Translate (Raspberry_team)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Trans một phần truyện: Neverwhere - Neil Gailman

Chương mở đầu

Cái đêm trước ngày đến Luân Đôn, Richard Mayhew chả vui vẻ tẹo nào.

Buổi chiều bắt đầu với khoảng thời gian khá thú vị: anh thích thú đọc những tấm thiệp tạm biệt và nhận những cái ôm từ một số quý cô trẻ không mấy quyến rũ mà anh quen biết; hứng thú với những lời cảnh báo về mấy con quỷ con ma và những nguy hiểm ở Luân Đôn, với cây dù trắng được in bản đồ Tàu điện ngầm Luân Đôn trên đó mà những cậu bạn đã góp tiền lại mua tặng; anh tận hưởng vài panh bia đầu tiên, nhưng rồi, với mỗi panh tiếp theo, anh nhận ra cái cảm giác "hưởng thụ" đã giảm đi đáng kể; đến lúc này, anh đang ngồi và khẽ rùng mình trên vỉa hè bên ngoài một quán rượu nho nhỏ ở một thị trấn Scotland nho nhỏ, cân đo các giá trị tương phản của việc bị bệnh hay không bị bệnh, và không còn chút hưng phấn nào cả.

Trong quán rượu, những người bạn của Richard tiếp tục ăn mừng chuyến đi sắp tới của anh với một sự hăng hái đến mức, đối với Richard, điều đó bắt đầu trở thành thứ gần như là điềm gỡ. Anh ngồi trên vỉa hè và nắm chặt chiếc dù đã đóng, và tự hỏi liệu việc đi về phía nam đến Luân Đôn có phải là một ý tưởng đúng đắn.

'Anh đang cần hoàn hồn lại đấy,' một giọng nói khào khạt già nua vang lên,' Họ sẽ bắt anh đi luôn trong chớp mắt. Hoặc lừa anh một vố, tôi sẽ không bất ngờ đâu.' Hai con mắt sắc bén trên một gương mặt lấm lem có chiếc mũi khoằm nhìn chòng chọc vào anh. 'Anh ổn chứ?'

'Cháu ổn, cảm ơn bà,' Richard đáp. Anh là một cậu chàng trông còn trẻ măng, mặt búng ra sữa, với mái tóc đen xoăn nhẹ và đôi mắt nâu sáng to; đối với anh, cái ngoại hình của mình luộm thuộm, trông chả khác gì mới ngủ dậy, nhưng chính điều đó khiến anh thu hút nhiều người khác giới nhiều hơn anh có thể hiểu và tin được.

Gương mặt nhem nhuốc kia giãn ra. 'Đây, cậu trẻ tội nghiệp,' bà nói, và dúi một đồng năm mươi penny vào tay Richard. 'Thế anh sống trên đường bao lâu rồi?'

'Cháu không phải kẻ vô gia cư,' Richard giải thích, một cách ngại ngùng, cố trả lại đồng tiền cho người phụ nữ già nua. 'Làm ơn - lấy lại tiền của bà ạ. Cháu ổn. Cháu chỉ vừa bước ra khỏi quán để hít tí không khí. Cháu sẽ đi Luân Đôn ngày mai,' anh phân bua.

Bà nhìn chằm chằm anh, lòng đầy nghi ngờ, rồi lấy lại đồng năm mươi penny, làm nó biến mất dưới lớp áo khoác và khăn choàng mà bà được "gói gọn" trong chúng. 'Tôi từng đến Luân Đôn rồi,' bà tâm sự. 'Tôi kết hôn ở Luân Đôn. Nhưng thằng cha kia tệ hại kinh khủng. Má tôi từng bảo đừng có lấy chồng xa, nhưng hồi đó tôi trẻ và đẹp, dù cho anh không thể tin điều đó lúc này, và tôi đã đi theo tiếng gọi của con tim.'

'Cháu chắc chắn bà đã từng như thế,' Richard ngượng ngùng nói. Cái suy nghĩ rằng mình đang bệnh của anh bắt đầu tan biến, một cách từ từ.

'Giờ thì điều đó vô dụng rồi. Tôi vô gia cư, nên tôi biết cảm giác đó ra sao,' bà già nói. 'Đó là lí do tôi nghĩ anh bị thế. Anh tới Luân Đôn làm gì vậy?'

'Cháu có việc làm ở đó,' Anh nói, đầy tự hào.

'Mần chi?' Bà hỏi.

'Dạ, bảo vệ,' Richard trả lời.

'Tôi từng là một vũ công,' người phụ nữ nói, di chuyển xiêu vẹo một cách thảm hại vòng vòng trên vỉa hè, ngân nga không theo giai điệu gì. Rồi bà loạng choạng qua lại từ bên đây qua bên kia như một con quay đang chuẩn bị ngã, và cuối cùng cũng dừng lại, mặt đối mặt Richard. 'Đưa tay anh ra,' bà bảo anh, 'và tôi sẽ cho anh biết số mệnh của anh.' Anh làm theo những gì được bảo. Bà đặt tay mình lên tay anh, siết chặt nó, và chớp chớp mắt vài lần, như một con cú nuốt phải con chuột đang vùng vẫy. 'Anh sẽ phải đi một chặn đường dài... ' bà nói, vẻ bối rối.

'Đến Luân Đôn,' Richard nhắc bà.

'Không chỉ Luân Đôn... ' người phụ nữ già ngưng một chút. 'Không phải bất kì Luân Đôn nào tôi từng biết.' Trời bắt đầu mưa nhẹ sau đó. 'Tôi rất tiếc,' bà nói. 'Nó sẽ bắt đầu với Cửa.'

Bà gục gặc đầu. Mưa đổ lớn hơn, ào ào trên những mái nhà và trên mặt nhựa của con đường. 'Nếu tôi là anh, tôi sẽ cẩn thận với Cửa.'

Richard đứng dậy, có chút không vững. 'Dạ rồi,' anh nói, hơi không chắc chắn về việc làm thế nào một người có thể xử lí thứ thông tin đó trong tình cảnh này. 'Cháu sẽ cẩn thận, cảm ơn bà.'

Cửa quán rượu bật mở, đèn và tiếng ồn tràn một ít ra bên ngoài. 'Richard? Cậu ổn chứ?'

'Ờ, tôi ổn. Tôi vào lại ngay đây.' Bà cụ già đã chệnh choạng bước xuống đường, bước dưới cơn mưa tầm tã, ướt nhẹp. Richard cảm thấy mình cần phải làm gì đó cho bà: anh lại chẳng thể đưa bà đồng nào. Anh nhanh chân đuổi theo bà, xuống lòng đường hẹp, cơn mưa lạnh tạt vào mặt và tóc anh. 'Đây,' Richard nói. Anh vụng về cầm cây dù, cố gắng tìm nút mở nó ra. Rồi sau một cái nhấn, nó bung thành một bản đồ trắng của hệ thống Tàu điện ngầm Luân Đôn, mỗi đường ray được tô bằng mỗi màu khác nhau, mỗi trạm được đánh dấu, ghi tên.

Bà cụ nhận cây dù, đầy sự biết ơn, và cười để thể hiện cái lòng biết ơn đó. 'Anh có một trái tim nhân từ,' bà bảo anh. 'Đôi khi, nhiêu đó là đủ để anh an toàn ở bất cứ đâu anh đến.' Rồi bà lắc đầu. 'Nhưng trong hầu hết trường hợp, thì không.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net