12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi phi vù sang mess hỏi thăm tình hình con Trang xem thế nào. Dạo này diễn đàn trường toàn đăng mấy bài gì ý. Tôi hỏi thì con bé bảo là không sao vì đây là chuyện bé tí ấy mà. Tôi nghe thế thì cũng yên tâm rồi.

Tôi vẫn cay bạn Hoàng Gia Linh đấy ạ. Cái biệt danh tôi đặt cho bạn quả không sai - "Con yêu quái đóng giả tiên nữ thân thiện". Vì bạn mà tôi tỉnh cả ngủ, vừa bị tác động bởi sự việc của Vũ Huyền Trang nhưng tôi vẫn thấy hơi hơi buồn ngủ. Thôi không nói nhiều, thích là phải nhích. Tôi cứ thế mà lăn ra ngủ khò khò, cơ mà vẫn không quên đặt báo thức lúc 2 giờ rưỡi để 3 giờ Chu Bảo sẽ qua đón, nhất quyết không để bị muộn.

Cũng may là tôi vẫn dậy nổi, mặc dù rất muốn ngủ thêm nhưng lí trí bắt ép tôi phải bước chân ra khỏi giường. Do chiều nay chúng tôi chỉ đi mua đồ dùng trong nhà thôi nên là tôi sẽ mặc cái gì đó đơn giản nhất. Đúng 3 giờ chiều Gia Bảo đã có mặt ở cửa nhà tôi, tất nhiên là tôi phải mở cửa cho bạn vào rồi. Cơ mà lúc này tôi còn chưa thay quần áo gì cả nên tôi vứt Dưa béo ra chỗ Gia Bảo để cho nó chơi trong lúc chờ tôi chuẩn bị. Hôm nay tôi sẽ mặc một chiếc áo phông cùng với một chiếc quần short dài gần đến đầu gối, đi thêm đôi giày Vans vào là đủ combo đơn giản nhất.

Tôi vội chạy nhanh xuống phòng khách vì không muốn Chu Bảo phải chờ tôi quá lâu.

Cậu bé tròn mắt nhìn tôi: "Sao mày mặc như cái bao tải thế hả mày?"

Wtf? Bao tải là thế nào? Cứ làm như là chưa nhìn thấy tôi mặc như này bao giờ ý, ở trường thì quần áo tôi mặc nó cũng rộng thế này mà. Đây chỉ là bộ quần áo bình thường của tôi thôi đó Gia Bảo à... Nhưng mà kể ra trông cũng hơi giống bao tải một tí xíu xiu. Người tôi thì bé xong mặc bộ quần áo to đùng, rất giống như đang bơi trong áo ấy. Đây là kiểu tôi hay mặc, tôi thường được người khác khen là có gu ăn mặc nên ngại quá trời. Đối với tôi thì ăn mặc không phải vấn đề quá to lớn, mặc thế nào cho mình cảm thấy thoải mái nhất mới là thứ tôi thích. Nhưng mà vừa đẹp vừa thoải mái thì thật là tuyệt!

"Ơ thế không đẹp à? Tại tao thấy trời nóng mặc như này cho thoải mái ý." Tôi cúi gằm mặt xuống.

"Không không, người mày bé bé xong mặc quần áo này vào nhìn cứ bị đáng yêu ý."

Ủa nhỏ này đang khen mình đấy à? Ngại quá hi hi, cứ tưởng mặc như này thì chê người ta chứ.

Tôi nheo mắt nhìn con nhỏ đang cười tủm tỉm: "Rồi rồi tao biết tao đáng yêu rồi. Thế có đi không nào?"

"Đi chứ."

Nói xong Chu Gia Bảo liền chạy ra xe, nó đưa mũ bảo hiểm cho tôi. Gạt sẵn chỗ để chân cho tôi cơ. Chờ tôi cài xong mũ thì mới bắt đầu đi.

Chúng tôi chở nhau ra trung tâm thương mại vì ở đấy có nhiều đồ xinh lắm. Vì cô Ngọc bận quá nên đã giao cho Chu Bảo một trọng trách siêu to khổng lồ đó chính là đi mua đồ dùng. Cô còn liệt kê ra hẳn một list những thứ cần mua cho nó nữa cơ. Chắc nhiều quá nên sợ con trai yêu quên mất. Gia Bảo đưa cho tôi xem cái list đấy, ôi mẹ ơi gì mà dài thế?

Chúng tôi đi tìm lần lượt những món cần mua, cuối cùng thì cũng hết. Hôm nay chọn cho Gia Bảo toàn đồ xinh. Đống đồ vừa mua được đựng trong hẳn hai túi to đùng. Xong việc rồi thì phải rút lui khỏi nơi đây thôi.

Bây giờ mới chỉ có 4 giờ rưỡi thôi nên tôi và Gia Bảo sẽ đi ra một quán coffee ngồi một lúc rồi mới về. Tôi tìm được một quán coffee này xịn cực. Tôi muốn đến lâu rồi nhưng mỗi tội ở xa quá. Chúng tôi ở phố Bà Triệu - quận Hoàn Kiếm mà quán đó ở tận quận Cầu Giấy cơ.

"Mày ơi, hay mình đi mấy quán ở gần thôi chứ quán kia xa quá."

"Không sao, xa cũng được. Mày thích mà."

Ái chà! Mọi người có thấy chúng tôi rảnh không ạ? Đi xa như thế chỉ để ngồi uống nước thôi đấy. Độ chịu chơi của Chu Bảo 10 điểm.

Lần này là tôi bao, cho Chu Gia Bảo uống thoả thích luôn. Vì quán này xinh vl nên tất nhiên chúng tôi phải nháy vài con ảnh về up Facebook với Instagram rồi.

Hôm nay Chu Gia Bảo sẽ trổ tài chụp ảnh cho tôi. Tôi tạo dáng làm sao cho xinh gái hết mức có thể, phải cố lắm mới nặn ra mấy dáng đẹp đấy, tại Bảo là người chụp nên tôi ngại vãi ra. Cơ mà Gia Bảo chụp đẹp cực ý, tấm nào cũng xinh. Cậu bạn đẹp trai này chụp rất chi là biết căn góc nhé, không uổng công tôi tạo dáng xinh đẹp thế. Với trình độ chụp ảnh như này thì ăn đứt Phan Dương Nhi nhà tôi rồi, tôi phải đào tạo mãi con bé mới biết cách chụp ảnh. Nhưng mà ngắm đi ngắm lại vẫn thấy Gia Bảo chụp ảnh cho tôi xinh vãi l**

Tôi vừa xem ảnh vừa cười: "Eo ơi, sao mày chụp ảnh đẹp thế hả Chu Bảo? Đẹp điên lên được ý."

"Không phải do chụp đẹp đâu mà là do người đẹp đấy."

"Gia Bảo vào đây chụp đi. Tao sẽ chụp cho mày những tấm ảnh đẹp tuyệt cà là vời, về tối chúng ta sẽ cùng có ảnh để up facebook he he."

"Ừm."

Nhìn bạn đẹp trai lắm ý, chụp ảnh thần thái đỉnh vcl. Nói thật là tôi không moi ra được góc chết nào.

Gia Bảo cười tít mắt lại: "Bạn Cam Cam nhà chúng ta chụp ảnh xinh thế nhò."

"Quá tuyệt vời. Bây giờ mày mới nhận ra điều đó à?" Tôi hất cằm về phía Chu Gia Bảo.

Cậu ấy thấy tôi biểu cảm như thế thì không trả lời mà chỉ phì cười. Tôi không biết là có gì đáng cười mà Chu Bảo lại cười như vậy? Nụ cười của bạn tẩm heroin phải không? Sao mà gây nghiện thế?

Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc rồi mới chịu đi về. Vừa mở điện thoại lên xem giờ thì đã là gần 6 giờ tối rồi. Tôi chạy ra tính tiền rồi chúng tôi phải đi đi về thôi. Không biết là Gia Bảo có vội về không, còn tôi thì không vội lắm.

"Mày có vội về không hả Chu Bảo?" Tôi chọc chọc vào tay Gia Bảo.

"Không, tao không vội đâu. Hôm nay bố mẹ tao không có nhà. Mày vội à?" Gia Bảo nghiêng đầu nhìn tôi.

"À không đâu, tại tao sợ mày phải về sớm."

Hôm nay bố mẹ tôi lại trốn tôi đi đâu đó cả ngày, còn bảo là tối không về ăn cơm nữa chứ. Dám bỏ con gái cưng ở nhà một mình để đi chơi riêng thế hả?

Trời Hà Nội lúc 6 giờ đã hơi nhá nhem tối rồi. Buổi chiều thì nắng nóng kinh khủng mà tầm chiều tối lại mát cực. Tôi và Gia Bảo vừa đi vừa kể chuyện cho nhau nghe, tự cười với nhau. Bây giờ tiếp xúc với Gia Bảo tôi không còn thấy ngại ngùng như trước nữa mà ngược lại còn thấy thú vị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net