CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi phản ứng của Thời Ngu, Thượng Tai không biết từ lúc nào lặng lẽ đi tới kế bên cô: "Chào cô, cô chắc là người mới dưới trướng Triệu ca?"

Thiếu niên lớn lên công nhận thật đẹp, là bộ dáng rất thu hút ở thời bây giờ, Thời Ngu nhớ rõ cậu ta nổi lên nhờ vào nhân vật phụ, tuy rằng bị nói là bình hoa không có kỹ thuật diễn, nhưng tốt xấu gì cũng lên tới tuyến ba.

Nhìn bộ dáng cậu ta cố tình tiếp cận, Thời Ngu tựa như có thể nhìn thấy kỹ thuật diễn tương lai của cậu ta quả thật đáng lo lắng.

Diễn viên quan trọng nhất là ánh mắt, rõ ràng giọng điệu thân thiện nhưng trong ánh mắt không thể che được sự khinh thường cùng với không tình nguyện.

Đây chính là công lao của cô!

Thời Ngu nghĩ đến tương lai vào được biên chế ở Thời Không cục, giả vờ không chú ý tới cảm xúc Thượng Tai, thân thiện cười với cậu ta: "Chào anh, tôi là Thời Ngu, hôm nay mới vào công ty."

Cô cười rộ lên rất đẹp, rõ ràng có đôi mắt câu dẫn người, nhưng cười lên lại như một đóa bách hợp, làm người khác vui vẻ thoải mái.

[độ hảo cảm +1, nhân vật Thời Ngu trước mắt có độ hảo cảm là 1]

Tâm Thượng Tai rung động, nghe được hệ thống nhắc nhở mới phản ứng lại, trong lòng lại dâng lên khinh thường.

Cậu ta đã nghe được từ Lý Hồng nói rằng người mới Triệu Vinh dẫn dắt chính là chim hoàng yến của ông chủ, cậu ta khinh thường loại nữ nhân dựa vào quan hệ không chính đáng để hướng về phía trước bò.

Cho nên khi bị cô nhìn đến tâm thần hoảng hốt cũng làm Thượng Tai cảm thấy chịu không nổi.

Nữ nhân này ghê tởm đến mức chỉ có dựa vào sắc đẹp!

Thượng Tai không muốn nghe hệ thống nói tới Thời Ngu, vì trong lòng cậu ta có một bạch nguyệt quang, là người đã kéo cậu ta lên ở thời điểm cậu ta tăm tối nhất.

So sánh với nữ thần thuần khiết không tỳ vết trong lòng, Thượng Tai càng chán ghét Thời Ngu trước mắt.

Nhưng hệ thống đã nói, đánh bại nhân vật sau này có thể đạt được may mắn có giá trị cao, nó có thể giúp cậu ta ở giới giải trí đi được càng cao bay hơn, cũng có thể gần với nữ thần hơn.

Cậu ta muốn đứng cùng vị trí với nữ thần, cho dù chịu đựng ghê tởm cũng muốn đánh bại nữ nhân này.

Thượng Tai tâm tư chuyển liên tục, còn sót lại ánh mắt hơi ám, lại còn giả bộ thân thiện: "Cô đừng để ý, Hồng tỷ tính tình không tốt lắm, chị ấy cùng Triệu ca có mâu thuẫn, lời nói cũng không nhằm vào cô."

[độ hảo cảm +5, nhân vật Thời Ngu độ hảo cảm là 6]

Thời Ngu cũng nghe thấy âm thanh từ trong đầu Thượng Tai truyền đến, trên mặt còn mang theo nụ cười đơn thuần, cái hiểu cái không gật đầu: "Tôi có biết."

[độ hảo cảm +2, nhân vật Thời Ngu độ cảm hảo là 8]

Thượng Tai không nghĩ tới độ hảo cảm của cô tăng nhanh như vậy, trong lòng càng khinh thường, bất động thanh sắc mà đến gần cô thêm hai bước, cố ý thấp giọng nói: "Tiểu Ngu tỷ tỷ, tôi có thể gọi như vậy được không?"

Lúc nói bả vai còn cố tình nghiêng qua phía cô, cố ý tạo ái muội.

[độ hảo cảm -3, trước mắt độ hảo cảm là 5]

Thượng Tai sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Thời Ngu vô tội còn lùi ra hai bước.

"Gần quá, không tốt lắm." Thời Ngu nghiêng nghiêng đầu, thanh âm mang theo vài phần ngượng ngùng.

[độ hảo cảm +4, trước mắt độ hảo cảm là 9]

[độ hảo cảm -2, trước mắt độ hảo cảm là 7]

Nữ nhân này!

Thượng Tai nghe độ hảo cảm lên xuống liên tục, ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này có ý gì vậy chứ! Bảo sao có thể câu được kim chủ!

Cùng lúc đó, Thời Ngu có thể nghe thấy âm thanh trong đầu Thượng Tai, ở trong lòng trộm cười lén.

Được ảnh hậu hai lần, Thời Ngu diễn kịch không chỉ là mặt ngoài diễn, cô từ trước đến nay đều là mang cảm xúc toàn thân đi diễn, như fan điện ảnh hay nói, cô giống như là chính nhân vật đó.

Chẳng qua cố tình thí nghiệm vài cái, không ngờ virus trong đầu Thượng Tai cũng bị lừa.

"Thực xin lỗi, là tôi không chú ý." Thượng Tai chỉ cảm thấy mình nóng vội, không thể không nhận sai.

Lại không hề biết Thời Ngu đã đem độ hảo cảm tăng giảm đắn đo đến gắt gao.

Cô một bên đối phó Thượng Tai một bên hỏi hệ thống: "003, tôi hiện tại đã tiếp cận cậu ta, bên dưới ngươi điều tra thế nào rồi?"

[Ting, đã kiểm tra đo lường virus của đối phương, là "Hệ thống làm cho vạn người mê ở giới giải trí", virus này dựa vào hấp thu vận may của người khác để đưa cho ký chủ]

[Đối phương đã lấy được một ít vận may, cô chỉ cần làm cho nó hao hết năng lượng, tôi có thể nhân cơ hội thu về virus]

Nhưng mà làm thế nào để năng lượng hao hết thì 003 không nói, yêu cầu Thời Ngu tự nghĩ cách.

Biên chế của Thời Không cục, cũng không phải dễ lấy.

Tròng mắt Thời Ngu di chuyển, lộ ra tươi cười.

[Độ hảo cảm +1, nhân vật Thời Ngu trước mắt độ hảo cảm là 10 điểm, chúc mừng ký chủ lần đầu đạt tới 10 điểm, khen thưởng vật phẩm]

Thời Ngu và Thượng Tai nghe được tin tức này, nhưng hai người tâm tư khác nhau, Thượng Tai khó nén được kích động ở trong lòng, bắt đầu chọn lựa vật phẩm.

Thời Ngu chú ý tới ánh mắt cậu ta như đang dại ra, nhàm chán mà nghịch móng tay, nhìn xung quanh.

Ở bên kia, Triệu Vinh và Lý Hồng còn đang cãi nhau bất phân thắng bại, Thời Ngu lại để ý có người tới.

Cô vừa lúc đang đứng ở cửa, ngó một cái là có thể thấy người tới ở ngoài cửa.

Tổng cộng có ba người, đi đầu tiên là một người đàn ông trung niên tầm 3-40 tuổi, phía sau là một nam một nữ trẻ tuổi đi theo.

Hiển nhiên người cầm đầu kia là giáo viên dạy diễn trong miệng Lý Hồng.

Nhìn thấy Thời Ngu từ cửa phòng học đang nhìn ra, Triệu Lan Sơn hiện lên một tia kinh diễm, thật là xinh đẹp, đôi mắt rất linh động!

Ông ở giới giải trí đã duyệt qua vô số người, đã lâu chưa gặp qua một cô nương trẻ tuổi nào có linh khí như vậy.

"Cô là học sinh ngày hôm nay sao?" Triệu Lan Sơn từ trước đến nay rất thích người tài, ngữ khí ôn hòa hỏi.

Tuy rằng ông biết học sinh hẳn là Thượng Tai, nhưng kỹ thuật diễn cũng bình thường, không thấy ông còn phải mang theo hai học sinh đến cùng sao?

"Không phải." Thời Ngu lắc đầu, lùi lại nửa bước.

Bên trong lộ ra mấy người Lý Hồng, mà Lý Hồng cùng Triệu Vinh nghe được âm thanh nói chuyện cũng lập tức dừng tranh chấp.

Lý Hồng cười tủm tỉm tiến lên đón người: "Triệu lão sư tới rồi, hai vị này hẳn là học sinh đi, không biết có ký hợp đồng với công ty nào chưa, hoan nghênh tới Diệu Tinh chúng ta."

Triệu Lan Sơn là giảng viên ở Học viện Điện ảnh Yến Kinh, là diễn viên chuyên nghiệp ở đoàn kịch quốc gia, người trong nhà đều ở trong vòng phim ảnh, có không ít tài nguyên, mời ông đến dạy một khóa cũng là do Lý Hồng nhờ không ít quan hệ mới mời được.

Lý Hồng không nghĩ Thượng Tai có thể học được gì, mục đích chỉ là kéo quan hệ với Triệu Lan Sơn thôi.

Nếu Thượng Tai có thể được Triệu Lan Sơn coi trọng, con đường về sau cũng có thể thuận lợi chút.

"Ừ." Triệu Lan Sơn gật đầu, nhìn về phía Thượng Tai được Lý Hồng kéo qua.

Thượng Tai lúc trước bị Lý Hồng lừa đến khách sạn với nhà đầu tư, sau đó được Tô Nguyễn cứu, giả bộ không biết sự tình, Lý Hồng cũng không nhắc lại sự kiện kia, ngược lại còn đối xử với cậu ta tốt hơn chút.

Vì thế Thượng Tai tạm thời không có việc gì với cô ta.

Trước đó Thượng Tai đã được Lý Hồng dặn dò, tạm thời gác lại việc lựa chọn vật phẩm mà hệ thống thưởng, lúc này thuận thế chào hỏi: "Chào Triệu lão sư, em là Thượng Tai, thầy gọi là Tiểu Thượng là được."

Triệu Lan Sơn làm diễn viên chuyên nghiệp coi trọng nhất là ánh mắt, để ý tới ánh mắt Thượng Tai lập lòe, không hề có bộ dáng kiên định, liền lập tức đánh giá thấp ấn tượng đầu tiên với cậu ta.

Bất quá việc này trong việc đối nhân xử thế cũng là thái độ bình thường, Triệu Lan Sơn lúc này ở đây cũng là vì còn nể một ít nhân tình, nên cũng không biểu hiện bất thường gì.

Nhân tiện còn giới thiệu hai người phía sau, nam sinh tên là Lý Xương Ngọc, nữ sinh tên là Mầm Nhạc Nhạc, đều là học sinh Triệu Lan Sơn tương đối vừa lòng.

Triệu Vinh đương nhiên cũng không rảnh rỗi, giới thiệu nhỏ bên tai Thời Ngu về thân phận của Triệu Lan Sơn một chút, sau đó chủ động đem người lên giới thiệu: "Triệu lão sư, đã lâu không gặp, hai ngày trước Tư Năm còn nhắc tới thầy đấy."

Tề Tư Nam trước đó cũng học qua vài khóa của Triệu Lan Sơn, Triệu Vinh cũng có quen biết một chút.

"Đã lâu không gặp, Tư Năm hiện giờ chắc đang ở đoàn phim của lão Uông đi? Chờ cậu ấy rảnh rỗi chúng ta lại hội tụ." Triệu Lan Sơn nhắc tới Tề Tư Năm trên mặt cũng lộ ra tươi cười, học sinh này ông tương đối coi trọng.

Nói xong, Triệu Lan Sơn lại nhìn Thời Ngu lần nữa: "Đây là người mới mà cậu dẫn dắt à?"

"Là, Thời Ngu, đây là Triệu Lan Sơn Triệu lão sư." Triệu Vinh đem tiểu tổ tông của mình lên phía trước.

Thời Ngu cũng thuận thế giới thiệu một phen.

Triệu Lan Sơn xem ánh mắt cô kiên định, lộ ra biểu tình tán thưởng, Lý Hồng thấy thế hừ ở trong lòng một tiếng, chủ động tiến lên: "Triệu ca anh xem, Triệu lão sư đã tới, có thể diễn tập được chưa?"

"Mọi người không phải tới đi học sao?" Triệu Lan Sơn nghe vậy, nhìn về phía Triệu Vinh cùng Thời Ngu dò hỏi.

Nếu căn phòng này đi học Triệu Lan Sơn phải dùng, thì coi như là nể mặt ông, Triệu Vinh cũng không tranh chấp với Lý Hồng.

Anh ta nhưng thế lại nhìn ra Triệu Lan Sơn có ý thưởng thức với Thời Ngu, muốn cho Thời Ngu thuận tiện học một khóa, cho đối phương xem xét qua.

Nhưng Triệu Lan Sơn từ trước nay coi trọng kỹ thuật diễn, thời điểm dạy học cũng mặc kệ học sinh là ai, công tư phân minh.

Nghĩ đến kỹ thuật diễn cay mắt của Thời Ngu cùng với quan hệ với ông chủ, ở lại chỗ này thật sự không phải là lựa chọn tốt.

Nhưng nhìn dáng vẻ Lý Hồng đắc ý, Triệu Vinh cũng cảm thấy nghẹn khuất.

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Vinh vẫn quyết định nhịn, hôm nay đi lên cũng chỉ để kiểm nghiệm kỹ thuật diễn của Thời Ngu mà thôi, đi tìm phòng khác diễn cũng được.

"Chúng ta..."

"Triệu lão sư, hôm nay em mới ký hợp đồng, cùng Triệu ca đi lên kỳ thật là muốn cho Triệu ca nhìn xem kỹ thuật diễn của em để tính toán tuyến đường phát triển cho tương lai, vừa vặn đụng phải Hồng tỷ." Thời Ngu tiến lên trước, đánh gãy lời Triệu Vinh muốn nói.

Triệu Vinh vừa nghe lời này, đầu đầy hắc tuyến, xong rồi, tiểu tổ tông này lại muốn làm gì đây?

"Xem thử kỹ thuật diễn? Ta cũng có ít giao tình, không biết có thể cho ta bàng quan một chút không?" Triệu Lan Sơn xem người chuẩn, cảm thấy cô gái này có tiềm lực.

Không đợi Triệu Vinh ngăn cản, Thời Ngu tự tin gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Mấy lời định nói đều không dùng đến, Triệu Vinh nghĩ tiêu rồi, chờ đến khi phản ứng lại, Triệu Lan Sơn đã mang theo mấy người ngồi xuống chờ đợi.

Thời Ngu đứng ở một bên, chuẩn bị bắt đầu diễn.

Lý Hồng nhìn Triệu Vinh bên cạnh, ở bên tai anh ta nhỏ giọng trào phúng: "Triệu Vinh, anh không phải đã nói không muốn dắt người mới sao? Sao bây giờ lại nguyện ý? Suốt ngày khinh thường người khác, còn tưởng anh cả đời này sẽ không khom lưng."

"Tôi xác thật đời này sẽ không giống cô vì tài nguyên mà lại bán đứng nghệ sĩ." Triệu Vinh hừ lạnh một tiếng.

Anh ta dù có khom lưng cũng không làm chuyện trái với lương tâm, đồng ý hầu hạ thì hầu hạ tiểu tổ tông thôi.

Nhưng mà, nhìn tiểu tổ tông nhà mình muốn diễn, so với lúc trước mang con trai đi thi còn khẩn trương hơn!

Chờ lát nữa tiểu tổ tông diễn không tốt, làm sao an ủi cô?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net