong bóng đêm, mọi thứ mờ dần chỉ còn thấy được những đốm/điểm sáng li ti, chậm chạp chạy tán loạn vô phương hướng...

Mạt hương hồng vương vãi trên thân thể nhạy cảm, đó là thứ duy nhất xộc vào khứu giác Taehyung lúc này.

( 'Mạt' = 'Vụn', em thấy để ' Vụn hương' không được hay. Tiếp theo 'xộc' và 'mon men' là hai động từ đối lập hoàn toàn, không nên đặt cạnh nhau. Vì trước đó có viết ý kiểu chỉ là vụn hương vương vãi nhưng Tae vẫn nhạy cảm ngửi thấy nên có lẽ 'xộc' hợp hơn)

Anh chợt mơ hồ nhận ra được rằng, một chút nồng nàn ái ân quyện cùng màu trời đặc và tàn dư ký ức chính là liều thuốc độc ăn mòn tinh thần con người. Thuốc đắng tẩm mật ngọt tan trên đầu lưỡi ...

4. Gốc:

Beta: ...Loại xúc cảm kỳ dị ấy từ đâu mà có ? Taehyung sau một hồi chờ đợi câu trả lời được đưa ra từ mớ suy nghĩ rối rắm của bản thân lại đưa mắt trở về với mặt đất đầy cát bụi. Thật quá mức trớ trêu, giống như những vì sao lạc lối, có quanh co chạy trốn mãi khỏi vũ trụ hàng tỉ năm thì vẫn mắc kẹt, hiện hữu trên nền trời đen sậm ấy.

5. Gốc:

Beta: ...Mưa sao vẫn không ngừng che trắng xóa khoảng không cao vời vợi - đó chính là những vụn bụi lấp lánh đã phủ đầy cả vòm trời vô hạn.

Cô đơn trong mỹ cảnh sẽ dẫn con người ta đến sự hoài niệm...

(Ở đây em tách từ 'Cô đơn trong mỹ cảnh ... cuộc đời mình?' thành một đoạn riêng vì đây là phần deep, có cảm xúc, nếu dồn nó lại có lẽ cảm xúc sẽ hơi nhanh. VÌ vậy ngắt ra để mạch được chùng xuống một chút.)

...tưởng chừng như chỉ cần vươn vai lên chạm vào nhánh sao đen và ti tỉ hạt sáng huyền diệu kia sẽ rơi đọng xuống vai bé. Nhưng giờ đây, khi chứng kiến vũ trụ đẹp đẽ bao la đầy bí ẩn đang cựa quậy âm thầm, Taehyung bỗng có cảm giác cái khoảnh khắc ngày thơ ấy chỉ mới như ngày hôm qua mà thôi.... Đã xa khỏi Seoul xô bồ bận bịu rồi, giờ đây phải chăng anh đã có thể vẽ được một bức tranh khác cho cuộc đời mình?

6. Gốc:

Beta: Khi bắt đầu cảm thấy ngồi bệt trên nền đất mãi cũng không phải là cách, Taehyung chậm chạp nhấc thân thể nặng trĩu của mình lên, gắng gượng bước dồn về phía trước.

Bởi đêm đang dần lạnh lên còn áo anh quá mỏng.

Sương rơi mỗi lúc một dày, gió chẳng chịu dứt cơn dây dưa, hoa phất phơ bám chặt lấy mặt đất.

7. Gốc:

Beta: Âm thanh từng lúc rõ ràng dần, không phải chỉ giọng nói của Jungkook hay hình bóng đậm nét của hắn, cũng không chỉ tiếng cười ranh mãnh khi Jungkook khóa chặt anh lại chỉ bằng tay của mình nữa. Jungkook chưa ở đây, nhưng hắn đang ở một khoảng cách rất gần, gần đủ để Taehyung rợn người vì sợ hãi. Anh chui tọt vào góc tối ẩm ướt, run rẩy thu mình lại hết mức có thể như bản năng để tự vệ, dù đó là chính xác những gì anh đã làm - vật vã gục ngã trên đường rộng, thả mình cạnh những đóa hoa dại. Như những giọt sương chưa từng ngừng rơi, chấp niệm của hắn cũng nguyên vẹn chẳng vơi. Một lần nữa, Jungkook hiện diện, phủi những bụi bặm vương vãi trên lớp áo đen. Taehyung nhíu mày, cố gắng nghẹn lại tiếng nức nở và cả hơi thở gấp gáp của mình; bởi hắn đang rất gần anh, có lẽ chuẩn bị tìm thấy anh rồi.

(Ở đây em không biết câu 'Tại sao hắn lại thích màu đen nhỉ?' có liên quan gì trong tình huống đó nên cắt bớt)

8. Gốc:

Beta: ... Anh sợ rằng khi đối diện với người nọ, hắn sẽ chất vấn anh, kiểm soát ngay giây phút hắn tóm được anh. Jungkook là đứa trẻ to xác, ngọt ngào và đáng sợ. Taehyung hiểu rõ hắn đến nỗi anh tưởng như anh đã từng được xoay vần về quá khứ của hắn, lắng nghe và xoa dịu trái tim tổn thương ngỡ là đang dần lành nơi hắn. Chỉ có điều dù có cố gắng đến mấy, bản chất hắn đã thay đổi rồi, sẽ chẳng có thứ gì đặc biệt đủ để đưa một Jungkook xa vời anh chưa từng gặp trở lại được nữa. (Có một số chỗ em tách thành một câu cho rõ ràng hơn)

Mắt Jungkook luôn đượm nồng màu hoàng hôn đỏ thẫm, kể cả lúc này. Nó như lóe lên trong vũ trụ tròn nhỏ tẹo chứa vạn vì sao vài tia nắng quái, vài dòng xúc cảm hỗn độn. Mắt hắn đẹp, quả thực rất đẹp. Taehyung chẳng bao giờ quên được gam màu tinh tế nơi đôi mắt ấy, nhưng sự quen thuộc này từ bao giờ lại trở nên quá mức lạ lẫm. (Em không hiểu 'bảng màu tinh tế ở đây' là gì, em nghĩ đang nói về màu mắt JK nên em để vậy, phần thêm cắt vế sau chỉ để hợp hơn thôi ạ)

9. Gốc:

Jungkook ôm một mớ hỗn độn tâm tư tìm kiếm người thương, chẳng giây nào chần chừ, chẳng phút nào ngơi nghỉ. Điều gì khiến kẻ tàn nhẫn như hắn giờ đây lại hướng sự quan tâm vào một người vốn dĩ chẳng giữ bí mật quan trọng nào của mình như vậy? Jungkook tự nhận mình là kẻ có trái tim không lành lặn. Từng mảnh vỡ của tình yêu vỡ vụn rơi vương vãi xung quanh những màu đen đang nhuộm dần ký ức và tâm tư kẻ nọ, làm u ám thêm bầu trời đen thẳm trên cao. Hắn lởn vởn bên ngoài vài lần, tự thầm thì với lòng rằng bản thân sẽ tìm thấy người thương. Jungkook chắc chắn rằng Taehyung đang rất lạnh, hắn muốn tìm anh, để đưa anh về ôm ấp vỗ về, để đưa anh về an ủi và xin lỗi vì đã làm anh đau. Sau tất cả, giữa vũng máu nhầy nhụa của trái tim tan nát, đâu ai biết hắn đang kiên trì nhặt lên từng mảnh ghép, đem chắt chiu thành thứ xa xỉ gọi là tình yêu. Hắn bừng tỉnh giữa đêm bởi khứu giác nhạy bén đã nhanh chóng cho hắn biết hương hồng thân thuộc lởn vởn quanh hắn nồng nặc và trống rỗng tới khác thường.

Beta: Jungkook mang theo tâm tư hỗn độn tìm kiếm người thương chưa một giây phút nào ngưng nghỉ.

Từng mảnh vụn tình yêu rơi vương vãi xung quanh khoảng đen đang nhuộm dần ký ức và tâm tư kẻ nọ, làm u ám thêm bầu trời đen thẳm trên cao.

Jungkook chắc chắn rằng Taehyung đang rất lạnh. Hắn muốn tìm anh, để ôm ấp vỗ về anh, an ủi và xin lỗi vì đã làm anh đau.

Đã hoàn thành test beta, em rất mong nhận được đóng góp từ mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#testbeta