CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Ngu không nghĩ tới gửi Wechat lung tung lại kiếm được một đợt tài nguyên cho chính mình, cô tắm rửa tới lui ở trong nhà tắm.

Từ lúc mạt thế bắt đầu, Thời Ngu chưa từng được thả lỏng, hiện tại đương nhiên phải hưởng thụ.

Chờ đến khi ra khỏi phòng tắm đã là một giờ sau.

Cô cầm điện thoại lên xem, Wechat trống không, cẩu nam nhân này không hề trả lời cô.

Thời Ngu không để ý, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn ở trên màn hình di động di chuyển, đem sửa tên Wechat của nguyên chủ thành "Một mỹ nhân ngư".

Làm cái gì Ngu mỹ nhân, cô phải làm nàng tiên cá!

Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, màn hình để ghi chú là "Mẹ".

Thời Ngu nháy mắt nhớ tới bối cảnh gia đình nguyên chủ, một cô gái tốt nghiệp cấp ba ở trấn nhỏ, một đôi cha mẹ trọng nam khinh nữ cùng một người em trai phế vật ham ăn lười làm.

Dựa vào ký ức nguyên chủ, việc này tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Quả nhiên, Thời Ngu vừa mới nhận điện thoại, bên kia vang lên giọng phụ nữ trung niên khắc nghiệt: "Tại sao lâu như vậy mới nhận điện thoại, ngang ngạnh đúng không?"

Thời Ngu đột nhiên bị âm thanh bén nhọn làm giật mình, ghét bỏ mà đưa điện thoại ra xa.

Không đợi cô trả lời, bên kia tiếp tục nói: 

"Đúng rồi, tao nghe em mày nói mày đang làm minh tinh đúng không, nó nói rằng kiếm được rất nhiều tiền, lớp học bổ túc của nó đang phải đóng tiền, mày gửi mười vạn qua đây trước đi."

(*): Mười vạn NDT = 327.670.000 VND

Thời Ngu bị giọng điệu hợp tình hợp lý chọc cười.

Đừng nói tới nguyên chủ chỉ là người mới vừa tiến vào showbiz căn bản kiếm không ra tiền, mà cho dù cô có tiền, một lớp bổ túc ở trên trấn nhỏ lại tốn mười vạn?

"Mười vạn mà đủ à?" Thời Ngu mang theo ý cười hỏi.

Bên kia sửng sốt một chút, khi mở miệng mang theo vài phần đắc ý:

"Cũng coi như có chút lương tâm, nếu như mày thật lòng thương em trai thì lại đưa thêm đi, 20 vạn, để nó chuyên tâm học hành."

Thời Ngu lúc này đã cười thành tiếng, nói: "Con nhớ rõ lần trước thi cuối kì thi bảy môn cộng lại cũng chưa được một trăm điểm? Mười vạn tiền học bổ túc là trực tiếp đổi từ 0 điểm toán học ngu dốt lên tới điểm cao nhất cho nó sao? Nếu vậy 10 vạn thật sự không đủ."

Nháy mắt trầm mặc, bên kia điện thoại phát ra âm thanh giận dữ, nhìn qua có vẻ tức giận không ít:

"Mẹ nó con nhỏ chết tiệt này, mày điên rồi à?"

Thời Ngu dựa vào đầu giường, một tay cầm di động, cười trào phúng: "Còn hai mươi vạn nữa chứ, cũng dám tưởng tượng lắm, mở mồm ra liền đòi 20 vạn, chỉ bằng đầu óc ngu dốt này của nó cũng đòi 20 vạn à? Tự tiểu ra phao rồi soi gương đi!"

Một cái tay khác của Thời Ngu đặt ở trước mắt, nhân tiện thưởng thức khi hiện giờ không phải là mạt thế, không có đủ loại vết thương lớn nhỏ, tâm tình rất tốt, trong giọng nói đều mang theo ý cười.

"Cút đi, không có tiền."

Nói xong không đợi bên kia chửi ầm lên, Thời Ngu cắt điện thoại sau đó cho vào danh sách đen, nhân tiệm đem tất cả số điện thoại của gia đình kia vào.

Giải quyết xong gia đình cực phẩm, thần khí  Thời Ngu liền thanh thản sảng khoái.

Bối cảnh của nguyên chủ thật là nghẹn, rõ ràng từ nhỏ bị cha mẹ ngược đãi, vất vả lắm mới thoát khỏi bọn họ mà lại còn chuyển tiền cho chúng đúng giờ, đối với bọn họ nói gì nghe nấy.

Hiện tại đổi thành Thời Ngu, cô có thể làm cho bọn họ cút đi càng xa càng tốt.

Lại nói tiếp, quả thật nguyên chủ pháo hôi này cũng coi như gần giống với nữ chính Lâm Nguyễn, diện mạo hai người có ba phần giống nhau lại còn là xuất thân từ trấn nhỏ.

Nhưng nữ chính khi còn ở trấn nhỏ lại được cha mẹ nuôi đối xử không tồi, sau được hào môn tìm về, ở showbiz cũng thuận buồm xuôi gió, nguyên chủ lại bị một đôi cha mẹ cực phẩm hút máu.

Nữ chính thông minh lại nỗ lực, còn nguyên chủ thành tích không tốt, tốt nghiệp cấp ba xong liền làm công tác xã hội, làm 2 năm tiền lương trừ phí sinh hoạt ra toàn bộ đều gửi về nhà, cũng chính nhờ vận khí may mắn lúc đang làm phục vụ được một đạo diễn coi trọng, đề cử vào đoàn phim, mới chân ướt chân ráo tiến vào giới giải trí.

Sau đó thuận lý thành chương ở bữa tiệc bị Quý Việt Châu nhìn trúng, trở thành tình nhân của phản diện.

Cũng bởi vì không học quá nhiều nên mới cho rằng mình đang cùng Quý Việt Châu yêu đương chính đáng.

Thời Ngu cảm thấy nguyên chủ sau này chưa chắc không biết chân tướng, chẳng qua lúc đó đã bị của cải che mắt, tự lừa mình dối người thôi.

Nhưng tham muốn vinh hoa phú quý để cuộc sống sinh hoạt tốt lên là sai sao?

Thời Ngu thật ra cảm thấy lỗi sai lớn nhất của nguyên chủ là không đủ thông minh.

Nếu cô đủ thông minh, ngoan ngoãn làm thế thân rồi được hưởng tài nguyên kiếm tiền thì cũng không đến mức quá thảm, nhưng cô lại cố tình không muốn tài nguyên tốt để kiếm tiền, một hai nhất định phải đi chèn ép, khiêu khích người khác, đặc biệt là nữ chính.

Mà nữ chính lại có thể dễ dàng bị coi thường sao? Đương nhiên nguyên chủ sẽ bị chèn ép, phải rời khỏi giới giải trí.

Kết quả nguyên chủ kiếm được bao nhiêu tiền cũng toàn cho cha mẹ chỉ biết hút máu, chính mình cái gì cũng chưa có, nghèo khổ lưu lạc đầu đường, lại hoảng hốt bị xe đâm chết.

Đây chính là gối đệm chính hiệu trong sách cho nữ chính.

Nói cho cùng cũng chỉ là giả thiết chứ không phải người sống, Thời Ngu không trách móc nhiều, đáng tiếc là cô không muốn vào vai có giả thiết như vậy.

Thời Ngu chưa bao giờ thích làm bước đệm cho người khác.

"Thời tiểu thư, cơm trưa đã chuẩn bị xong." Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

"Đã biết."

Thời Ngu đáp lại, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa.

Cô tùy ý duỗi người, đi vào phòng quần áo bên cạnh, bên trong treo đầy các loại nữ trang đắt đỏ, nhãn cũng chưa xé, hiển nhiên là chuẩn bị cho riêng cô.

Tủ quần áo trong truyền thuyết, không hề nói quá.

Trong tiểu thuyết nhắc rất ít tới biệt thự của Quý Việt Châu, trước kia cũng chưa bao giờ nuôi dưỡng tình nhân, cái này chính là mới chuẩn bị.

Mà hai ngày trước nguyên chủ mới là lần đầu tiên cùng Quý Việt Châu quen biết, ngày hôm qua buổi chiều mới cùng với trợ lý Trương trao đổi, không thể không nói trợ lý của vai ác này làm việc quá tốt.

Thời Ngu cảm thấy vị trí tiểu tình nhân này quá giá trị.

Khó trách nguyên chủ chỉ là một cô gái ở nông thôn chưa hiểu chuyện đời.

Thời Ngu lắc lắc đầu.

Chọn một chiếc đầm dây xanh lục mười phần gợi cảm, tròng thêm áo khoác đen xuống lầu ăn cơm.

Cô hiện tại đang ở biệt thự của Quý Việt Châu, có người hầu phục vụ, Thời Ngu vừa mới xuống lầu, thím giúp việc vẻ chào đón kéo ghế ra giúp cô: "Mời Thời tiểu thư."

"Cảm ơn". Thời Ngu ngồi xuống tự nhiên, trên mặt mang ý cười, đôi mắt hồ ly xinh đẹp hơi nhếch lên, thật sự vô cùng xinh đẹp.

Thím giúp việc nhìn đến mơ hồ, thầm nghĩ quả nhiên ông chủ coi trọng đại mỹ nhân, sắc đẹp như thế này so với một số đại minh tinh xinh đẹp hơn nhiều.

Bất quá ông chủ mấy năm nay rốt cuộc cũng có người bên cạnh, kết quả lại là tình nhân, không biết nhà cũ bên kia sẽ vui mừng hay là bị tức chết.

Mặc kệ nói như thế nào, lão gia đại khái sẽ vừa lòng.

Ai mà không biết lão gia đã muốn ôm chắt trai từ lâu, lâu đến mức bấy lâu nay bên người Quý Việt Châu không có ai, thậm chí muốn cắt đứt quan hệ ruột thịt.

Đúng là nhà có tiền, trong nhà loạn không thể tả!

Thím giúp việc ở trong lòng cảm thán.

Thời Ngu cũng không biết bà ở trong đầu đã suy nghĩ bay tới nơi nào, nhàn nhã mà ăn cơm trưa, lại nhận cuộc điện thoại.

Là người đại diện Triệu Vinh gọi, thông báo cho cô biểu chiều đi công ty một chuyến, chủ yếu là để hai bên gặp mặt, Triệu Vinh yêu cầu tìm hiểu nghệ sĩ nhà mình trước để tìm tài nguyên thích hợp.

Triệu Vinh là một trong những người đại diện nổi tiếng trứ danh, nguyên chủ lại chỉ là một nữ minh tinh tuyến 18, trong giới giải trí độ nhận diện dường như trong suốt mà lại được Triệu Vinh dẫn dắt, đương nhiên là do Quý Việt Châu đưa cho cô.

Đây cũng là do Thời Ngu tiếp tục lựa chọn dựa theo cốt truyện, quan trọng nhất là do nguyên nhân ------

Cô thiếu tiền!

Thời Ngu đã coi qua tài sản trên người của nguyên chủ, trước đây cô làm công ăn lương mỗi tháng trừ phí sinh hoạt ở ngoài còn lại gửi hết về nhà.

Chỉ có lần trước diễn một nhân vật nữ tuyến mười tám mới có tiền trong thẻ, tổng cộng hơn ba vạn, thật sự thê thảm.

Đặc biệt là ngược lại với Thời Ngu ở mạt thế trước kia, cực khổ dốc sức làm việc trong thẻ có một chuỗi dãy số dài.

Nếu cô đã có vận khí tốt thoát khỏi mạt thế, bây giờ dốc sức làm việc lại từ đầu cũng không quá tàn nhẫn.

Nhiều tài nguyên tốt đưa đến trước mặt như vậy mà không cần chính là đồ ngốc, Thời Ngu cảm thấy đi đường tắt một chút cũng không có gì là không tốt.

Lúc sau Thời Ngu đến công ty, nhìn thấy bàn làm việc có đầy hợp đồng, cô cảm thấy lối tắt này cũng có thể đi nhiều một chút!

Thời điểm Thời Ngu xem hợp đồng, Triệu Vinh cũng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát Thời Ngu.

Khi anh ta biết được mình bắt buộc phải dẫn dắt Thời Ngu, Triệu Vinh đương nhiên là không quá vui vẻ, làm người đại diện kim bài ở showbiz, anh ta hiện tại có ba nghệ sĩ, tất cả đều là một đường thực lực bước tới đỉnh lưu, trừ phi cực kỳ có năng khiếu, nếu không anh ta sẽ không nhận dẫn dắt người mới.

Vậy vì sao Triệu Vinh cuối cùng vì cái gì vẫn đồng ý? Đương nhiên là ông chủ cho anh ta quá nhiều.

Làm một người đại diện chuyên nghiệp, Triệu Vinh trước đây đã coi qua ảnh của Thời Ngu, còn đi coi qua đoàn phim trước đây cô tham gia.

Thật là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Triệu Vinh đã nhìn qua vô số mỹ nhân, Thời Ngu có thể xếp hạng nhất, nhưng anh ta là người đại diện thực lực, nữ nhân này không phù hợp với tiêu chuẩn của anh ta.

Kỹ thuật diễn cứng đờ, ánh mắt dại ra, khí chất mang theo vài phần co rúm sợ sệt, giống như một con rối xinh đẹp không hề có linh hồn.

Khô khan nông cạn, là những gì Triệu Vinh đánh giá cô.

Nhưng Thời Ngu có gương mặt, sau lưng lại có ông chủ bồi đắp, muốn bạo lên trở thành lưu lượng cũng không khó, chỉ là Triệu Vinh có chút đáng tiếc.

Nhưng hôm nay Thời Ngu xuất hiện trước mắt, lại làm anh ta có vài phần bất đồng.

Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng mặt mày bộ dáng chuyển động linh hoạt, làm gương mặt đã xinh đẹp lại tăng thêm vài phần khí chất.

Đặc biệt cô chỉ lười biếng ngồi trên ghế lật hợp đồng, lại có thể làm cho người khác cảm giác mơ hồ không thể xem nhẹ cô.

Đây là tố chất cần có của một diễn viên.

Cô chỉ ngồi an tĩnh một chỗ, lại giống như vừa diễn ra một cảnh phim.

Lần đầu Triệu Vinh hoài nghi ánh mắt của mình.

Nhưng nói đi nói lại vẫn có người ở hiện thực với trước ống kính là hai trạng thái, khi đóng phim linh hồn lại giống như bay đi đâu mất?

Cô rũ mắt, đầu ngón tay đặt trên hợp đồng, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì.

"Khụ khụ." Triệu Vinh chủ động nói, "Thời tiểu thư, những cái kịch bản cùng chương trình đều là tôi tìm cho cô để lựa chọn, hoặc cô có ý kiến gì có thể nói cho tôi."

Dù sao cũng là người của ông chủ, tiền tài đủ để cho Triệu Vinh khoan dung hơn với cô.

Thời Ngu nghe vậy giương mắt, một đôi mắt hồ ly mang theo ý cười, thời điểm cô cười rộ lên ngoài dự đoán làm mọi người cuốn theo mê hoặc, con ngươi phảng phất có đầy ánh sáng vụn vặt phát ra, thoạt nhìn cực kì có thiện cảm.

Đối diện với đôi mắt này, Triệu Vinh nháy mắt thất thần, ánh mắt chuyển đến đầu ngón tay cô trên hợp đồng, dựa vào bản năng nói: "Mấy chương trình này cũng không tệ lắm, hiện tại cô chưa có danh tiếng, có thể tham gia chương trình để tăng độ nhận diện."

"Phải không?" Ngón trỏ Thời Ngu đụng nhẹ vào nội dung trên giấy, ý vị không rõ.

Triệu Vinh tự dưng cảm thấy áp lực, giải thích: "Trước mắt tôi tương đối đánh giá cao chương trình này."

Chương trình này tên là [Làm việc đi!], là chương trình vừa mới lập, trước mắt tạm thời mới quyết định ba trên năm khách mời cố định.

Nội dung chương trình chính là các khách mời ở trong thôn trồng trọt làm việc, khác với các gameshow khác, [Làm việc đi!] muốn khách mời thật sự phải lao động.

Căn cứ vào hình thức chương trình với các khách mời cố định, Triệu Vinh cảm thấy cái này có khả năng bạo.

Tuy rằng các khách mời cố định chưa xác định tất cả, nhưng Thời Ngu chỉ là một nhân vật tuyến mười tám trong giới giải trí, có tư bản chống lưng cũng không thể là khách mời cố định, chỉ có hợp đồng làm khách mời hai tập.

Chương trình giải trí tâm lý cho khán giả xem người nổi tiếng làm việc như thế này, rất thích hợp cho Thời Ngu là người mới đi tăng độ nhận diện, rất dễ dàng hút người qua đường.

Triệu Vinh tìm hiểu Thời Ngu trước kia nên đã cho cô lựa chọn tốt nhất để phát triển.

"Đúng rồi, chương trình này chúng ta đã tìm hiểu trước mắt khách mời cố định có Tô Nguyễn và Lục Tuyệt Lăng đã ký hợp đồng." Triệu Vinh cố ý bổ sung, chứng minh rằng chương trình này không phải tuyển người tùy tiện.

Anh ta biết rõ đã cầm tiền của ông chủ thì đương nhiên phải làm việc đàng hoàng.

Thời Ngu biết rõ cốt truyện nên đã biết trước chuyện này, mà Tô Nguyễn với Lục Tuyệt Lăng chính là nữ chính cùng với nam phụ số 3.

Triệu Vinh tiếp tục giới thiệu: "Đặc biệt là Tô Nguyễn, ở trong ngành có vẻ hơi không rõ ràng, năm trước vừa mới debut, năm sau lại có Tô gia phát tin tức tìm được con gái ruột, mặt khác lại có một bộ phim truyền hình hỏa bạo, vẫn luôn ở trên hotsearch, chương trình này lại có cô ấy, tỷ lệ bạo rất lớn."

(*) hỏa bạo: vô cùng nổi tiếng, bên showbiz Trung hay dùng từ này, ví dụ như bộ Hoa Thiên Cốt là phát bạo í, kiểu ai cũng biết đến.

Triệu Vinh còn âm thầm bổ sung ở trong lòng, kỳ thật người trong giới bọn họ vẫn luôn cảm thấy Tô Nguyễn khí vận cực tốt, thể chất mang nhiệt, trời sinh đã mang mệnh nổi tiếng.

Tô Nguyễn chính là làm chuyện gì cũng đều có thể trở thành đề tài hot.

Thời Ngu thầm nghĩ còn không phải sao, đây chính là nữ chính được sủng, tự mang vận may trong người! Thế giới này là của cô ta!

Ở trong tiểu thuyết, nguyên chủ cũng tham gia [Làm việc đi!]

Chương trình này đúng thật vô cùng nổi tiếng.

Nguyên chủ tham gia cũng "bạo", nhờ vào tai tiếng, lúc ấy cô ở trong chương trình coi thường nữ chính, khán giả đều thấy được cô khắc nghiệt khó coi.

Nhưng trên thực tế, nguyên chủ là cô gái lớn lên trong trấn nhỏ, ở trong chương trình vô cùng bình thường, cuối cùng lại bị cắt ghép ra bộ dạng hoàn toàn khác.

"Tôi đã biết." Thời Ngu mặt không cảm xúc gật đầu.

Không có cách nào, hợp đồng này trước đó trợ lý Trương khi tìm tới đã lấy ra dụ dỗ, nguyên chủ đã ký rồi.

Phải nói từ khi nguyên chủ bị ông trùm phản diện để ý, bao gồm cả Triệu Vinh lẫn tài nguyên đều dâng lên cho cô, cho dù là bất cứ ai cũng không thể từ chối được sự hấp dẫn này.

Đây là sức mạnh của tư bản.

Nguyên chủ ở trong gameshow bị cắt ghép ác ý, đương nhiên cũng là do tư bản.

Thời Ngu ánh mắt thâm trầm, Triệu Vinh không biết cô suy nghĩ cái gì, lúc này mới nhận thức được từ lúc bắt đầu gặp mặt đối phương tổng cộng cũng chỉ nói mấy chữ, căn bản không cho biết được thái độ rõ ràng.

Quả nhiên tiền của ông chủ không hề tốt như vậy!

Từ cốt truyện hoàn hồn, Thời Ngu liền để ý đến trạng thái của Triệu Vinh, tròng mắt di chuyển, bỗng nhiên nói: "Triệu ca, cái chương trình này sẽ không bắt em đi làm ở nông thôn chứ? Nếu muốn làm nông, anh có thể giúp em một chút không?"

Bộ dáng được nuông chiều thể hiện ra rõ ràng.

Triệu Vinh ở trong lòng than khổ, nghĩ mình làm việc vất vả nhiều năm như vậy ở trong giới có chút địa vị, kết quả cuối cùng còn phải nghe theo tiểu tổ tông, kiếm tiền thật không dễ dàng.

"Thời tiểu thư, chương trình này đến lúc đó có rất nhiều tai mắt, camera ở khắp nơi, nếu đổi cái khác thì hiệu quả chương trình khả năng sẽ không tốt lắm." Triệu Vinh nói cực kỳ uyển chuyển.

"A?" Thời Ngu khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ hơi chu, "Chính là em sẽ không làm việc đâu nha!"

Nói xong còn giơ tay trắng nõn của mình lên, giọng điệu ngang ngược kiêu ngạo, "Còn chưa nói tới Quý Việt Châu thích em nhất, không thể có bất cứ vết bẩn nào dính tay."

Triệu Vinh mặt mũi hơi sầm xuống: Loại chuyện này có thể tùy tiện nói ra sao? Nếu bị ông chủ biết có khi nào sẽ bị diệu khẩu không?

Lại tính toán, nghĩ lại tiền của ông chủ, nghĩ lại tiền thưởng cuối năm!

"Thời tiểu thư, tôi cảm thấy ..."

Triệu Vinh còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười của Thời Ngu cắt ngang, anh ta ngẩng đầu mới phát hiện đối phương mang theo ý cười rất nhỏ, làm gì còn bộ dáng kệch cỡm như vừa rồi?

"Triệu ca đừng ngại, vừa rồi thấy anh khẩn trương quá nên đùa anh một chút thôi."

Triệu Vinh:....

"Đúng rồi, chúng ta còn hợp tác về sau, anh đừng khách khí, gọi em là Tiểu Ngu cũng được." Nói rồi Thời Ngu đưa tay trái ra.

Vẫn gọi là tiểu tổ tông đi, anh ta tuổi tác lớn, trái tim không chịu nổi áp lực.

Triệu Vinh lúc này mới phát giác, từ lúc gặp mặt tới bây giờ, bọn họ nói chuyện đều là do cô dẫn dắt bắt chẹt.

Triệu Vinh theo bản năng chảy mồ hôi lạnh, tự biết rằng mình đối với vị tiểu tổ tông này phán đoán sai lầm.

Như thế này chỗ nào là ngu xuẩn không có kiến thức, rõ ràng là bá vương không hề dễ chọc vào!

Triệu Vinh nhìn bàn tay trắng nõn non mịn, lễ phép mà bắt tay lại.

Sau đó nghe thấy tiếng cười nhẹ của Thời Ngu, còn mang theo một ít chế nhạo: "Cho nên Triệu ca thật sự không thể giúp em đi làm ruộng sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net