Tra thu hoan luong ky

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01: CHẺ CÁI XIÊN ĐẾN NHÌN MỘT CÁI

“Đứng thẳng lên đê! Ngồi cho chắc, nghe khẩu lệnh của ta, chẻ cái xiên đến nhìn một cái”

Cắt ~ không phải là giạng chân thôi sao, không phải là thỉnh cầu vị thượng tiên đang rít gào này lấy gà nướng để ăn thôi sao, chuyện có đáng gì?

A Ly không tình nguyện nâng cái móng lông nhung nhỏ, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, há miệng ngáp một cái thiệt to, theo bản năng hai chân rớt xuống, chỉ nghe “phù phù” một tiếng, mỗ thú đã ngã lăn quay trên mặt đất. Không luyện, không luyện, rất dọa người, nàng liền bày ra tư thế hình chữ đại thật to, rồi nằm úp sấp trên mặt đất, tiếp tục giấc ngủ.

Đếu nói thú vật khó làm, làm thú cưng của tiên gia lại càng khó hơn. Quả nhiên đúng là như thế, bất quá trong giới thú vật còn có một châm ngôn khác: đi theo thượng tiên có thịt ăn, cho nên A Ly mới nhịn những âm thanh rít gào kia, nhưng mà dường như chủ nhân lại rất yêu thích việc rít gào. Chậc chậc, lại bắt đầu nữa rồi…

“A Ly ngươi đứng lên cho ta, nhìn bộ dáng không chút tiền đồ nào của ngươi kìa, sớm chết một trăm năm thì ngươi muốn ngủ bao lâu đều có thể rồi, bây giờ nếu cứ tiếp tục ngủ nữa thì ta sẽ ném ngươi xuống Nam Hải để làm mồi cho cá ăn” Tiếng gầm gừ lại vang lên, A Ly nâng một móng lên, chặn lại lỗ tai, ngay cả chân cũng lười đưa lên, lỗ tai đột nhiên cuộn tròn lại.

Ta ngủ tám nghìn năm còn chưa đủ, sớm chết một trăm năm mà đủ sao? Đúng là ngốc. A Ly vừa nghĩ vừa tiếp tục ngáy ngủ.

Hai tiên nô đứng bên cạnh hầu hạ không khỏi đưa mắt nhìn nhau

“Nhìn xem, nhìn xem, Cốc Nhiễm Tiên Quân của chúng ta bị thú không để vào mắt”

“Quả nhiên chỉ có A Ly mới dám đối với tiên quân như vậy, nếu là ta đã sớm bị đánh vào nhân gian rồi”

“Chúng ta so với thú cũng không bằng”

“Chẳng lẽ cái câu: ngay cả cầm thú cũng không bằng chính là ý tứ này?”

Nội tâm của nhóm tiên nhân trào sôi mà cháu trai của Cốc Nhiễm cũng không nhịn được

“Cốc Nhiễm thúc thúc, đáng giá cùng một con thú như Tiểu Ly mà phân cao thấp sao? Theo cháu, người nên đuổi nàng về Viêm Châu, để nàng tự sinh tự diệt là được rồi. Nếu người muốn thần thú, ngày mai ta liền đưa người lên Côn Luân bắt một con thượng đẳng”

Thanh âm ôn hòa vừa vang lên trong sân nhỏ đã thấy một nam tử mặc thanh sam ngồi xe lăn tiến vào, vẻ mặt nhu hòa, mày rậm môi dày, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén, nhìn thấy con lửng chó thì ánh mắt của Cốc Nhiễm lập tức trở nên nhu hòa hơn.

Cốc Nhiễm khẽ đưa ngón tay thon dài trắng nõn mơn trớn mỗ thú đang ngủ, phát ra một tiếng thở dài, trong đôi phượng mâu tràn ngập vẻ sủng nịch.

“Tịnh Vũ, ngươi cũng biết, lần đầu tiên ta nhìn thấy A Ly liền nhớ tới chính mình”

Hắn lập tức đứng lên, ôm A Ly đặt vào trong cái giỏ ngủ được bện bằng ánh nắng, không biết phải làm sao với tiểu thú này, tư thái lãnh đạo ngày thườn cũng dần được khôi phục, hắn nghiêng người dựa vào bên cạnh xe lăn của Tịnh Vũ, mái tóc đen dài xõa xuống trước ngực, gương mặt thanh tú thoát tục, tựa tiếu phi tiếu. Hắn chính là Cốc Nhiễm Tiên Quân nổi tiến vô dụng trên thiên giới, ngoại trừ việc cỡi mây đạp gió thì hắn dường như không biết gì nữa, thế nhưng hắn lại là con của Sáng Thế thần Bàn Cổ, là đệ đệ của Thiên Quân, là ca ca của Tây Vương Mẫu, huyết thống cao quý tới mức người ta nghe thấy cũng phải líu lưỡi.

Còn Tịnh Vũ là nhi tử của Tây Vương Mẫu, tuy là quan hệ chú cháu nhưng vì thần tiên không già đi nên nhìn diện mạo hai người lại thấy cũng xấp xỉ nhau, hơn nữa bởi vì một sự cố vào tám nghìn năm trước mà dung nhan của Cốc Nhiễm Tiên Quân không biến đổi, cho dù ngày nào đó Thiên Quân hiện tại già yếu đi thì Cốc Nhiễm vẫn cứ tươi trẻ như đám con cháu của mình.

“Cho nên, ta đối với những kẻ vô dụng lại cảm thấy thân thiết” Cốc Nhiễm nheo mắt nhìn Tịnh Vũ, trong mắt thoáng lóe lên một tia hoang mang, cũng không nói thêm nguyên nhân khác.

Năm ngày trước, Cốc Nhiễm mang theo một đám huynh đệ và con trai độc nhất của Thiên Quân là Minh Chiêu Tiên Quân đến Viêm Châu săn bắn. Các con thú ở Viêm Châu đều tìm đường chạy trốn, chỉ duy có con lửng chó này vẫn thảnh thơi chạy loạn khắp nơi, buồn cười nhất là từ lúc gặp A Ly tới giờ hình như nó chưa bao giờ tỉnh táo, luôn trong tình trạng nửa tỉnh nửa ngủ. Khi Cốc Nhiễm nhìn thấy A Ly lần đầu tiên, trong lòng có một cỗ lực lượng rất mạnh xông lên đầu, làm cho hắn trong nháy mắt đó cảm thấy rất đau.

Cốc Nhiễm đã chết một lần, nghe nói là lần đó đi bình ổn bạo động ở Nhân giới mà hi sinh, Tịnh Vũ cũng trong cuộc chiến đó mà bị tàn phế hai chân. Tây Vương Mẫu và Thiên Quân liều mạng mới cứu sống được Cốc Nhiễm nhưng từ đó về sau hắn trở nên vô dụng, mất đi trí nhớ lúc trước. Nhưng Thiên Quân và Tây Vương Mẫu đều nói trí nhớ không quan trọng, cứ thuận theo tự nhiên, nhớ thì tốt không nhớ thì cứ tùy vào biến hóa của thiên địa đi.

Nhưng Cốc Nhiễm lại không nghĩ vậy, hắn không cho rằn trí nhớ bị mất đi là không quan trọng, hắn còn mơ hồ cảm nhận rằng có thể tìm được đáp án trên người lửng chó này, bởi vì nơi hắn từng chết chính là Viêm Châu.

TRA THÚ HOÀN LƯƠNG KÝ | Chương 2  July 29th, 2014  cam tu  

Bạn Có thể dùng 2 phím mũi tên trái phải để chuyển qua lại giữa các chương truyện

truyện ngôn tình

Chương 02: Ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo

A Ly bị mùi thơm ngạt ngào của gà nướng hấp dẫn đến Dao Trì,vội ba chân bốn cẳng chạy như tên bắn đến đó. Con gà đang được nướng xèo xèo trên bếp than thoạt nhìn thập phần dụ hoặc, chân gà béo mập, mào gà thơm mà không ngấy, ức gà dày thịt làm cho mỗ thú thèm đến chảy nước miếng. Chậc chậc mùi thơm này đúng là chỉ trên trời mới có, nhân gian khó mà có được, A Ly tuy không muốn gặp vị tiên quân rít gào kia nhưng không thể không thừa nhận Cốc Nhiễm nướng thịt gà đúng là tuyệt hảo.

Nhưng nàng cả người như vô lực, mí mắt trĩu nặng g nội tâm của A Ly cảm thấy mình thật vô dụng, muốn nhảy dựng đến chỗ con gà trên bếp nướng lại còn khó hơn cả lên Cửu Trọng Thiên.

“Đáng chết, sao không thanh tỉnh được chứ?” A Ly lầm bầm, nỗ lực nhướng mí mắt nhìn con gà nướng vàng rực thơm lừng trước mắt, làm cho chuyên gia ăn gà nướng như nàng chỉ có thể nhìn mà không được, quả đúng là bi kịch a.

Không biết vì sao, từ khi nàng bị Cốc Nhiễm và đám người săn bắn bắt ở Viêm Châu tới giờ liền rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không phải nàng không muốn mà dường như có một cỗ lực lượng đang không chế nàng hoặc là do nàng ngủ nhiều quá nên việc tỉnh lại cũng mất nhiều thời gian hơn?

A Ly đang tự hỏi bỗng một âm thanh dễ nghe hiện lên từ Dao Trì “ A Ly, bản tôn biết ngươi đang tính toán chuyện gì, hôm nay ngươi luyện giạng chân không tốt, đừng nói là không có gà nướng ăn mà ngay cả cái ổ nằm thoải mái của ngươi, bản tôn cũng đã sai tiên đồng phá bỏ” ngữ khí của Cốc Nhiễm nghe như vui sướng khi thấy người gặp họa”

A Ly theo bản năng rụt cổ lại, hướng về phía Dao Trì, nhìn thấy chủ nhân đang tức giận,không luyện, dám không luyện, không có thịt ăn, tổ cũng bị phá, ngươi không cho ta hài lòng, ta cũng sẽ để ngươi không được thoải mái, muốn lấy lá sen của Dao Trì đặt trên giường để tránh nắng sao?

“Thầm thì” trong bụng vang lên tiếng gọi, chân nhỏ xù lông cũng không ôm lấy bụng nữa, A Ly không do dự nữa, lấy quyết tâm nhảy lên chỗ con gà nướng, đối với A Ly thì đây là khiêu chiến cao độ.

“A, oa” A Ly thét lên một tiếng thê thảm, đúng là ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, cái đuôi bắt lửa, cháy phừng lên như một cây đuốc, kích thích như vậy làm cho đầu óc của nàng tỉnh hơn phân nửa.

Mà lửa trong lò kia không phải là lửa bình thường, đó chính là Tam Muội Chân Hỏa mà Thái Thượng Lão Quân vẫn dùng để luyện đan, thế nhưng lại dùng nó để nướng gà thì khắp thiên giới e chỉ có một mình Cốc Nhiễm. A Ly nhảy không cao nên cái đuôi bị mang họa, Tam Muội Chân Hỏa không khách khí mà đốt cháy đám lông của nàng. Sau này A Ly mới biết thật ra là Tam Muội Chân Hỏa của Thái Thượng Lão Quân thực ra là nhận thức chủ nhân, thì ra là Cốc Nhiễm đã sớm đoán được nàng sẽ cướp gà nướng. Đáng giận, đáng giận.

Nội tâm đầy lo lắng, A Ly không dám nghĩ tới gà nướng nữa, cố chịu đau mà chạy thẳng đến Dao Trì rồi nhảy ùm vào đó, ngọn lửa liền tắt ngúm, may mắn là lò nướng ở cạnh Dao Trì. A Ly thầm cảm thấy bản thân mình may mắn.

Hết đau, A Ly mới cảm nhận có thứ gì đó mềm mại, ấm áp, co giãn bên cạnh mình, mà không xem thì thôi, nhìn thấy rồi thì A Ly lại sợ tới mức tỉnh cả người.

Chương 03: HẢO THÚ KHÔNG ĂN MỆT TRƯỚC MẮT

Nước trong Dao Trì không phải là nước bình thường, mà chính là Thượng Thiện nước, mọi sinh vật sống trong đó đều có thể hô hấp tự nhiên. A Ly khom người đánh giá vật thể mới đụng phải.

Nhìn nó giống như một đóa hoa.

Không phải là thủy quái chứ? Nàng là thú trên cạn, kiểu này thì ở trong nước nhất định là phải chịu thiệt rồi a.

“ Thủy quái a thủy quái, chúng ta vốn là nước sông không phạm nước giếng, ta vì dập lửa nên mới nhảy vào chỗ này, không có ý quấy nhiễu ngươi, coi như làgiang hồ cứu cấp, ta đếm một, hai, ba…chúng ta, chúng ta tự bơi đi cóܠđược không?”

Dù sao nàng hiện tại quan tâm, rõ ràng vừa vào nước đã nhìn thấy một quái vật kỳ lạ như vậy, hảo thú không ăn mệt trước mắt, A Ly quyết định chủ động cầu hòa.

“Một!” A Ly gian nan nuốt nuốt nước miếng.

“Hai!” A Ly rõ ràng lo lắng không đủ.

“Ba. . .”

Đợi nửa ngày, thủy quái kia cũng không chút phản ứng, A Ly nội tâm càng thêm khẩn trương, chẳng lẽ quái vật này thực sự muốn ăn nàng?

“Ha ha ha…Lên bờ ta mời ngươi ăn gà nướng có được không? ta da dày thịt béo, toàn thân lại đầy lông, ăn không có thuận lợi a, vụng trộm nói cho ngươi biết, tiên quân vô dụng kia là chủ nhân của ta, nếu để hắn biết ngươi ăn ta, ngươi làm cho hắn…ô ô…vẫn nên nói tiếp đi, gà nướng của hắn rất thơm…cái gì…ngươi…” A Ly chăm chú nhìn thủy quái rồi bắt đầu nói năng lộn xộn.

Cốc Nhiễm nhướng chân mày, A Ly này làm cho người ta tắm cũng không yên, hắn nghi hoặc nhìn A Ly đang lom lom nhìn vào hạ thân của mình. Thì ra tiểu thú này biết nói. Phải biết rằng, thượng đẳng thần thú rất ít khi nói chuyện, hắn đã gặp qua thần thú có thể nói cũng chỉ có Thanh Long của Thiên Quân và Bạch Trạch thần thú trên núi Côn Luân. Mà A Ly này chỉ là một tiểu thú bình thường, ở nhân gian giỏi lắm cũng có thể là một sủng vật mà thôi.

Thấy thủy quái vật im lặng không lên tiếng, A Ly cảm thấy không phải là chuyện tốt, nghĩ rằng trước sau gì cũng chết, nên liều một phen.

“Hừ, ngươi cho rằng A Ly ta dễ ăn hiếp lắm sao, vậy thì đồng quy vu tận đi” A Ly nói thì chậm mà ra tay lại nhanh, vừa dứt câu đã mờ miệng xông lên.

“A ——” Cốc Nhiễm thét lên một tiếng làm chấn động cả Dao Trì.

Chương 04: CẮN PHẢI BỘ VỊ KHÔNG NÊN CẮN

A Ly nhằm ngay “ thủy quái” mà cắn một cái, vừa cắn nàng đã cảm thấy sau gáy đau đau, ngay sau đó đã bị xách cổ kéo lên khỏi mặt nước, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần của Cốc Nhiễm, trán của hắn hiện gân xanh, phượng nhãn híp lại, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm. Nước trong Dao Trì sóng sánh muốn tràn bờ, làm cho bọn cá chép tinh sợ tới mức phải liều mạng nhảy lên bờ tìm chỗ trốn.

Đây là lần đầu tiên A Ly nhìn rõ hình dáng của Cốc Nhiễm, khiến cho nàng không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy hắn mái tóc dài xõa trong nước, mi như viễn sơn, con ngươi âm u như một đầm nước sâu không thấy đáy, đôi môi anh đào, làn da trắng nõn mượt mà, so với nữ nhân còn đẹp hơn, khóe môi của hắn cong lên tựa tiếu phi tiếu. Khuôn mặt này, nàng giống như đã từng gặp qua.

Cốc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi hỏi “ thủy quái? Ngươi đừng hòng có thể đi ra, bây giờ bản tôn chính thức nói cho ngươi biết, ba ngày kế tiếp ngươi sẽ không có thịt mà ăn”

A Ly chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, thập phần ủy khuất hỏi “ vì sao chứ?”

Cốc Nhiễm tức giận đến không biết phải làm sao, tiểu thú này ngay cả mình làm sai chuyện gì cũng không biết hay sao?

“Bởi vì ngươi ăn thịt quá nhiều…” Cốc Nhiễm giải thích không rõ ràng, hừ, ngay cả “ cái kia” của mình mà nàng cũng cắn, xem ra là nàng ăn thịt quá nhiều rồi.

A Ly sửng sốt, lửng chó đặc biệt nhất là vòng đen như mực viền quanh mắt, đôi mắt như ngọc thạch của nàng liếc ngang liếc dọc, mà lúc này toàn thân đều ũng nước, cái đuôi thì bị cháy nham nhở, thoạt nhìn muốn chật vật bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Mỗ thú từ trên mặt Cốc Nhiễm nhìn xuống mới phát hiện hắn lúc này đang lõa thể ngồi trong Dao Trì, sương mù lượn lờ, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, mái tóc đen như mực của Cốc Nhiễm tỏa một vầng sáng nhè nhẹ chói mắt. Hắn có bờ ngực rắn chắc, xương quai xanh tinh xảo, đường cong cơ thể như chạm khắc, bọt nước chảy dọc từ trên hai má xuống toàn thân hắn, sau đó thì dung nhập vào trong ao. A Ly nhìn tới nuốt nước miếng, thì ra Cốc Nhiễm vô dụng cũng không phải một không là thôi, ít nhất bán lẫn nhau là có thể.

Cũng lúc đó, A Ly mới ý thức được một chuyện, vừa rồi mình bị chân hỏa đốt cháy sạch cả lý trí nên mới rối loạn mà cắn vật không nên cắn. Oa…oa…oa…oa…oa…oa. Nam nhân để ý nhất vật này, thượng tiên chắc cũng không ngoại lệ. Chuyện này so với việc không luyện giạng chân còn nghiêm trọng hơn, A Ly vỗ đầu cho tỉnh lại, không phải vì Cốc Nhiễm mà vì tương lai không được ăn gà nướng mà thấy ảm đạm tinh thần.

Gà nướng không được ăn vậy thì nhìn mỹ nam để bù lại đi, người ta thường nói tú sắc khả cơm, thử xem có thể giải quyết được vấn đề của cái bao tử hay không. A Ly đương nhiên biết làm vậy không mấy hiệu quả nhưng đó là kiếm cớ để nhìn lén tiên quân mà thôi.

Đột nhiên như bị một lực hấp dẫn thu hút, ánh mắt của A Ly dừng lại trên cái cổ thon gầy trắng nõn của Cốc Nhiễm, ngay chỗ mạch máu lại có một vết sẹo màu nâu, tuy không lớn nhưng lại phá vỡ vẻ hoàn mỹ của cái cổ, đối với A Ly, vết sẹo này chẳng khác nào dùng một cái bàn ủi nóng bỏng ấn lên, làm cho ngực nàng cảm thấy nhói đau.

Chương 05: CỐC NHIỄM ĐÁNG GHÉT

Toàn thân chợt thấy nóng bừng, trái tim như vỡ vụn

“Vết seo này…” nàng không tự chủ mà duỗi cái móng như muốn chạm vào.

Cốc Nhiễm thấy nàng tò mò như thế cũng không giấu diếm, ngược lại còn như cổ vũ A Ly

“Nghe nói là bị một thần thú ở Viêm Châu cắn, cắn đúng động mạch thì bản tôn đã đi bán muối rồi nha”

A Ly vụng trộm che miệng cười nhạo, quả nhiên là thần tiên vô dụng.

“Ta đường đường là nhi tử của Bàn Cổ, một Sáng Thế Thần tạo nên trời đất thế nhưng lại bị một thần thú cắn chết, nói ra thì thật là mất mặt a, ngươi khẩn trương như vậy, có phải kẻ năm đó cắn ta là thân thích của ngươi không?” hai mắt của Cốc Nhiễm vụt sáng, chờ mong A Ly có thể lộ ra chút manh mối, rõ ràng là chuyện của hắn mà phải dùng hai từ “ nghe nói” thì đúng là bi kịch a, nhưng phần lớn là vì muốn trêu chọc tiểu thú này a.

“A, nếu ta có thân thích có năng lực cắn chết Cốc Nhiễm Tiên Quân ngươi thì hiện tại ta cũng không có bộ dạng như thế này a” A Ly tự giễu, thần thú cắn chết Cốc Nhiễm Tiên Quân thật là lợi hại, làm vẻ vang Thú tộc. Cốc Nhiễm vô dụng hết ăn lại nằm còn được mọi người cúng bái này có bị cắn chết đi thì cũng coi như là tạo phúc cho thế giới a, gà nương của ta, gà nướng của ta. A Ly vẫn còn ghi hận.

Nếu để cho Thú tộc cai quản tam giới thì tuyệt biết bao, chậc chậc, gà nướng muốn ăn bao nhiêu đều được, nghĩ tới thôi đã thấy thèm.

Cốc Nhiễm hồ nghi đánh giá A Ly, A Ly nhấp nháy môi thu hồi suy nghĩ trong đầu, lòng thấp thỏ không yên nhìn nửa thân người như ẩn như hiện của Cốc Nhiễm trong nước, mặt bỗng nóng lên nhưng vì cái gì mà nàng không được ăn gà nướng chứ?

“Cái gì…ta hôm nay cũng không được ăn gà nướng sao?” A Ly cố gắng tranh thủ quyền lợi của mình.

Cốc Nhiễm trừng mắt nhìn A Ly một cái, không khỏi cảm thấy buồn cười, hẳn là đã lâu rồi chưa có thực sự cười a. Tiểu thú này làm hắn cảm thấy rất vui, đúng là tiểu thú nghịch ngợm a. Cố ý đem A Ly để sát vào cái mũi cao thẳng của hắn, chậm rãi nói từng tiếng một vào bên tai lông xù “ ta có thể suy nghĩ cho ngươi ăn gà nướng, nhưng mà ngươi gần đây mập lên nhiều, nếu không thể luyện giạng chân vậy thì ở Dao Trì bơi lội để giảm béo đi”

“Ngươi…ngươi lại dám nói ta mập, trong Thú tộc dáng như ta được gọi là rất thon thả a” cũng như các nữ nhân khác, A Ly rất kiêng kỵ người ta nói mình mập, ô ô, Cốc Nhiễm đáng ghét, Cốc Nhiễm đáng ghét.

Cốc Nhiễm lại mỉm cười rồi đột nhiên quăng A Ly vào trong nước, nàng vội vàng quơ quào loạn xạ, cố gắng bám trụ.

“Ân” Cốc Nhiễm rên lên một tiếng, cúi đầu bối rối nhìn A Ly. Lửng chó chết tiệt này, cho dù có ý định ăn đậu hủ của hắn thì cũng không nên hung ác như vậy a, vừa rồi là cái kia, bây giờ lại là ngực.

“A Ly, ngươi mau buông bản tôn ra” rít gào tựa cuồng phong vang lên bên tai

“Không buông, ngươi có rống cỡ nào ta cũng không buông” A Ly liều mạng lắc đầu

“Khấu trừ khẩu phần gà nướng trong bốn ngày của ngươi”

“Vẫn không buông”

“Năm ngày”

“Không buông”

“Sáu này”

A Ly không khỏi thấy đau xót, khóe mắt rưng rưng.

“Ta ghét nhất là bơi lội, ta là động vật bốn chân trên cạn a” con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng có cái đuôi cá chứ?

Hai người đang giằng co, một vị tiểu tiên đồng chạy đến, nhìn thấy tình cảnh trước mắt: một lửng chó không biết xấu hổ,chân trước đặt lên ngực của Cốc Nhiễm Tiên Quân, chân sau lại bám lên đỉnh thái sơn, tư thế thực sự là phong tình vạn chủng nói không nên lời, tình cảnh cực kỳ ái muội, làm cho người ta nhịn không được mà phun máu mũi.

Chương 06: SỞ THÍCH LUYẾN THÚ

Tiểu tiên đồng chỉ nghe nói Hắc Long Thủy Quân có tính luyến đồng, Minh Chiêu Tiên Quân thích luyến nam, nhưng luyến thú thì lần đầu tiên hắn mới thấy, còn là tiên quân nhà mình. Tin tức này nếu truyền đi thì khẳng định là oanh động khắp thiên giới, mà đúng là chỉ mất có nửa ngày, tin Cốc Nhiễm Tiên Quân có sở thích luyến thú đã truyền khắp thiên giới.

“Chuyện gì?” Cốc Nhiễm Tiên quân nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn tiểu tiên đồng.

“Tô tiểu thư đến đây” tiểu tiên đồng thu hồi biểu tình kinh ngạc, cung kính trả lời.

Tô tiểu thư chính là Tô Tù Phong, là đệ nhất mỹ nhân của thiên giới.

Nghe nói cả nhà Tô tiểu thư tám ngàn năm trước đều thăng thiên thành tiên, lúc ở nhân gian, phụ thân nàng là người tu đạo nhưng Tô gia cũng không phải vì một người thành tiên mà gà chó đều lên trời, nhưng vì sao cả nhà đều thành tiên thì không ai biết, Thiên Quân không có nói. Tuy nhiên vì tình huống đặc thù của Tô gia nên phủ đệ và cuộc sống trên thiên giới vẫn y như hồi còn ở nhân gian, cũng chính vì vậy mà mọi người vẫn quen gọi Tô Phù Phong là Tô tiểu thư.

Cựu đệ nhất mỹ nhân của thiên giới, Hằng Nga tiên tử của Nguyệt cung được vô số nam tiên theo đuổi nhưng đến nay vẫn chưa ưng ý một ai. Tô Phù Phong càng phải hơn Hằng Nga, đệ nhất mỹ nhân thiên giới, Thiên Quân đương nhiên không thể tùy tiện gả lung tung, chọn tới chọn lui mới quyết định phân phối cho đệ đệ Cốc Nhiễm nhà mình. Thiên giới còn có lời đồn khác, rằng trong lúc ở nhân gian lịch kiếp, Cốc Nhiễm Tiên Quân từng có một đoạn nhân duyên với Tô Phù Phong, đó là nguyên nhân Thiên Quân đem Tô Phù Phong gả cho hắn.

Nghe nói Tô Phù Phong đến, Cốc Nhiễm lười biến phất tay một cái, ý bảo tiểu tiên đồng đi ra bên ngoài chờ.

“Hôm nay tạm tha cho ngươi” Cốc Nhiễm đem A Ly bám như bạch tuộc trên người hắn xuống, phất tay một cái, vân bào đã nhanh chóng phủ lên người, động tác tiêu sái lưu loát.

Cốc Nhiễm định rời đi lại thấy A Ly co người thành một đoàn vì lạnh, không biết vì sao lại lắc lắc đầu, quay người ôm nàng vào lòng rồi rời khỏi Dao Trì.

Tô Phù Phong đúng là rất đẹp, Cửu Thiên Huyền Nữ còn thua nàng mấy phần xinh đẹp, Hằng Nga tiên tử kém nàng một chút nhu nhược mà Bạch Thiển hồ tiên của Thanh Khâu cũng không thanh lệ bằng nàng.

Phàm nhân thăng thiên lại là mỹ nhân bực này, đương nhiên trở thành mục tiêu theo đuổi của vô số nam tiên, tuy rằng Tô Phù Phong huyết thống không thuần khiết nhưng nàng lại là đệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net