24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đã trôi qua tung tích của Dunk vẫn không thấy đâu, ở nhà mất mất ăn mất ngủ mà lo cho cậu. Joong vẫn luôn tự trách bản thân mình lẽ ra lúc ấy hắn không nên bỏ Dunk lại một mình, chắc chắn đám người kia đã giở trò với cậu rồi. Đi điều tra thông tin trước đây mà mấy vệ sĩ kia cung cấp, Joong điếng người khi phát hiện đó hoàn toàn là những thông tin giả.

Anh biết phải tìm em ở đâu đây.

Từ hôm qua đến giờ hắn không dám nghỉ ngơi một giây phút nào, mới có một đêm thôi mà người đàn ông ấy đã tiều tụy hắn đi, hai hốc mắt hắn đen xì do không ngủ đủ giấc. Ba mẹ hắn cũng chẳng có hơi sức đâu để ý đến Joong, điều mà bây giờ tất cả bọn họ quan tâm nhất là Dunk.

Giữa trưa Joong liền nhận được điện thoại từ một người, "Alo, ai vậy?"

"Cậu chủ, cô Teh đã bỏ trốn rồi, chúng tôi hôm qua vào kiểm tra liền phát hiện căn nhà đã trống không."

Joong lặng người, tại sao hắn lại quên cô ta được chứ nhỉ? Mấy tháng nay vì bận lo cho Dunk mà đã quên mất cô ta.

"Chết tiệt, sao mấy người không gọi sớm hơn chứ." Nếu như sự nghi ngờ của Joong không lầm, chả nhẽ Teh đã bắt Dunk đi rồi sao, như vậy không được.

Số điện thoại của Teh hắn vẫn còn giữ, nhanh chóng mang lên nhờ người định vị qua sóng điện thoại, rất may cô ta vẫn mang điện thoại theo bên người. Joong vui mừng thông báo tin này cho ba mẹ, nếu suy đoán của hắn là đúng thì Dunk sẽ đang ở với Teh nhưng tại sao cô ta lại bắt Dunk chứ.

Quay lại một ngày trước.

Dunk ngoan ngoãn đứng ở góc đường chờ Joong đi vào mua bánh kem cho mình, hôm nay là một trong những lần hiếm hoi cậu có thể lấy lại được ý thức của chính bản thân mình. Hàng ngày cứ mãi luôn chìm vào những ảo mộng trong quá khứ cùng những suy nghĩ tiêu cực khiến Dunk không khỏi mệt mỏi. Cậu đã luôn ao ước được cùng Joong đi mua sắm cùng nhau, trước đây bắt gặp chị mình và anh Wan hạnh phúc như vậy đã gieo vào trong lòng câụ một sự ngưỡng mộ sâu sắc.

Thấy mọi người trò chuyện với mình đương nhiên cậu biết chứ nhưng Dunk lười đáp lời lại, cậu chỉ nở một nụ cười hay thể hiện cảm xúc của mình trước những sự vật mà cậu hứng thú thôi.

Khi bóng lưng Joong vừa khuất khỏi tầm mắt, Dunk trầm ngâm đứng giữa hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, cậu biết bọn họ là vệ sĩ nhưng sao trong lòng lại cảm thấy sợ hãi như vậy. Ngay lúc cậu vừa ngẩng mặt lên nhìn hai người đàn ông kia cũng là lúc cổ tay cậu bị hắn ta nắm chặt lấy. So với đôi tay đầy cơ bắp của hắn ta làm sao Dunk có thể chống cự được, hắn lấy khẩu súng lục dí vào sau lưng cậu hòng đe dọa.

"Mày mà kêu lên một tiếng tao sẽ bắn chết mày cùng với những người đang đi trên phố, mày là một bác sĩ mà đúng chứ? Mày chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy mọi người đổ máu vì mày đâu."

Dunk sợ hãi không dám cất lời, cậu bị hắn ta dẫn đi đến một đoạn đường thưa thớt người sau đó bị tống lên xe. Có lẽ là vì thuốc mê hắn xịt vào trong không khí khiến Dunk cảm thấy buồn ngủ vô cùng, ý thức của cậu dần dần mất đi rồi chìm hẳn vào giấc ngủ.

Đây là đâu vậy, Dunk ngơ ngác tỉnh lại sau cơn mê, khung cảnh xung quanh thật lạ lẫm. Cậu kịp định hình chuyện gì đang xảy ra liền thấy bản thân mình không thể cử động được. Hóa ra cậu đã bị trói chặt vào chiếc ghế gỗ đang ngồi, khung cảnh giống y hệt những gì đã xảy ra trong mơ.

Trái tim cậu đập hẫng mất một nhịp, không thể nào. Rối cuộc đây là mơ hay đây là thực vậy. Cảnh cửa sắt mở ra vang lên những tiếng kẹt kẹt rợn da gáy, một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ bước vào theo cạnh cô ta là một người đàn ông. Dunk giương mắt nhìn hai người họ, đối với Teh cậu không lạ lẫm gì nhưng người đàn ông bên cạnh, gương mặt anh ta rất quen thuộc.

"Xin chào Dunk, còn nhớ tôi chứ."

"Cô là người bắt tôi." Dunk không muốn nhiều lời với hạng người dơ bẩn này, cậu hỏi một cách thẳng thừng.

"Cậu cũng bình tĩnh đấy, như những người khác họ sẽ gào lên khóc lóc hoặc sẽ chửi rủa tôi cơ." Teh nở một nụ cười đáng ghê tởm, cô ta khoác lấy tay người đàn ông kia cười nói.

"Rốt cuộc cô bắt tôi vì mục đích gì?" Câu hỏi vừa được được nói ra, Teh chỉ nhìn Dunk bằng một ánh mắt đầy nham hiểm, cô ta nhìn về phía bụng cậu rồi nhìn xuống bụng cô ta.

"Người thừa kế của nhà Aydin, tôi muốn nó."

Dunk cả người chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, đến mức này cậu không thể giả bộ bình tĩnh được nữa. Cậu điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi sự giam cầm của con ả điên rồ này. Teh nhìn thấy vậy cũng chỉ càng vui vẻ hơn, nhìn em trai của kẻ mình ghét vùng vẫy trong đau khổ, thật thích thú.

"Không phải cô cũng đang mang thai con của Joong sao? Nó cũng chính là con cháu của nhà họ mà, hoặc trừ khi đứa bé trong bụng cô không phải của Joong."

"Cậu cũng thật thông minh đó Dunk, ít ra cậu không ngu ngốc như con chị cậu."

Chị, đã lâu lắm rồi mới có người nhắc đến chị Dream, Dunk ngây người không kịp phản ứng trước lời nói của cô ta,

"Cậu đừng lo con của tôi và anh Wan sẽ được tên Joong kia nuôi hộ, còn con của cậu sẽ hạnh phúc khi ở với chúng tôi mà."

Không, không được.

"Cô là ai mà biết chị tôi chứ."

"Tôi là ai ư? Chết quên mất rằng chính bản thân tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ một lần rồi."

"Xin chào Dunk Natachai, tôi là Bell đây." Tiếng cười quỷ dị của cô ta vang vọng khắp nhà kho lạnh lẽo. Dunk ngây người, Bell đã chết rồi mà.

"Bell sao?"

"Đúng vậy, Joong đã vì tôi mà hành hạ cậu suốt bao năm tháng qua đó, không biết trong khoảng thời gian đó cậu Dunk có cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh người mình yêu không?"

"Còn chị cậu, Dream đúng không nhỉ? Ài cô ta thật tội nghiệp, cả tên Joong kia nữa, đúng là những đứa ngu. Hắn ta một mực răm rắp nghe theo lời tôi, tưởng rằng tôi đã chết rồi mà hành hạ gia đình cậu như vậy. Đúng là đáng thương quá."

Những lời cô ta nói Dunk đều nghe rõ mồn một, chuyện quái quỉ gì đang xảy ra vậy chứ.

"Cậu có muốn biết lý do vì sao năm đó chị cậu chết không, còn cả anh rể tương lai yêu quý của cậu nữa."

"Cô giấu tôi chuyện gì." Dunk lên tiếng.

"Thấy cậu cũng đáng thương thôi thì tôi kể cho cậu nghe vậy, mong cậu sau khi biết được rồi tí nữa chết đi sẽ mau chóng mà siêu thoát. Chuyện kể từ đâu ta, đúng rồi tôi và anh Wan đây yêu nhau rất nhiều. Tôi lỡ phải lòng anh ấy nhưng thật không may anh ấy đã có bạn gái, chúng tôi yêu nhau lắm mà vì vậy anh ta đã giấu giếm chị cậu ngoại tình sau lưng. Khi chị cậu phát hiện ra cô ta đã rất đau khổ, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sướng đây này. Nhìn thấy con đàn bà đấy phải khóc lóc thảm thương tôi vô cùng hả dạ, nhưng sau khi chia tay cô ta anh Wan không còn yêu tôi nữa. Ảnh cũng bỏ tôi mất rồi, ngày hôm ấy tôi hèn mọn mà quỳ xuống cầu xin anh ta quay lại với tôi nhưng anh ta đâu có chịu. Anh ta còn thách tôi chết nữa chứ, đương nhiên tôi thật sự lao ra đường rồi bị xe tải đụng trúng. Thật ra chị cậu chẳng làm gì có lỗi với tôi cả nhưng tôi vẫn ghét cay ghét đắng cô ta, ai bảo người anh Wan yêu là cô ta cơ chứ. Tôi đã dàn dựng hết mọi chuyện để cho Joong nhìn thấy rồi sau đó giả vờ chết, đúng theo những gì tôi hiểu về Joong hắn ta nhất định sẽ thay tôi trả thù. Chỉ là không ngờ rằng hắn lại đuổi cùng giết tuyệt như vậy, chị cậu chết đã đành lại còn quay sang cậu nữa. Đáng thương quá."

Dunk như suy sụp sau khi nghe từng lời thú tội của Bell, tại sao sau những chuyện ghê tởm ấy cô ta vẫn có thể ung dung kể lại một cách đầy tự hào như vậy được. Cuộc đời của cậu và của chị cậu tất cả đều vì cô ta mà đi đến bước đường tăm tối này.

"Đồ súc sinh"

"Cậu cứ chửi đi, vì cuối cùng tất cả mọi thứ cũng đều thuộc về tay tôi rồi, kể cả anh Wan của tôi." Nói rồi cô ta lấy bàn tay mình đan lấy tay người đàn ông kia, hắn nào cậu thấy mặt anh ta quen như vậy, đây rõ ràng là người yêu chị cậu cơ mà.

Dunk hai mắt đẫm lệ như không tin được nhìn người kia, mặt anh ta bày ra một vẻ vô cảm với tất cả mọi người chỉ khi Bell lên tiếng anh ta mới dịu dàng nhìn cô ta rồi ôm vào lòng.

"P' Wan tại sao anh lại làm vậy? Rốt cuộc hai người có thấy tội lỗi với những gì đã làm với chị Dream không chứ?"

"Con ả đó đã chết rồi mà, tại sao bọn tao phải thấy có lỗi. Ngược lại mày là em trai nó, mày cũng đáng ghét không kém đâu, muốn thay chỗ tao cướp hết tài sản cùng địa vị của nhà Aydin sao? Đừng có hòng."

"Bell à một lúc dây dưa với hai người đàn ông như vậy, cô không thấy bản thân mình thật kinh tởm sao, đến ngay cả rác cũng không bằng."

Những lời này của cậu đã thành công chọc tức cô ta, Bell như nổi điên lên phi đến chỗ Dunk, cô ta giáng cho cậu một cái tát đau điếng người.

"Con chó, mày câm mồm mày vào đi, so với tao thì mày cũng đâu khác gì tao đâu. Chỉ là một công cụ giải quyết tình dục của Joong thôi, mày nghĩ hắn ta sau khi biết tao còn sống sẽ vẫn yêu mày sao, xin lỗi có khi đến ngay cả đứa bé trong bụng mày hắn ta cũng vứt đi nữa không chừng."

Nụ cười như điên như dại vang thẳng vào đại não Dunk, Wan phải chạy đến kéo Bell lại về phía cửa nếu không cô ta sẽ lại tiếp tục đánh Dunk mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net