chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần Hành không cho rằng mình là một người hay do dự, thiếu quyết đoán nhưng khi ở cùng với Giang Dữ Miên, quả thực anh chính là một người thiếu quyết đoán. Ít nhất thì anh cũng nghĩ rằng, khi mình ở bên cậu và bình thường hoàn toàn khác nhau. Anh vốn muốn từ từ cách xa Giang Dữ Miên, để cậu không còn ỷ lại vào mình nữa, nhưng hiện thực lại là Giang Dữ Miên nói cái gì anh cũng đều làm theo cái đó.

Tần Hành vẫn giống như trước, mỗi tuần đều tới nhà trọ của Giang Dữ Miên vài lần. Gần đây Giang Dữ Miên có hứng thú rất lớn với tiếng Anh, còn cùng đăng ký ôn thi SAT với lớp trưởng họ Phạm kia. Hai ngày cuối tuần cũng phải lên lớp, hôm nào học bù ngay cả tối cũng phải đi.

Tối hôm ấy, Tần Hành vừa bước vào cửa đã thấy Giang Dữ Miên ngồi dưới đất sắp xếp lại tài liệu học tập, liền hỏi cậu đang muốn khoe cái gì.

Lúc Giang Dữ Miên nói chuyện, trong lòng Tần Hành lại càng thêm khó chịu, giọng chua lè hỏi cậu: "Không phải cậu lớp trưởng kia của em muốn thi vào đại học S sao?"

"Cậu ấy nói, ba mẹ hi vọng sau khi tốt nghiệp cậu ấy có thể qua Mỹ học." Giang Dữ Miên tập trung phân loại tài liệu học tập thật tốt, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp lời.

"Có phải không?" Tần Hành căn bản không tin, anh lại hỏi Giang Dữ Miên: "Vậy tại sao em cũng muốn đi?"

Cuối cùng Giang Dữ Miên cũng tạm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh. Cậu nghĩ tới cảnh hôm đó Tần Hành từ chối mình, miệng hé ra muốn nói lại thôi, một lát sau mới đáp: "Không tại sao cả."

Nhất thời tâm trạng của Tần Hành có hơi tốt lên, anh giúp Giang Dữ Miên cất sách lên giá, có chút trúc trắc nói: "Muốn học ngôn ngữ thì cũng không thể bỏ qua những môn khác."

Nghe Tần Hành ba phải nói kiểu sao cũng được, tâm trạng Giang Dữ Miên cũng không khá lên, cậu gật gật đầu đi qua ngồi xuống bàn ăn, lấy sách giáo khoa ra. Dần dần Giang Dữ Miên cũng hiểu, Tần Hành sẽ không cho cậu bất kỳ lời hứa nào, nếu cậu muốn mãi mãi không rời xa anh thì chỉ có thể tự mình đuổi theo.

Tháng tư tới rất nhanh, lần đầu tiên thành tích thi tháng của Giang Dữ Miên có tiến bộ lớn như vậy. Ngày cậu nhận được bảng kết quả học tập và phẩn thưởng tiến bộ trong học tập từ nhà trường, vừa hay lại là sinh nhật của Tần Hành.

Giang Dữ Miên đã nhìn lén chứng minh thư của Tần Hành, xòe ngón tay đếm từng ngày cho tới ngày này. Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Phạm Dịch trì, cậu bèn nhờ cậu ta xin nghỉ lớp buổi chiều, cấp tốc chạy đi mua quà cho Tần Hành. Cậu ăn bữa tối đơn giản ở ngoài trường, rồi mới đi tới khu giảng dạy ở ngoại thành của đại học S.

Đi vào khuôn viên đại học S, cậu mới để ý nơi này còn có rừng cây. Giang Dữ Miên đeo túi xách học sinh đi tới đi lui, lúc dừng chân một chút cậu mới nhớ ra mình còn chưa nói cho Tần Hành. Lúc cậu gọi điện thoại cho anh, lần đầu tiên không có ai nghe, tới lần thứ hai Tần Hành mới nghe máy, đầu dây bên kia rất ầm ĩ.

Âm thanh của Tần Hành cũng lớn hơn một chút so với thường ngày, anh hỏi: "Dữ Miên? Có chuyện gì sao?"

Giang Dữ Miên đứng dưới ánh đèn đường, nhìn bụi cây trùng trùng phía trên, ngập ngừng một chút mới hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang ăn tối," Tần Hành bước ra khu vực yên tĩnh hơn mới đáp: "Cùng với bạn học."

"Vậy khi nào thì anh trở lại trường học?" Giang Dữ Miên lại hỏi.

"Không biết, có thể sẽ không trở về," Tần Hành đáp, hình như bên kia có người gọi anh, anh bảo đối phương chờ một chút rồi hỏi lại Giang Dữ Miên: "Làm sao vậy?"

Giang Dữ Miên đá đá bụi cây dưới chân, nói: "Không có việc gì, em chỉ hỏi một chút."

"Ừ, vậy anh cúp máy nhé?" Tần Hành hỏi.

"Chờ đã," Giang Dữ Miên sợ Tần Hành thật sự tắt máy luôn, vội vã gọi anh. Cậu cúi đầu nhìn món quà được đóng gói tinh xảo trong túi, nghiêm túc nói: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Tần Hành ở đầu dây bên kia cũng sững sờ một lúc mới cười cười, nói cảm ơn cậu.

Giang Dữ Miên cúp điện thoại, quà không đưa được mà cậu cũng không muốn về nhà, không thể làm gì khác ngoài tự mình đi dạo lung tung không có mục đích trong sân trường.

Có đoàn đội đang tổ chức hoạt động công ích ở ven đường, trong tay mỗi người đều cầm một xấp truyền đơn đi qua đi lại trên đường, cũng phát được mấy trăm phiếu. Tần Hành chiếm cứ phần lớn sinh hoạt hàng ngày của Giang Dữ Miên, nhưng cậu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh. Sinh nhật Tần Hành cũng không muốn trải qua cùng cậu, Tần Hành có nhiều bạn bè ở bên chúc phúc như vậy, không hề giống như cậu.

Giang Dữ Miên đi quanh vài vòng, đột nhiên phát hiện bị lạc đường. Phía trước chỉ có một công nhân đang đi lại ở gần bìa rừng, nơi này vô cùng hẻo lánh, trước sau đều không nhìn thấy người. Ngay cả đèn đường cũng cách nhau thật xa, đi lên trước nữa sẽ tối om. Đột nhiên trong rừng có vài âm thanh tí tích vọng tới, Giang Dữ Miên xoay người lại sợ hãi lui một bước, phía sau lại đột nhiên truyền ra một tiếng rên rỉ.

Một giọng nam khó nhịn kêu lên một tiếng nói: "Cậu nhẹ một chút."

"Vậy cậu cũng đừng có gấp gáp như thế." Một giọng nam khác càng trầm thấp hơn phát ra. Tiếp theo là âm thanh nghe như cơ thể đang va chạm dữ dội, còn có tiếng kêu bị người ta cố gắng đè thấp xuống. Bước chân Giang Dữ Miên như không còn nghe cậu sai khiến, cậu bị người trong rừng dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh ướt sũng lưng. Cậu nghe ra được đây là hai giọng nam trạc tuổi nhau.

Thật vất vả Giang Dữ Miên mới có thể cất bước đi về phía trước, đi được vài bước cậu liền chạy, túi đồ quăng quật vào người có chút đau nhưng cậu không để ý tới.

Không biết chạy được bao lâu, Giang Dữ Miên mới dừng lại thở hồng hộc. Cậu chạy rất lâu dọc theo con đường bên ngoài rừng, mà đi mãi vẫn không tìm được đường về lại càng không dám đi vào trong rừng, chỉ lo sẽ đụng phải chuyện còn ly kỳ hơn.

Giang Dữ Miên dựa lưng vào đèn đường nghỉ ngơi một hồi, khi lấy điện thoại ra mới phát hiện có tin nhắn của Tần Hành, hỏi cậu đang ở nơi nào. Cậu chạy trốn quá nhanh nên cũng không để ý xem máy rung lúc nào. Cậu gắng hít thở sâu mấy lần, chờ nhịp tim bình phục một chút mới gọi lại cho Tần Hành. Nhưng lúc giọng nói của Tần Hành truyền tới, cậu liền quên mất bản thân muốn nói gì.

Tần Hành mời nhóm bạn đi ăn cơm, sau đó lại qua KTV gần trường học. (Quán karaoke)

Thực ra trong lòng anh có chút không yên lòng về Giang Dữ Miên, ngay cả uống rượu cũng uống tới mức lòng đầy tâm sự nặng nề. Anh nghe ra được cậu đang ở đại học S, nhưng cũng không thể bỏ lại bạn bè mà đi gặp Giang Dữ Miên, đành giả bộ không hiểu mà cúp điện thoại. Cậu đã thành niên rồi, cũng không phải em bé nữa, tới trường không gặp được anh tự nhiên sẽ về nhà, chuyện này Tần Hành biết.

Nhưng anh không có cách nào sử dụng lý trí với những chuyện có liên quan tới Giang Dữ Miên. Anh gửi tin nhắn hỏi cậu đang ở đâu, đợi một lúc cũng không nhận được hồi đáp liền có chút hoảng hốt.

Một đàn em thấy anh ngồi đó cầm cốc mà ngẩn người, bèn đi qua mời rượu, mạnh mẽ vỗ bàn một cái: "Chủ tịch."

Tần Hành liếc hắn, nhả ra một từ: "Hả?"

"Chúng ta chơi một chút đi, Rose dọn bàn!" Đàn em nói xong, mấy người bên cạnh nghe được cũng ồn ào nói muốn chơi. Bảy, tám người chuẩn bị cốc, lấy xúc sắc bắt đầu chơi, những người còn lại cũng vây xem.

Hôm nay vận may của Tần Hành thực không tốt. Mấy người khởi xướng đều tham gia, rượu cũng đảo đều mà chỉ có anh là không tới nửa giờ đã phải uống không ít, dù tửu lượng có tốt đến đâu cũng có chút đầu váng mắt hoa.

Một vòng trôi qua, Tần Hành vẫn phải uống ly đầy. Anh cầm chén rượu quơ quơ, như cười như không mà nhìn người khởi xướng ban nãy, hỏi hắn: "Mấy người cứ như vậy là muốn chê cười tôi sao?"

"Học trưởng, em uống giúp anh." Một bạn nữ năm dưới tiếp nhận chén rượu của anh, còn nói: "Nhưng em muốn anh làm bạn trai em."

Xung quanh yên tĩnh một chút, cỡ chừng vài giây sau đó tiếng huýt sáo cùng âm thanh ồn ào vang lên, hô hào khắp nơi. Âm thanh này giống như sóng biển, chậm rãi mà mạnh mẽ đập vào màng nhĩ của Tần Hành. Anh liền biết mình say thật rồi.

Cô bé kia lại hỏi lần nữa: "Chủ tịch, có thể không?"

Lúc này, điện thoại di động của Tần Hành vang lên, nhìn thấy tên của Giang Dữ Miên tâm trí anh liền có chút thanh tỉnh. Anh nhấn nút im lặng trên điện thoại, dùng thái độ kiên quyết nhưng không thất lễ từ chối cô bé kia.

Đôi mắt cô nàng hình như có chút ướt, tình cảnh trở nên lúng túng. Tần Hành phất phất tay với mọi người, nói mình có điện thoại quan trọng rồi ra ngoài.

Tần Hành tìm được một lô ghế trống riêng tư, trên điện thoại cuộc gọi của Giang Dữ Miên vẫn đang hiển thị, anh thả mình xuống ghế sofa rồi mới nghe máy: "Miên Miên?"

Giọng nói của Tần Hành càng thấp hơn so với bình thường.

Không biết vì sao mặt Giang Dữ Miên lại nóng lên, cậu đứng ở ven đường, bốn phía ngoại trừ bóng đèn và cây cối thì chẳng có gì khác.

Giang Dữ Miên không lên tiếng, Tần Hành lại gọi cậu: "Miên Miên, nói gì đi?"

"Em không tìm được đường." Giang Dữ Miên đáp, nói không đầu không đuôi.

Tần Hành nhắm mắt lại, cảm giác mình đang ngồi trên xe leo núi, bị vung qua vung lại. Anh hỏi Giang Dữ Miên: "Em ở đâu?"

"Đại học S." Giang Dữ Miên dùng chân chà chà lên mặt đường: "Sau đó thì không biết nữa."

"Trong trường chỉ có từng ấy chỗ mà em cũng có thể lạc đường? Không phải là muốn gạt anh trở về chứ?" Tần Hành uống say rồi, nói chuyện cũng cao giọng hơn.

"Không phải." Giang Dữ Miên đáp: "Vậy em tự đi một chút, gặp lại sau."

"Em chờ một chút," Tần Hành đứng lên nhưng hai mắt lại tối sầm, anh chống tay vào tường rồi bước ra cửa: "Em đi đại về một hướng đi, chờ thấy có tòa nhà nào đó thì nói cho anh biết kiến trúc đặc thù của nó."

"Hả?" tiếng bước chân của Giang Dữ Miên nhanh hơn, Tần Hành nói cậu đừng chạy, cậu lại hỏi: "Sau đó anh nói cho em nên đi đâu tiếp sao?"

"Sau đó em đứng yên, đừng nhúc nhích." Tần Hành đẩy cửa bước ra: "Anh tới tìm em."

Tần Hành tìm được Giang Dữ Miên trước cửa phòng ăn số ba, trong tay cậu có hai cái túi, giống như một bé ngoan đang ôm hai bọc đồ mà đứng dưới lầu, nhìn nhìn xung quanh. Tần Hành lặng lẽ đi tới, muốn dọa cậu nên mới ôm chầm lấy người từ phía sau.

Quả thực Giang Dữ Miên đã bị anh làm giật mình, cậu quay người lại, nhìn thấy anh liền dùng sức đẩy người ra: "Anh làm gì thế?"

Mùi rượu trên người Tần Hành đậm tới mức làm say lòng người, Giang Dữ Miên ghét bỏ chun mũi một cái: "Khó ngửi."

"Khó ngửi cũng đành chịu," Tần Hành ôm cậu đi ra ngoài: "Sao lại tự mình tới tìm anh."

Giang Dữ Miên nắm quai túi quà thật chặt, quẩn quanh chóp mũi đều là mùi rượu khiến cậu không chịu nổi.

Tần Hành thấy cậu không trả lời, bèn cúi đầu nhìn túi đồ trong tay Giang Dữ Miên, hỏi cậu: "Cho anh?"

Giang Dữ Miên gật gật đầu, đưa túi cho anh. Tần Hành tháo mở gói quà, là một cái dây lưng.

Tần Hành hiểu rõ mà tiến tới bên tai Giang Dữ Miên, trêu ghẹo cậu: "Muốn buộc anh lại ư?"

Âm thanh của Tần Hành có chút ám muội, Giang Dữ Miên lập tức nghĩ đến giọng nói trầm thấp trong rừng kia "Gấp như vậy". Trong phút chốc, mặt cậu liền đỏ bừng lên: "Là nhân viên cửa hàng đề cử... em cũng không biết nên tặng cái gì..."

"Ừ," Tần Hành vẫn dính lấy cậu không tha: "Nghĩa là không muốn trói anh lại ha."

Giang Dữ Miên khóc không ra nước mắt, cậu muốn đưa quà cho Tần Hành lúc bình thường, chứ không muốn đưa cho con ma men đang dây dưa không dứt này. Cậu dứt khoát không nói nữa, mặc kệ Tần Hành treo bám trên người mà nỗ lực đi về phía trước.

Đi được mấy bước Tần Hành liền nói cảm ơn Giang Dữ Miên, nói muốn xem thật cẩn thận, còn muốn tháo dây lưng của chính mình ra đổi lấy cái mà cậu tặng. Giờ cũng đã hơn 10h nhưng trên đường vẫn có nhiều người đi lại, Giang Dữ Miên cuống đến hoảng loạn, đè tay Tần Hành lại không cho anh biểu diễn cởi áo trước mặt mọi người.

Lằng nhằng mãi hai người mới đi tới cửa trường học, vừa hay gần đó có một chiếc xe taxi. Giang Dữ Miên xông tới muốn lên xe về nhà, ai ngờ Tần Hành cũng đi theo vào, nói với tài xế địa chỉ nhà cậu.

"Em chạy cái gì?" Tần Hành nắm cổ tay Giang Dữ Miên ấn lên ghế ngồi, lại gần hỏi cậu.

Giang Dữ Miên không phải là đối thủ của Tần Hành, đành phải trừng hai mắt nhìn anh.

Tần Hành nhìn cậu một lúc liền nở nụ cười, tiến gần hôn lên mặt cậu một cái: "Miên Miên thật đáng yêu."

Tài xế phía trước thắng gấp một cái, suýt chút nữa là hai người văng lên lưng ghế trước.

Giang Dữ Miên hoàn toàn từ bỏ việc cứu vớt con ma men này, tự giận mình mà ẩn Tần Hành ra, Tần Hành nói vài câu rồi dựa vào người cậu mà thiếp đi.

Đến nhà Giang Dữ Miên, cậu liền thanh toán tiền xe rồi nhờ tài xế hỗ trợ mới gọi Tần Hành tỉnh lại được.

Vẻ mặt chú tài xế nhìn bọn họ hết sức phức tạp, Tần Hành khờ dại hỏi: "Sư phụ, chưa thanh toán ư?"

"Thanh toán rồi." Giang Dữ Miên ngăn cản anh, lôi người vào trong.

Bước vào thang máy Tần Hành lại ngủ thiếp đi, Giang Dữ Miên dùng hết khí lực lôi anh vào cửa, thả người trên thảm trải sàn, lại đắp thêm một lớp chăn rồi mới lên lầu tắm rửa đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, lúc Giang Dữ Miên tỉnh lại, Tần Hành ngủ như lợn chết dưới nhà.

Giang Dữ Miên bất mãn đi qua, dùng chân đẩy đẩy Tần Hành: "Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu."

Tần Hành giật mình tỉnh lại, thấy là Giang Dữ Miên liền nắm mắt cá chân cậu kéo một cái, cậu bị mất trọng tâm liền ngã lên người anh. Xương sườn Tần Hành bị cậu ép lên đến phát đau, chất cồn trong người bay sạch không còn chút nào.

"Anh làm gì thế?" Giang Dữ Miên không muốn gần gũi với Tần Hành như vậy, cậu cảm thấy không thoải mái, bèn đẩy anh ra muốn đứng lên, nhưng lại bị Tần Hành mò mẫm sờ mó lên người.

"Quà của anh đâu?" Tần Hành hỏi cậu.

Tối hôm qua Tần Hành uống say, nhưng vẫn nhớ chuyện vì muốn tặng dây lưng cho anh mà Giang Dữ Miên đã cố ý tìm tới trường. Cậu bạn nhỏ còn co rúm lại chờ anh trước cửa phòng ăn.

Đầu Giang Dữ Miên cọ trên cằm anh, buồn bực nói: "Vứt rồi."

"Thế ư?" Tần Hành nắm cằm Giang Dữ Miên để cậu ngẩng lên đối diện với mình, nghiêm mặt hỏi: "Vứt chỗ nào rồi?"

Ánh mắt Giang Dữ Miên ướt nước, trừng mắt đối diện với anh. Sau chốc lát Tần Hành liền cầu xin tha thứ: "Là anh không tốt, trả quà lại cho anh đi."

"Trên đó." Giang Dữ Miên chỉ chỉ bàn trà, hộp quà bị ném lên trên đó.

Tần Hành ôm eo Giang Dữ Miên đẩy cậu nằm lên thảm trải sàn, cúi thấp xuống đụng trán với cậu: "Cảm ơn em, bạn nhỏ."

Giang Dữ Miên căng thẳng mím mím đôi môi, nhưng Tần Hành không phát hiện, anh chậm rãi ngồi lên đi tắm rửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei
Ẩn QC