Tra thu hoan luong ky

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiếng” Cốc Nhiễm toàn tâm đặt vào vò rượu, ra sức hít ngửi hương rượu bay quẩn quanh trong gió.

Tịnh Vũ sửng sốt, Cốc Nhiễm cư nhiên lại đánh chủ ý lên Bạch Hổ? a Ly là tiểu thú mà Bạch Hổ là thượng cổ thần thú hiếm có, là thần thú huyết thống cao quý sao có thể tiếp xúc với dị tộc? Ý tưởng của Cốc Nhiễm là muốn nâng giá trị của A Ly lên hay là chà đạp Bạch Hổ xuống? hắn không dám đoán tiếp suy nghĩ của Cốc Nhiễm.

Nhưng mà lời của Cốc Nhiễm cũng không thể xem là thật, mười câu thì đã đến tám câu là hồ nháo, Tịnh Vụ nghe riết cũng thành quen.

Chương 12: THÚ DỰ KHÓ GIỮ

Tô phủ tọa lạc cách Ký Châu khoảng năm trăm dặm, thuộc phạm vi quản lý của thiên giới. Thần tiên đa phần đều thích nơi thanh tĩnh, nhưng Tô phủ đến từ nhân gian, vẫn chưa thoát khỏi hư vinh thông tục cho nên đạo quan cũng xây dựng thành một vẻ. Thời gian lâu dần Tô phủ tại nhân gian danh tiếng đã lan xa, phàm là người tu tiên đều thiên tân vạn khổ tìm tới bái sư, Tô phủ cụng từ đó mà hương khói cường thịnh, người đông như trẩy hội.

A Ly ngồi trong lần nhìn Tô phủ luôn nghi ngút khói hương mà hai mắt rưng rưng, mà bộ dáng của nàng như vậy đối với Tiểu Khôi lại cực kỳ dụ hoặc. Chốc lát sau lại thấy A Ly duỗi hai chân trước vẽ một vòng cung trên mặt đất, miệng thì lẩm bẩm, Tiểu Khôi không nén khỏi tò mò nên xê dịch thân mình tới gần lồng sắt liền nghe A Ly niệm

“Ta vẽ cái bùa nguyền rủa ngươi bất lực vào đêm động phòng hoa chúc cùng Tô Phù Phong, hừ, không có lương tâm, ai bải ngươi bỏ đá xuống giếng”

“Ăn hiếp ta tay trói gà không chặt! Hai người các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu làm hại ta còn chưa đủ thảm sao? Chết tiệt Cốc Nhiễm!”

“Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt mà, A Ly ta rơi vào tay Tô Phù Phong liền bị một con thỏ nhỏ bắt nạt, thiên lý ở đâu a”

“Thật sự là hổ thất lạc Bình Dương bị chó bắt nạt, ta A Ly thất lạc Tô Phù Phong trong tay bị một con thỏ nhỏ tinh bắt nạt! Thiên lý ở đâu a!”

A Ly khóc không ra nước mắt, lồng sắt này là tạo thành từ trúc tía của Quan Âm nương nương, A Ly muốn cắn đứt nhưng tới gần một chút đều bị thối lui, cho nên Phù Phong rất yên tâm, vừa lúc Cửu Thiên Huyền Nữ mang theo mặt nạ đắp mặt mới điều chế được tới tìm nàng, liền đem A Ly giao cho Tiểu Khôi rồi thảnh thơi đi đắp mặt.

A Ly phát hiện Tiểu Khôi đang trợn to đôi mắt đỏ hồng mê mẩn nhìn mình thì tức giận quát to

“Nhìn cái gì? Chưa từng thấy qua người đẹp sao?”

Tiểu Khôi theo bản năng lui về phía sau một bước, không thể tưởng tượng được tiểu lửng chó này lại mạnh mẽ như vậy. Tuy rằng A Ly bộ dáng không đáng yêu, thậm chí còn có vẻ lấm la lấm lét nhưng dù sao nàng cũng là sủng thú của Cốc Nhiễm tiên quân, Tiểu Khôi hắn có quan hệ thì liền có dính đến thượng tiên cho nên hắn cố gắng tiếp nhận A Ly. Chủ nhân không có ở đây, bốn bề vắng lặng, thời cơ thật thuận lợi để làm chuyện tốt a…

Thấy Tiểu Khôi không có hảo ý tiến lại gần mình, A Ly khẩn trương đến mức toàn thân run lên, thú dự khó giữ được a. Nếu trong sạch của nàng bị hủy trong tay con thỏ hai tai dài, tứ chi ngắn này thì nàng cũng không muốn sống nữa. Không thể, chết cũng phải kéo Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong chôn cùng. A Ly thề, nếu có cơ hội đào tẩu, nàng nhất định sẽ không để cho Cốc Nhiễm sống dễ chịu.

Cốc Nhiễm chết tiệt! Ngươi ở đâu?

Trong lòng đem Cốc Nhiễm mắng đến trăm ngàn lần nhưng A Ly cũng đồng thời cầu nguyện Cốc Nhiễm lúc này lương tâm trỗi dậy mà đến mang nàng về. Nàng thề, nếu Cốc Nhiễm có thể giúp nàng giữ sự trong sạch sau này nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn, một ngày ăn ít hơn hai mươi con gà nướng cũng được.

“Ngươi đừng bước tới” A Ly biểu tình hung ác với ý đồ dọa cho Tiểu Khôi sợ, như sự thật rất phũ phàng, hoàn toàn vô dụng a.

Tiểu Khôi có một ngàn năm tu vi, cho nên trúc tía đối với hắn chẳng có nghĩa lý gì, thấy A Ly có vẻ sợ hãi thì trong lòng hắn càng thêm đắc ý, hắn không biết nói tiếng người nên chỉ có thể phát ra thanh âm rầm thì.

A ly gấp đến độ giơ chân múa tay.

Chương 13: TRỨNG NÁT

Tiểu Khôi ca ca, hôm nay người ta thân mình không thoải mái, ngươi có thể hay không khoan dung một ít thời gian a?” A Ly ôm cái bụng ra vẻ nhu nhược.

Tiểu Khôi nghĩ nghĩ, lại lắc lắc đầu, dù sao thú cũng không có thông tình đạt lý như con người, lão nhị của hắn đang rất cơ khát nên không nghĩ gì tới việc thương hương tiếc ngọc, tiếp tục nhảy đến gần A Ly.

Thấy thế, A Ly trong lòng âm thầm mắng vài câu, lại chớp đôi mắt làm ra bộ dáng sùng bái đối với Tiểu Khôi.

“Nếu Tiểu Khôi ca ca gấp rút như thế, người ta cũng không tiện từ chối nữa nhưng mà người ta muốn nhìn xem nơi đó của Tiểu Khôi ca ca có đúng quy cách không, thấy Tiểu Khôi ca ca cao lớn uy mãnh như thế chắc có chỗ hùng vĩ hơn người, người ta rất nôn nóng muốn nhìn thấy a”

A Ly cảm thấy những lời mình nói cực kỳ ghê tởm, cái gì mà cao lớn uy mãnh? Tiểu Khôi là béo, không phải cao, tuy nhiên cũng là có chút pháp lực.

Nhắc tới lão nhị vẫn là niềm tự hào của hắn, tư tưởng của tiểu thú vẫn luôn là như vậy, thích khoe khoang hùng phong của mình. Tiểu Khôi không chút do dự mà đứng giạng chân làm lộ ra một đoạn màu hồng. A Ly nhìn thấy, làm ra vẻ khiếp sợ, sùng bái mà tiến đến gần

“Tiểu Khôi ca ca, không biết nếu trứng nát thì có đau hay không?”

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra lại nhanh, A Ly vừa nó xong đã co giò đá như điên vào lão nhị của Tiểu Khôi. Tiểu Khôi không ngờ nàng giở trò đồi bại nên không kịp phòng bị, mà tiểu lửng chó thì dùng hết khí lực toàn thân, ra sức sức xé, huyết tinh tràn lan, Tiểu Khôi đau đến mức kêu la thảm thiết rồi ngã lăn ra đất.

“Thằng nhóc, tỷ tỷ ta không phải là con thỏ ngốc như ngươi. Ngươi nhớ cho kỹ, tỷ tỳ ta là ăn thịt, luận bối phận, ta có thể là tổ tông của ngươi, muốn cùng ta sinh tiểu thú? hừ ngươi còn non lắm” A Ly ngẩng đầu liếm vết máu nơi chân trước, mắt lộ hung quang.

Tiểu Khôi đau đến mức suýt ngất xỉu, nhưng vẫn cố dùng hết toàn lực mà thi pháp kêu gọi chủ nhân Tô Phù Phong, thấy hắn kêu viện binh, A Ly vội vàng bỏ chạy theo cửa lồng mà Tiểu Khôi mới tiến vào.

“Tiểu thú quả nhiên là tiểu thú, dễ dàng mắc mưu như vậy” A Ly không thèm quay đầu lại, nhổ một ngụm nước miếng cực kỳ khinh miệt, nàng lúc này không còn là một tiểu thú ngây thơ vô hại như trước mà là một dã thú đang bị chọc giận.

“Ba —— “

Tiếng roi quất đột nhiên vang lên, A Ly cảm thấy lưng đau như bốc cháy, nàng bị một cái Liên Hoa Cửu Khúc đánh văng đến góc tường

“Muốn chết! Dám đả thương sủng thú của bản tiên cô”

Tô Phù Phong tiếp được tin tức của Tiểu Khôi, mặt nạ còn chưa kịp rửa đã tức tốc quay trở về, nhìn thấy thảm trạng của Tiểu Khôi thì giận đến xanh mặt.

A Ly tuy rằng đau nhưng cũng không có hé răng, khởi động tứ chi, vết thương trên lưng vỡ ra, máu tuôn xối xả, chốc lát đã nhuộm thấm bộ lông của nàng. Tô Phù Phong sử dụng Liên Hoa Cửu Khúc, mỗi khúc đều có hoa sen, một roi này, A Ly đúng là đã ăn đủ.

“Nói, ngươi đến tột cùng là từ đâu mà đến? ngươi ở bên cạnh Cốc Nhiễm tiên quan là có ý gì?”

Tô Phù Phong đơn giản đi thẳng vào vấn đề, nàng không thích A Ly, không thích A Ly có thể vô lo vô nghĩ ở bên cạnh Cốc Nhiễm, làm nũng với hắn, không thích Cốc Nhiễm vì A Ly mà bỏ qua nàng. Vốn chỉ nghĩ mang A Ly đến lai giống với Tiểu Khôi là để giáo huấn A Ly, nhưng không ngờ A Ly lại kiêu ngạo đến mức này. Không ra tay nặng làm sao giải được mối hận trong lòng nàng.

“Ta không biết.” A Ly cắn răng, xiêu vẹo nhắm hướng cửa Tô phủ mà đi, nàng lựa chọn không nhìn mặt nữ nhân này.

Chương 14: RỜI KHỎI

“Ai cho ngươi rời khỏi ? ! Trở về!” Tô Phù Phong thấy A Ly muốn bỏ đi liền niệm chú, lập tức đã chặn trước mặt A Ly.

A Ly tránh Tô Phù Phòng rồi tiếp tục bước về phía trước, nàng không rời khỏi đây chẳng lẽ ở lại nhìn sắc mặt của Tô Phù Phong sap? Chẳng lẽ còn muốn tìm tiểu thú nào khác tới cho nàng hiến thân sao? Chi bằng trực tiếp giết nàng chết còn thoải mái hơn, dù nàng là tiểu thú thì cũng là một tiểu thú có tôn nghiêm a, không biết chừng mực thì cũng phải tùy người tùy việc.

“Ba ——” một roi nữa lại vung lên, A Ly oằn người trên mặt đất, vết thương trên lưng tạo thành hình chữ thập, da tróc thịt bong, máu lại phu nra, trong chớp mắt bộ long thấm máu mà dính bết lại, thoạt nhìn A Ly y như một con chuột nhỏ.

Xong rồi, xogn rồi, nhiều ngày qua được Cốc Nhiễm ra sức tẩm bổ đều đã uổng phí hết rồi, hai roi này đã làm tiêu tán toàn bộ sức lực của nàng, A Ly thầm nghĩ.

“Nếu ngươi rời khỏi đây cũng không quay về Thiên Vi cung quấy nhiễu Cốc Nhiễm tiên quân nữa thì ta sẽ để ngươi đi” Tô Phù Phong thấy A Ly bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy cũng có chút kiêng kị, nếu thức sự đánh chết A Ly thì không có cách nào giải thích với Cốc Nhiễm tiên quân, chi bằng để nàng rời đi rồi sau đó sẽ nói là nàng bỏ trốn, như vậy Cốc Nhiễm sẽ không truy cứu.

A Ly bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, nói:

“Ta vốn không định quay lại bên cạnh hắn làm sủng thú, ngày đó cũng do hắn muốn mang ta rời khỏi Viêm Châu về Thiên Vi cung, ta là bị bắt a. Tô tiểu thư xin yên tâm, rời khỏi nơi này, ta tuyệt đối sẽ không đi tìm hắn”

Gà nướng cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của nàng. Nếu không phải Cốc Nhiễm cùng Minh Chiêu tiên quân đi săn, khiến cho toàn bộ Viêm Châu núi rung đất lở thì nàng sẽ không bị đánh thức, càng sẽ không bị Cốc Nhiễm bắt mang đi. Bây giờ nghĩ lại, ở Viêm Châu ngủ là thoải mái nhất, đương nhiên điều kiện quan trọng là nàng có thể chống đỡ được để quay về đó, khi đó, nàng nhất định sẽ ngủ một giấc đến tám ngàn năm. Nghe A Ly nói như vậy, Tô Phù Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, khoát tay áo buông tha A Ly.

A Ly run rẩy tiêu sái rời khỏi Tô phủ, bước tới đâu máu nhuộm đỏ chỗ đó, cửa của Tô phủ về hướng tây, lúc này ánh hoàng hôn ửng hồng, bao phủ lên thân mình nhỏ gầy của A Ly.

“Đợi chút.” Tô Phù Phong bỗng nhiên đuổi theo.

A Ly nội tâm run lên, chẳng lẽ nàng đổi ý ?

“Ngươi. . . Thật sự không phải A Ly?” Tô Phù Phong hỏi.

“A. . . Cốc Nhiễm đặt cái tên này cho ta thật tầm thường” A Ly vẻ mặt cầu xin tiếp tục lảo đảo bước đi, khi Cốc Nhiễm đặt cái tên này cho nàng nếu không phải vì muốn lấy lòng hắn nàng đã lên tiếng phản đối rồi.

Nhìn bóng dáng A Ly rời đi, Tô Phù Phong lẩm bẩm “ xem ra ta đã lo lắng quá nhiều rồi”

Chương 15: PHONG ẤN XI VƯU

Lục địa không thể so với thiên cung, lục địa có ngày vào đêm giao nhau, khi đến bên sườn núi Ký Châu thì trời đã tối đen, A Ly đột nhiên cảm thấy rất hoài niệm thiên cung luôn là ban ngày, ít ra có thể nhìn rõ đường đi phía trước.

Có lẽ vì mất máu quá nhiều cũng có thể vì đau đớn nên A Ly sức cùng lực kiệt té nhào xuống mặt đất, miệng vết thương trên lưng vẫn còn rỉ máu, mồ hôi cùng máu theo lông của nàng chảy xuôi xuống khe đá. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng A Ly dường như nhìn thấy tảng đá trên mặt đất có phát sinh biến đổi, nháy mắt khi máu thấm vào thì tảng đá tỏa sáng rồi tiếp theo đó cả ngọn núi bắt đầu chấn động.

Không phải là động đất chứ? Ký Châu này tốt xấu gì cũng là một nơi tiên sơn bảo địa, tốt xấu gì cũng từng là nơi phong ấn một vị thần thời viễn cổ là Xi Vưu Tà Thần, nếu rung động đến tà thần viễn cỗ thì cũng không đến mức gây động đất chứ?

Ngọn núi rung động dữ dội, A Ly không còn sức lực để làm gì, chỉ có thể tiếp nhận sự chấn động của ngọn núi. Ôi, xem ra là làng không thể đi nổi, A Ly cắn cắn môi, ai biểu ngươi tham ăn. Giờ thì tốt rồi, Viêm Châu còn chưa tới, mạng nhỏ đã sắp tiêu tùng, ai bảo ngươi miệng tiện. Người ta nói có gà nướng cho ngươi ăn liền đi theo người ta, cũng không nghĩ xem có mạng để ăn hay không, chẳng lẽ là do ngày thường ăn quá nhiều gà nên giờ oan hồ của chúng bám theo đòi mạng nàng?

A Ly lúc này ý thức đả bắt đầu hỗn loạn, suy nghĩ miên man.

Phía chân trời bỗng lóe lên hai luồng sáng, một tím một lam, tựa hồ như phát hiện ra sự dị thường của Ký Châu, hai luồng sáng nhanh chóng di chuyển về phía bên này.

“Không ổn, phong ấn của Xi Vưu bị lung lay” bên trong nguồn sáng màu lam hiện ra khuôn mặt của Tịnh Vũ, mà bên cạnh hắn là Bạch Hổ uy phong lẫm lẫm.

“Di, xem ra lão gia hỏa này không chịu nổi tịch mịch” trong nguồn ánh sáng trắng truyền ra âm thanh.

Tịnh Vũ nghe Cốc Nhiễm nói vậy thì ngượng ngùng ho khan một tiếng. nếu hắn nhớ không lầm thì Bàn Cổ khai sáng thiên địa, còn Xi Vưu thì hình như nhỏ hơn Cốc Nhiễm mấy ngàn tuổi, ba tiếng “ lão gia hỏa” này lẽ ra Cốc Nhiễm phải dùng để gọi chính mình mới đúng a. Đương nhiên chuyện này Tịnh Vũ chỉ dám nghĩ trong lòng, không có gan nói ra miệng.

“Thúc thúc, ngươi cứ ở trên tầng mây, ta xuống chỉnh sửa phong ấn, nếu Xi Vưu thực sự thoát ra ngoài thì ngươi nhanh chóng quay về tìm viện binh, Xi Vưu hiện thế lần nữa thì tam giới nhất định sẽ màu chảy thành sông, nhất định không thể bỏ qua”

“A, ta có thể bỏ trốn trước sao?” Cốc Nhiễm vừa dứt lời, Tịnh Vũ đã mang Bạch Hổ bay đến cách Ký Châu mười thước thì dừng lại.

Chỉ thấy Tịnh Vũ nhắm mắt, hai tay hợp thành chữ thập, miệng niệm chú kết ấn, một đạo ánh sáng màu lam từ long bàn tay hắn bắn về phía đỉnh núi, Bạch Hổ bên cạnh hắn thì thủ thế chờ đợi tác chiến.

“Chậc chậc, cháu của ta quả là chiến thần thiên giới, khí thế này thực sự là mê chết người”

Cốc Nhiễm nằm ngửa trên đám mây, hai chân bắt chéo, Tô Phù Phong mang A Ly đi không được bao lâu thì hắn và Tịnh Vũ đã bị Thái Ất Chân Nhân mời đi nghe giảng, cho nên giờ mới có thời gian đến Tô phủ tìm A Ly, chắc tiểu gia hỏa kia đã nếm không ít đau khổ đi? Không ngờ bị lão gia hỏa Xi Vưu không an phận, tốt nhất đừng làm hắn chậm trễ thời gian đi đón A Ly mới được.

Nghĩ đến A Ly ngày thường bày ra vẻ mặt thối thí kiêu ngạo, Cốc Nhiễm không khỏi mỉm cười, mới nửa ngày không gặp, hắn đã thấy nhớ mong A Ly.

Chương 16: THÚC THÚC, NGƯƠI MUỐN LÀM GÌ?

A Ly nghĩ rằng linh hồn của mình đã rời khỏi thân thể, nếu không sao có một luồng ánh sáng màu lam bao phủ toàn thân nàng? Cùng lúc đó, sự rung động của ngọn núi cũng dần dần dịu lại rồi tắt hắn, A Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra là có vị thần tiên nào ra tay cứu giúp rồi.

“Chắn ta giả chết.”

Bên dưới tảng đá hình tròn vang lên một tiếng rống giận, tiếp theo là sương đen dâng dày đặc, muốn che phủ cả lam quang, có vài con chim đã rơi xuống đất, phong ấn Xi Vưu, sát khí quá nặng.

Tốt lắm, coi như được giải thoát, chết sẽ không còn đau nữa, A Ly chịu không nổi ép buộc mà ngất đi.

Tịnh Vũ cảm thấy không ổn, quay đầu tìm Cốc Nhiễm lại không thấy hắn đâu, Tịnh Vũ chỉ có thể thở dài một hơi, xem ra là…

“Bạch Hổ, ngươi thay bản tôn đến Nam Thiên môn điều mười vạn thiên binh, một ngàn thiên tướng đến đây trợ giúp, Xi Vưu sẽ đột phá phong ấn”

Thanh âm của Tịnh Vũ có chút run rẩy, sương đen có thể lấn át pháp lực của hắn, xem lăn bằng bạch ngọc dưới thân mơ hồ có dấu vết nứt rạn. Xe lăn này hắn đã dùng suốt tám ngàn năm, là dùng bạch ngọc luyện hóa rất có linh thức, cho nên nó cùng với Tịnh Vũ đã hợp thành một thể, người chết vật hủy.

Bạch Hổ gào lên một tiếng rồi hướng về phía Cửu Trọng Thiên mà chạy như điên, lúc này trong không trung, mây đen dày đặc.

Tịnh Vũ cố gắng chống đỡ, hắn không muốn chưa nhìn thấy Xi Vưu đã hi sinh, cường địch như vậy thật đúng như chờ mong của hắn.

Đúng lúc này Tịnh Vũ phát hiện trong không gian tối đen như mực đến mức xòe bàn tay cũng không thấy rõ, đột nhiên xuất hiện một đóa tường vân lóa mắt, chăm chú nhìn xem thì ra là Cốc Nhiễm đang ở trên núi.

“Thúc thúc, ngươi muốn làm gì?” Tịnh Vũ la to, nhưng những tiếng ầm ầm vang lên đã nhấn chìm thanh âm của hắn.

Chỉ thấy Cốc Nhiễm vẻ mặt tự tại tới gần khối đá hình tròn, dọc theo đó mơ hồ nhìn thấy vết máu còn chưa khô.

“Tiểu mao tặc nào dám hủy di tích của phụ vương bản tôn, nếu bắt được nhất định sẽ không có giơ cao đánh khẽ”

Nhìn kỹ mới thấy trên khối đá tròn có mấy hàng chữ, đò là Sáng Thế Thần Bàn Cổ hạ bút, Bàn Cổ đã hóa thành trời đất, cơ hồ không còn lưu lại cái gì cho hậu nhân tưởng niệm nên nhìn thấy di tích bị hỏng cũng hiểu được tâm tình tức giận của Cốc Nhiễm.

Cốc Nhiễm chớp mắt, ánh sáng màu tím bao phủ toàn thân, thần kiếm Côn Ngô trong nháy mắt cũng xuất hiện trong tay hắn, đây chính là đệ nhất thần khí của thiên giới, nhưng mà chủ nhân trở nên vô dụng, nó cũng trở thành phế vật. Cốc Nhiễm có tiên khí hộ thể nên tà vật không thể tiếp cận. mà hắn cũng không biết cách dùng Côn Ngô, chỉ có khi đánh nhau với Minh Chiêu tiên quân thì mới chiếm được chút uy phong, thực ra Côn Ngô là thần khí, bản thân đã có pháp lực, năng lực như Minh Chiêu thì có thể chống lại mấy chiêu.

Nay Côn Ngô ở trên tay Cốc Nhiễm lại giống như một cái đao mổ trâu, Cốc Nhiễm duỗi ngón trỏ của tay trái, khẽ vuốt lên lưỡi kiếm, muốn Côn Ngô cắt lấy ngón tay của hắn.

“Lão Côn a, ngươi cắt thì cũng thôi đi, ta biết ngươi thích Km Kiếm trong tay Thiên Quân, nếu ngươi giúp ta việc này, ta liền thay ngươi làm mối có được không?’ ý của Cốc Nhiễm đã quá rõ ràng, sẽ cướp Kim Kiếm của Thiên Quân về cho Côn Ngô làm áp trại phu nhân, bởi vì hắn biết Kim Kiếm trong tay Thiên Quân cũng là vật phụ vương lưu lại cho hắn, xuất phát từ tình cảm với phụ vương và sự tôn trọng đối với Kim Kiếm, Thiên Quân nhất định sẽ không cùng Cốc Nhiễm hồ nháo.

Côn Ngô là thần khí, không có hình thể cụ thể, không có yêu hận nhưng lại có linh thức, có năng lực cùng chủ nhân trao đổi. Run rẩy, làm như rất thống khổ mà kháng cự, Cốc Nhiễm chính là lấy hắn và Kim Kiếm ra trêu chọc, xưa nay thần khí sẽ không tổn thương chủ nhân của mình, đó là vì lòng trung thành.

“Ngu trung” Cốc Nhiễm nhíu mày, không để ý Côn Ngô có nguyện ý hay không, tự cắt ngón tay của mình, cảm giác đau nhức truyền đến, máu đỏ tuôn ra

Khi máu của Cốc Nhiễm chảy ra, chấn động của Ký Châu dường như nhỏ lại, Tịnh Vũ yên lặng nhìn Cốc Nhiễm sờ tới sờ lui trên tảng đá tròn, không biết hắn trong lúc đại họa lâm đầu còn nghiên cứu tảng đá kia làm gì? Nếu Cốc Nhiễm gặp chuyện không may, hắn không biết phải giải thích như thế nào với Thiên Quân và mẫu hậu, nhưng lúc này thân hắn còn lo chưa xong, nên không có cách nào để ý tới Cốc Nhiễm, chỉ có thể mong hắn tự cầu nhiều phúc.

Chương 17: ĐỀU CÚT HẾT CHO BẢN TÔN

“Lão Côn à, công lao này đều tính cho ngươi”, Cốc Nhiễm dứt lời liền thu hồi Côn Ngô kiếm, khi hắn hoàn thành động tác cuối cùng thì Xi Vưu cũng không cam lòng mà rống lên một tiếng giận dữ rồi tiếp tục bị phong ấn, mây đen dần tan, bầu trời lại khôi phục vẻ trong xanh, mặt đất Ký Châu cũng trở nên ổn định, hết thảy đều bình tĩnh trở lại.

Nhìn miệng vết thương do mình tạo ra, Cốc Nhiễm thở dài một hơi nhẹ nhõm, may mà mình vẫn còn một chút tác dụng.

Tịnh Vũ không khỏi thở dốc, tình huống này là thế nào? hắn cố gắng thế nào cũng không có cách ngăn cản sự công phá của Xi Vưu, lại không ngờ Cốc Nhiễm chỉ vung tay một cái đã dễ dàng sửa lại phong ấn, chẳng lẽ Cốc Nhiễm hắn…

Tịnh Vũ lắc đầu phủ định suy đoán của mình, cuối cùng kết luận, là máu của Cốc Nhiễm có tác dụng, tuy rằng Cốc Nhiễm không có pháp lực nhưng dù sao hắn cũng là huyết mạch của Bàn Cổ, mà tảng đá tròn để phong ấn kia lại do Bàn Cổ dùng máu của mình vẽ lên, cho nên khi Cốc Nhiễm dùng máu của mình để tu bổ phong ấn liền phù hợp với lực lượng của Bàn Cổ, may mà hôm nay Cốc Nhiễm có mặt đúng lúc, tránh được một nạn kiếp.

Cốc Nhiễm dù vô dụng nhưng máu cũng còn chút giá trị.

Xi Vưu lại tiếp tục bị phong ấn, Tịnh Vũ cũng thu tay lại, vết nứt trên chiếc xe lăn cũng biến mất, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Các thiên binh thiên tướng cũng vừa kéo đến, thấy Ký Châu đã yên bình trở lại thì đứng yên đợi lịnh của Tịnh Vũ. Các loại tường vân, pháp khí nhất thời chiếu sáng khắp Ký Châu, từng tấc đất ngọn cỏ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

“A Ly, A Ly, ngươi chết thật thảm a”

Bỗng nhiên Cốc Nhiễm gào lên một tiếng, hắn rơi từ tầng mây xuốn,g trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net