17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dunk chìm vào hôn mê phải ba ngày sau cậu mới yếu ớt tỉnh lại, Joong là người phát hiện ra chuyện này trước tiên, hắn nhanh chóng đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu.

Cậu sau khi tỉnh lại thì không nói không rằng im bặt nằm trên giường bệnh, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Cho đến khi Sun kiểm tra xong, Dunk mới khẽ cất tiếng hỏi, "Con tôi sao rồi?"

"Anh yên tâm cả hai đứa bé đều khỏe mạnh, nhưng sức khỏe của anh không tốt một tí nào hết." Sun nhăn mặt nói

Nghe những lời này của Sun mới khiến Dunk thở phào đầy an tâm, hai bảo bối của cậu không sao là tốt rồi. Dunk lúc này mới chú ý đến người đang đứng một góc ở kia, cậu nhìn hắn với ánh mắt đầy căm ghét, "Sun, cậu làm ơn đuổi tên kia ra ngoài giùm tôi. Nhìn thấy mặt anh ta tôi lại thấy ghê tởm."

Sun cũng quay người theo hướng của cậu mà nhìn chằm chằm Joong, hắn ta vẫn đứng trân trân ở chỗ đấy không dám lên tiếng, với những lời ghét bỏ của Dunk hắn không có can đảm để đối mặt.

"Anh ta là cha đứa bé?"

"Không con của tôi chỉ là của một mình tôi, anh ta không xứng."

Joong nghe xong trong lòng tràn đầy đau xót, hắn chậm chạp đi đến cạnh giường bệnh của Dunk mà quỳ xuống xin lỗi. Lúc nào cũng chỉ biết xin lỗi, Dunk đã nghe chán rồi, đối với những lời này của hắn cậu dường như đã vô cảm.

"Anh ra ngoài dùm cái, đừng ở đây trướng mắt tôi."

"Dunk à.."

"Tôi nói anh ra ngoài, mau đi tìm cái người mà đang mang thai con của anh rồi ở với cô ta đi."

Dunk không khỏi nhớ lại tình cảnh ngày hôm ấy, cả thế giới của cậu như sụp đổ sau khi biết tin Teh mang thai con của hắn, cảm giác lúc ấy không còn đau lòng hay căm hận nào nữa, cậu chỉ là đã tuyệt vọng rồi. Vì tuyệt vọng nên mới không ôm bất kì cảm xúc nào đối với người đó nữa.

Bước vào trong phòng họp, Dunk cứ mải suy nghĩ đến cái chuyện hoang đường lúc nãy vừa xảy ra, tại sao hắn lại có thể lừa dối cậu một cách trắng trợn như vậy, tại sao chứ? Cậu mải chìm trong sự đau lòng mà không để ý đến bụng mình đã đau quặn đi từ khi nào. Sau đó cậu ngất đi.

Đối với thủ phạm đã suýt khiến cậu mất đi hai đứa bé, Dunk căm hận hắn vô cùng.

Ba mẹ Joong cũng ngay lập tức chạy đến phòng bệnh của Dunk, hai ông bà khuôn mặt tràn đầy lo lắng mà hỏi cậu, "Con cảm thấy thế nào, còn mệt ở đâu không?"

"Dạ không ba mẹ."

"Ba mẹ xin lỗi vì những chuyện mà thằng Joong đã gây ra cho con, là do lỗi của ba mẹ không biết dạy con trai của mình." Mẹ Joong tràn đầy đau xót cầm chặt tay cậu xin lỗi.

"Đây không phải lỗi của ba mẹ, là lỗi của anh ta kia mà, ba mẹ trước giờ luôn đối xử với con rất tốt."

"Chúng ta cũng chỉ vừa mới biết những chuyện khốn nạn mà nó đã gây ra cho con, nếu như biết sớm hơn ba mẹ nhất định sẽ đập cho nó một trận."

"Dù gì thì trước đây có chuyện gì không khốn nạn mà anh ấy không làm với con đâu chứ, con đã quen rồi."

Lời này như để nhắc nhở Joong nhớ về cái quá khứ mà hắn đã đối xử với Dunk, từng chuyện một hiện lên như từng nhát dao cứa vào tim hắn.

Dunk phải nằm viện mất bốn ngày, trong lúc đó ba mẹ Joong đã ra lệnh cấm không cho hắn đến gần phòng bệnh của cậu. Joong ngày ngày mang theo cảm giác tội lỗi chỉ dám đứng nhìn cậu qua ô cửa kính của phòng bệnh, hắn cũng biết được rằng Dunk bây giờ đang căm ghét hắn đến nhường nào.

Cánh cửa phòng bệnh mở, mẹ Joong cầm theo cặp lồng cháo đã vơi đi một nửa bước ra ngoài.

"Mẹ, cho con vào gặp em ấy một chút được không." Joong khẩn thiết cầu xin.

Ba hắn theo sau bước ra, khuôn mặt dịu dàng vừa rồi liền trở nên tức giận, ông cẩn thận đóng cửa lại để không làm phiền đến Dunk đang nghỉ ngơi bên trong.

"Khi nào mày giải quyết xong chuyện riêng của mày, lúc đấy tao sẽ cho mày gặp. Còn bây giờ dù chỉ đặt một chân của mày vào phòng bệnh của Dunk thôi, mày cũng đừng hòng." Nói rồi ông ra lệnh cho hai người vệ sĩ cao to vừa mới thuê mấy ngày trước đứng chặn cửa lại.

Mặc dù ba Joong đã lui về phía sau nghỉ ngơi nhưng mọi quyền lực đều nằm trong tay ông, nếu muốn ông chỉ cần phất tay một cái cả hai mẹ con ả đàn bà kia sẽ biến mất khỏi đất Thái này chưa đầy hai phút. Nhưng đây là chuyện riêng của Joong, ông muốn hắn phải tự chịu trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra.

Hai ngày sau Dunk đã được xuất viện, tình trạng của cậu và hai bé con đều đã khôi phục lại bình thường. Sau những việc đã xảy ra chỉ cần một giây đứng bên cạnh Joong thôi cậu đều cảm thấy thật ghê tởm.

"Ba, mẹ, con có thể về ở với hai người một thời gian không?"

"Đương nhiên là được chứ."

Phía bên ngoài hành lang, Joong đã đứng canh từ sớm. Chuyện của hai người họ không nên cứ mãi né tránh như vậy, dù gì cũng phải ba mặt một lời gặp nhau mà giải quyết. Ba mẹ Joong đã giúp cậu thu dọn đồ xong xuôi, hai ông bà đều giành hết hành lý không cho cậu cầm bất kì đồ vật nào, đối với hai ông bà Dunk giờ như viên ngọc mà nâng trên tay vậy.

Joong đã chuẩn bị tinh thần rất kĩ rồi, giờ chỉ cần nhìn thấy Dunk dù có bị ba mẹ mình gọi vệ sĩ gô cổ đi hắn cũng phải nói chuyện được với cậu. Không cần chờ quá lâu cánh cửa phòng bệnh mở ra, hình bóng mà hắn mong nhớ bây lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện.

Hắn thật sự xúc động đến đơ người, nhìn cậu trong khoảng cách gần như vậy khiến Joong bỗng đứng hình vài phút. Mọi sự chuẩn bị trước đó của hắn theo gió mà bay đi sạch. Ba mẹ hắn vừa bước ra đã thấy Joong đứng trân trân ở đó khiến hai ông bà không khỏi nhăn mày khó chịu.

"Sao mày lại ở đây?"

"Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với Dunk."

"Mày thì có chuyện gì hả, thằng bé nó vừa xuất viện đấy hay mày lại định cho nó ở lại đây thêm mấy tháng nữa hả?"

Joong vội vàng giải thích nhưng hắn có nói như nào thì vẫn sẽ trở thành kẻ tội đồ trong mắt của chính ba mẹ ruột thôi.

Lúc này Dunk mới lên tiếng phá vỡ trận cãi nhau này, bản thân cậu là một bác sĩ đương nhiên cậu hiểu nguyên tắc của bệnh viện không cho làm ồn, "Mọi người dừng lại đi, nếu cãi nhau nữa sẽ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác đó."

Ba người kia nghe thấy lời này mới dừng lại, Joong lại lần nữa nhìn về phía Dunk, hắn khẩn thiết cầu xin cậu.

"Làm ơn đi Dunk, hãy cho anh một cơ hội giải thích đi."

Dunk trầm ngâm suy nghĩ một hồi sau đó cậu gật đầu đồng ý, "Được."

Joong nghe xong mừng như mở hội, nụ cười trên khuôn mặt hắn hiện lên đầy sự vui vẻ, cuối cùng Dunk cũng chịu đồng ý rồi. Nhưng không như những gì Joong nghĩ, Dunk gật đầu chẳng qua là vì cậu thấy tên này bám dai như đỉa, cứ lải nhải bên tai cậu như vậy khiến Dunk thấy rất phiền. Chuyện này rồi sẽ phải kết thúc, kết thúc càng sớm cậu sẽ có thể thoát khỏi hắn.

Mẹ hắn thấy Dunk đồng ý không khỏi lo lắng, "Sao con lại đồng ý chứ Dunk?"

Thấy người phụ nữ ấy dù không phải là người đã sinh ra mình nhưng lúc nào bà cũng thương cậu như con ruột, lòng cậu dâng lên một sự ấm áp. Dunk lên tiếng trấn an ba mẹ Joong, "Không sao đâu ạ, đằng nào chuyện giữa con và anh ấy sớm muộn sẽ phải kết thúc, giờ có thể giải quyết xong lúc nào thì càng tốt lúc đó chứ."

Hai ông bà cũng yên tâm hơn một chút sau đó xách đồ mang ra xe để lại không gian riêng cho cậu và hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net