Mê hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29 : Mê Hương

Màn đêm buông xuống, sao trên trời cũng đã giăng đầy, không gian thật tĩnh lặng, ngoài tiếng côn trùng kêu thì chỉ có tiếng nước chảy.

Trong hoa viên của Nguyệt Thự, Lăng Tịnh Hy thiếu điều muốn nằm dài trên bàn đá mà trên bàn toàn thức ăn đủ màu sắc do cô cùng mấy người làm chuẩn bị và có riêng một chiếc bánh kem màu cafe do cô tự làm, bên trên để chữ " Chúc Mừng Sinh Nhật, Vương Vũ Hàn", trên mặt bánh được trang trí vài thanh socola hình chiếc lá nhỏ, trên mỗi chiếc lá là một trái Cherry đỏ tươi.

Từ lúc tám giờ bắt đầu làm bánh đến khi chuẩn bị xong toàn bộ thì cũng mất hết một tiếng, mà bây giờ đã gần mười hai giờ nhưng Vương Vũ Hàn cũng chưa về, Lăng Tịnh Hy cùng mấy người làm đã chờ gần ba tiếng đồng hồ. Người làm đứng mỏi cả chân mà Lăng Tịnh Hy thì mắt đã muốn sụp xuống, cô rất buồn ngủ, ngày mai còn phải đi làm nhưng không đợi không được.

Đồng hồ vẫn cứ quay, mà người thì không thấy đâu, Lăng Tịnh Hy đứng bật dậy, giọng lạnh nhạt không chút ấm áp. " Mọi người cứ chờ tiếp đi, tôi đi ngủ trước, mai tôi còn phải đi làm."

Đang muốn bỏ đi thì dì Phùng đã chặn lại, bà tỏ vẻ khó xử nhìn Lăng Tịnh Hy. " Cô Tịnh Hy, hay cô chịu khó đợi thêm một lát, chắc cậu chủ sắp về rồi." " Ba tiếng ... nếu hắn muốn về thì đã về từ lâu, xin lỗi dì Phùng, cháu thật sự rất mệt." " Cô Tịnh Hy, hay cô ở đây chút nữa thôi, để tôi đi xem cậu chủ về chưa ?" Dì Phùng kéo Lăng Tịnh Hy ngồi trở lại ghế, đi nhanh hết sức có thể ra cổng chính, Lăng Tịnh Hy lại nghịch bậc lửa, đôi mắt trầm ngâm nhìn xa xâm.

Dì Phùng vừa mới đi tới cổng đã thấy Vương Vũ Hàn đi tới, bà vui mừng ra cửa cúi chào. - " Cậu chủ, cậu về rồi ... "

Vương Vũ Hàn cởi áo khoát đưa cho Dì Phùng, mày nhíu lại. " Giờ này sao dì chưa ngủ ? ... có chuyện gì sao ?" " Cậu chủ, cậu nói gì thế ? cậu bảo chúng tôi đợi cậu mà ... Cậu chủ à, tôi và cô Tịnh Hy chờ cậu ba tiếng đồng hồ rồi đó." Vương Vũ Hàn càng nghe càng khó hiểu. - " Cô ấy đâu ?" " Vâng, cô Tịnh Hy đang chờ cậu ở hoa viên."

__________________________________

Vương Vũ Hàn vừa bước tới hoa viên, hắn ngạc nhiên nhìn khung cảnh trước mặt.

Xung quanh đều được thắp nến sáng rực, Lăng Tịnh Hy vận bộ váy liền bằng ren trắng, dây lưng màu hồng thắt nơ dài, mái tóc dài hơn vai xõa trên mặt bàn, hai chân trắng nõn mịn màng lộ ra, đôi môi đỏ mọng hé mở, đôi mắt trong veo mơ màng, tay cô đang nghịch chiếc bật lửa, dáng vẻ của cô lúc này thật rất mê người.

Lúc này những người làm cùng dì Phùng đã biến mất dạng, họ biết hiện tại nên lui xuống để lại không gian cho hai người.

Vương Vũ Hàn vẫn đứng nhìn, hắn có chút si mê khi nhìn khung cảnh trước mắt nhưng chợt nhớ một việc, hắn đi tới cạnh Lăng Tịnh Hy. " Sao còn chưa đi ngủ ?"

Lăng Tịnh Hy giật mình, cô ngước nhìn người trước mặt, Vương Vũ Hàn chỉ mặt một chiếc áo sơ mi xẫm bó sát thân người, mái tóc thường được chải keo giờ đã sụp xuống che mất đôi mày rậm, vẻ mặt hắn có chút đăm chiêu nhìn cô.

Lăng Tịnh Hy thấy mình thất thố, đứng dậy, hai tay đan vào nhau. " Anh bảo tôi đợi anh về, anh chưa về sao tôi dám đi ngủ." " Tôi bảo em đợi tôi khi nào ?" - Hắn cau mày hỏi.

Lăng Tịnh Hy nhìn hắn như người ngoài hành tinh, cô cắn môi khó chịu nói. " Khoảng 8 giờ anh có gửi tin nhắn cho tôi, bảo đợi anh về ... anh xem đi."

Lăng Tịnh Hy lấy điện thoại đưa cho Vương Vũ Hàn xem tin nhắn, mặt cô lúc này đen xì.

Vương Vũ Hàn xem xong, mày nhíu chặt hơn. - " Không phải của tôi." " Đó là số của anh." - Cô tức giận gằn giọng. " Tôi từ trước đến giờ không thích nhắn tin, việc đó chỉ làm lãng phí thời gian."

Hắn lại giải thích, cũng cảm thấy khó hiểu nhưng thật sự từ trước đến giờ hắn chỉ gọi chứ không nhắn tin, bởi nhắn tin vừa mất thời gian lại phải đợi lâu nhưng giờ có người lấy điện thoại của hắn nhắn tin cho Lăng Tịnh Hy bảo cô đợi hắn, hắn không biết kẻ nào chán sống dám động vào điện thoại của hắn.

Lăng Tịnh Hy thở hắc ra nhưng không biết nói gì hơn, một giây sau cô cố gắng bình tĩnh nói. " Vậy coi như là ma quỷ gửi đi."

Nói một câu không đâu, cô bước qua người hắn nhưng bị nắm cổ tay kéo lại. " Đó là gì ?" - Vương Vũ Hàn nhướng mày nhìn bánh kem đen xì trước mặt. " Là bánh kem ... tôi làm." - Cô thấp giọng nói, cũng không muốn nhìn mặt hắn nên chỉ cúi đầu.

Vương Vũ Hàn đi đến bàn đá nhìn bánh kem đánh giá một chút rồi nhìn Lăng Tịnh Hy, vẻ mặt đầy khó chịu. " Em không biết tôi rất ghét đồ ngọt sao ?" " Cái đó làm từ cafe anh hay uống, độ ngọt tôi cũng giảm bớt nên mùi vị gần giống cafe." - Cô giải thích.

Vương Vũ Hàn lấy tay quẹt một miếng đưa lên miệng nhưng chưa ăn, hắn lại nhìn cô. " Nếu tôi không lầm thì mấy ngày trước em từng nguyền rủa tôi, nói em hận tôi, nói tôi sẽ bị trời trừng phạt ... giờ lại làm bánh kem cho tôi ? ... Lăng Tịnh Hy, rốt cuộc em đang tính toán gì trong đầu?"

Lăng Tịnh Hy hít một ngụm khí lạnh, nhìn vào mắt hắn, lớn giọng. " Phải, tôi ghét anh, tôi hận anh, tôi chỉ muốn anh chết càng nhanh càng tốt, cái bánh kem này tôi đã bỏ 10 ký thuốc chuột vào, anh không sợ chết thì ăn nó đi."

Nói xong một hơi, cô thở hổn hển, trừng mắt nhìn hắn sau đó tức giận xoay người bỏ đi nhưng được vài bước thì cả người bị ôm chặt vào ngực hắn, chưa kịp la mắng thì bị xoay mạnh đối diện với hắn, cô tức tối. " Bỏ ra." " Nếu nó có độc, vậy phải ăn thử mới được."

Hắn khẽ cười, đưa bánh kem cho cô cầm, trầm giọng. - " Nếu làm rớt tôi sẽ phạt em." " Hả ?"

Lăng Tịnh Hy ngây ngốc không hiểu lời hắn nói, chưa kịp phản ứng thì bị Vương Vũ Hàn lấy một miếng bánh kem nhét vào miệng sau đó là môi hắn áp vào môi cô, mút lấy những miếng bánh đó.

Cả người bị hắn ôm chặt, môi bị quấn lấy, tay cô run rẩy cầm bánh kem nhưng không dám buông, vì thế hắn dể dàng hôn cô hơn.

Lăng Tịnh Hy lúc này không phân biệt được đâu là bánh kem đâu là lưỡi hắn, chỉ nhắm tịt mắt mặc cho hắn hôn.

Một lúc sau, Vương Vũ Hàn mới buông tha môi cô, ánh mắt mang ý cười nhìn cô say đắm, Lăng Tịnh Hy thì thở hổn hển nhìn hắn, cô giật mình ... lần đầu thấy được đôi mắt lạnh lùng đó có chút ôn nhu nhìn cô, khiến cô hơi ớn lạnh. " Mùi vị không tệ."

Hắn thấy trên miệng cô còn ít kem nên liếm nhẹ, Lăng Tịnh Hy né tránh nhưng vẫn bị hắn xoay mặt lại, liếm sạch. " Tiểu yêu tinh." - Hắn liếm môi cô một cái, phun ra ba chữ khiến Lăng Tịnh Hy nổi giận. " Tôi không phải tiểu yêu tinh." " Thật không ?"

Hắn nhướng mày châm chọc, nở nụ cười xấu xa, siết chặt vòng eo của cô cho hai thân thể dán chặt nhau hơn. " Buông ra, tôi sắp nghẹt thở rồi." - Cô nhăn mày nói. " Vẫn chưa cảm nhận được ?" - Hắn lại đổi tư thế một chút. " Cảm nhận gì chứ ? anh mau ... buông ..."

Lăng Tịnh Hy cả người cứng đờ, từng chữ phun ra càng lúc càng chậm bởi cô cảm nhận được vật nam tính của hắn đang chọc vào bụng cô, giờ cô đã biết vì sao rồi ... khóc không ra nước mắt. " Bùm, bùm , bùm ..." - Một loạt pháo hoa bắn lên, hai người đều ngẩn cả ra. Lăng Tịnh Hy cau mày. - ' Không phải chỉ có một đợt thôi sao ?'

Vương Vũ Hàn cong khóe miệng. - " Còn gì ngạc nhiên nữa không ?"

Hôm nay hắn tự nhiên thấy vui, lúc chiều cứ nghĩ đi cùng bọn Man Cảnh Ân và Mạch Quân Vỹ ở Ảo Cư uống say như mọi năm nhưng sau đó hắn lại muốn về nhà nên đành thay đổi kế hoạch.

Không nghĩ lần thay đổi kế hoạch này lại mang đến cho hắn một niềm vui không nhỏ, bao năm qua hắn không thích cùng ai đón sinh nhật bởi xung quanh chẳng ai thật lòng mừng sinh nhật cùng hắn ngoài hai tên kia.

Hiện tại hắn không biết Lăng Tịnh Hy là thật lòng hay giả dối nhưng hắn vẫn cảm thấy vui, ít ra lần đầu hắn cảm thấy đây mới là sinh nhật mà hắn muốn nhất. " Không có." - Cô suy nghĩ một chút, đặc bánh kem lên tay Vương Vũ Hàn. " Khuya rồi, tôi đi ngủ trước."

Mai còn phải đi làm, cô không muốn lại đi trễ, càng không muốn Trang Mật Ly lấy lí do đi trễ mà kiếm chuyện.

Vừa xoay người thì bổng trời đất quay cuồng, cả người nhẹ hửng như bay, nhìn lại mới biết cả người đã bị Vương Vũ Hàn bế lên, Lăng Tịnh Hy hốt hoảng. " Anh làm gì vậy ?" " Đi ngủ." " Hả ? ... Không, tôi hôm nay rất mệt, thật muốn đi ngủ."

Hiếu ý hắn muốn gì nhưng giờ này cô không có tâm trạng đâu mà làm chuyện đó với hắn, hơn 12 giờ rồi, muốn giết người sao ? " Dì Phùng, đem bánh kem cất đi." Vương Vũ Hàn lên tiếng cũng không cần biết dì Phùng đang núp ở đâu, trực tiếp bế Lăng Tịnh Hy về phòng.

Dì Phùng cùng mấy người làm hì hụt đi ra dọn dẹp, một cô tóc ngắn vui vẻ nói. " Dì Phùng thấy gì không ? khi nãy tôi thấy ông chủ cười đó nha." " Ông chủ cười thật đẹp trai nha." - Một người khác chen vào. " Đừng nhiều chuyện, lo dọn dẹp đi." - Dì Phùng tuy trách mắng nhưng miệng vẫn nở nụ cười mãn nguyện. " Ôi, ước gì ngày nào ông chủ cũng như thế thì hay quá ?"

Lời này vừa nói qua, ai nấy đều gật đầu tán thành, bao năm nay mùa đông cứ thế bao trùm Nguyệt Thự khiến bọn họ đều làm việc trong lo sợ, cứ sợ sơ xảy một chút sẽ bị trách phạt hay bị ném ra ngoài biệt thự nhưng từ lúc có cô Tịnh Hy ở đây, bọn họ thở phào nhẹ nhõm bởi tính của ông chủ đỡ hơn một chút, họ hy vọng cô Tịnh Hy sẽ ở đây mãi để mỗi ngày của họ đều là mùa xuân tươi đẹp.

____________________________________

Vương Vũ Hàn đặc Lăng Tịnh Hy xuống giường rất nhẹ nhàng, hắn đè lên người cô, đôi mắt mang theo dục vọng nhìn người con gái dưới thân, môi cười khẽ, sau đó cuối đầu hôn xuống, tay cũng bắt đầu cởi bỏ chướng ngại vật của cả hai. " Tôi ... Vũ ... Hàn ... tôi." - Cô đẩy gương mặt hắn ra, mặt đỏ ửng nhìn hắn.

Vương Vũ Hàn đang hôn mê say thì bị đẩy ra, hơi mất hứng nhưng khi nghe cô gọi tên hắn, hắn mới không tức giận, trong đầu có chút ý nghĩ muốn trêu chọc cô.

Nhưng khi ánh mắt vô tình liếc qua bàn đèn, hắn nhíu mày, vơ lấy thứ trên đó. " Sao em lại có cái này ?"

Lăng Tịnh Hy nhìn trong tay hắn là một sáp thơm hình hoa hồng xanh, cô thản nhiên nói. " Cái này mua chung với sáp thơm đốt ở hoa viên, tôi thấy cái này đẹp nên đem về phòng tính đốt thử nhưng mà nó chỉ có một cái thôi, cũng không biết ông chủ có bán nhầm không nữa."

Nghe được đáp án, Vương Vũ Hàn nhìn Lăng Tịnh Hy với ánh mắt tà mị, hắn nhìn vào mắt cô biết rõ cô không biết đó là thứ gì ? cảm thấy có chút buồn cười nhưng như thế cũng tốt, hắn mong đêm nay cô sẽ không là khúc gỗ. Ý cười bên môi càng đậm, hắn lên tiếng. - " Em muốn đốt nó ?"

Cô gật đầu, Vương Vũ Hàn không nói hai lời liền đem sáp hoa hồng đốt lên, chỉ một lát thì cả căn phòng ngập mùi hương hoa, mùi hương này rất lạ, nó vừa có chút giống mùi hoa hồng vừa có chút giống mùi của trái cây nhưng nói thẳng, ngửi vào rất dễ chịu. " Thơm thật."

Lăng Tịnh Hy lờ mờ nói, mùi này nghe thật thơm, cô cảm thấy thích nhưng trong chốc lát nó khiến cả người mềm nhũn, đầu ốc trống rỗng, vô thức cô tựa người vào ngực Vương Vũ Hàn. " Rất Thơm." - Tiếng nói trầm thấp vang lên, Lăng Tịnh Hy quay mặt nhìn.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt cương nghị thường ngày giờ mang một chút gì đó rất ôn nhu, đôi mắt hắn đầy tơ máu, đôi môi mỏng cong lên từ từ cúi xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô. " Uhm ..." - Lăng Tịnh Hy khẽ kêu, cô cảm nhận bàn tay ma quỷ của hắn đang di chuyển trên thân thể của cô, cả người vô lực bổng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ ửng cả lên.

Dáng người nhỏ nhắn, da thịt mịn màng không chút tỳ vết, lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ khiến người ta không hỏi si mê.

Vương Vũ Hàn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cổ họng có chút khô khan, hắn lại cúi xuống hôn lên đôi môi nóng bỏng đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng đi vào bên trong khoan miệng cô mà Lăng Tịnh Hy lại như cổ vũ hé cánh môi ra đón nhận Vương Vũ Hàn từng chút một.

Lưu luyến rời môi cô, từng nụ hôn bắt đầu di chuyển từ xương quai xanh đên bộ ngực tròn trịa, hắn nhắm nháp toàn bộ, để lại phía sau là nhưng vết đỏ hồng ám muội.

Lăng Tịnh Hy toàn thân bị kích thích mạnh, đầu óc vẫn mờ mịt nhận lấy, đôi mắt trong veo nhìn người đàn ông phía trên, tay vô thức sờ lên gương mặt hắn, như bị quỷ ám, cô vòng tay qua cổ hắn nhướng người lên, hôn lấy đôi môi mỏng ấy một cách dịu dàng.

Vương Vũ Hàn sửng sốt nhưng chỉ thoáng qua, hắn khẽ cười thỏa mãn, đón nhận nụ hôn của cô một cách nhiệt tình.

Môi lưỡi cứ thế dây dưa, tay hắn vẫn di chuyển khắp người Lăng Tịnh Hy nhưng sau đó, cả hai tay đều dời xuống mông cô, hạ thể từ từ tiến vào.

Tuy hắn rất nhẹ nhàng nhưng Lăng Tịnh Hy vẫn nhíu mày đón nhận, cô ngữa đầu thở hắc ra, đón nhận vật nam tính của hắn. Vương Vũ Hàn cũng không khắc chế được dục vọng bản thân, hạ thể bắt đầu ra vào liên tục, có thể nói cơ thể của cô luôn khiến máu hắn sôi trào.

Bổng hắn kéo cô ngồi trên đùi hắn, để chân cô quấn chặt eo hắn, Lăng Tịnh Hy theo phản xạ ôm cổ Vương Vũ Hàn, bầu ngực trắng nõn áp vào lòng ngực rắn chắc, hạ thể vẫn bị vật nam tính mạnh mẽ xâm chiếm.

" Hơ ... không ..." - Lăng Tịnh Hy rốt cuộc chịu không nổi kích thích, tuy đầu óc vẫn mơ hồ nhưng cơ thể bị va chạm kịch liệt như thế, cô thật không chịu nổi. " Gọi tên tôi ... Tịnh Hy."

Hơi thở của hắn có chút hổn loạn khẽ vang lên bên tai cô, giọng nói khàn đục ra lệnh. " Hàn ... Hàn ..." - Vẫn trong mơ hồ gọi tên hắn, không biết vì động tình hay vì do hương thơm kích thích mà cô lại để hắn tiếp tục xâm nhập vào bên trong cô.

" Tiểu yêu tinh." - Vương Vũ Hàn cười thỏa mãn, lại mạnh mẽ tiến công sâu hơn vào bên trong.

Tiếng rên rỉ của cô hòa cùng tiếng thở dốc khàn đục của hắn, cứ thế hai cơ thể dây dưa hết lần này đến lần khác, mà động tác của hắn càng lúc càng mãnh liệt khiến cô như được bay bổng lên thiên đường, cả người đầy hưng phấn tiếp nhận sự va chạm mãnh liệt ấy.

Mười ngón tay siết chặt vào nhau, tiếng gầm của hắn cùng tiếng thét của cô phát ra, một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy xuống, chứng tỏ cả hai đã lên đến đỉnh cao dục vọng.

Nhưng đêm vẫn còn rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net