Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic: Trái Ngang

Thể loại: truyện ngắn, nhẹ nhàng, OE

Tác giả: Karin KR

Warning: - Dù là truyện ngắn nhưng hơi dài, ai đọc được thì đọc

-Truyện, chỉ là tưởng tượng, nên đừng đòi hỏi một sự thực tế nào ở đây

Phần 1: YÊU MỘT NGƯỜI KHÔNG NÊN YÊU, PHẢI CHĂNG LÀ CÁI TỘI?

Bên kia cánh cửa phòng là tiếng rên rỉ của một phụ nữ yêu kiều cùng hơi thở gấp gáp của người đàn ông ba mươi tuổi. Còn bên này là tiếng khóc tan thương, nỉ non mà đau đớn.

Nước mắt tôi hòa với giọt máu đang rỉ trên cổ tay mình, từng giọt, từng giọt… Con dao rạch một đường không dài, mà cũng không sâu, đủ để chất lỏng tanh nồng đỏ thẩm ấy chảy xuống nền đất lạnh.

Không phải tôi tự sát, mà là xoa dịu đi cơn đau tột cùng ở tim mình.

Người ấy là ba tôi – Ninh Mặc. Còn cô gái đang nằm dưới thân ông ấy chính là bạn thân của tôi. Tôi có tư cách gì để ghen tuông?

Sự sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi chính là yêu ông ấy đến điên dại. Không còn cách nào khác để dứt ra khỏi mối tình đơn phương không có kết quả đó. Nếu tôi và Ninh Mặc chung sống với nhau hạnh phúc như một cặp tình nhân, tôi sẽ bị cả thế giới phản đối, sẽ bị xã hội lên án vì yêu bố của mình.

Năm tôi mười tuổi, mẹ bị cha ruột của tôi giết chết, do ông ghen tuông khi mẹ có quan hệ mờ ám với Ninh Mặc. Lâu sau đó, ông ta đi tù. Tôi được Ninh Mặc nhận làm con nuôi, lúc ấy, ông chỉ mới trạc hai mươi, tức là hơn tôi mười tuổi.

Ông ấy là ai? Người từng yêu mẹ tôi say đắm, dù bà lớn hơn ông mười lăm cái xuân, dù bà có một đứa con đã mười tuổi, dù bà đã có chồng.

Ông ấy là ai? Người được thế giới này biết rằng là cha của tôi, mặc dù họ không biết chúng tôi chỉ là quan hệ cha con nuôi thôi.

Ông ấy là ai? Người đang ôm trong vòng tay một cô gái, mà cô ấy chính là bạn thân nhất của tôi.

Thật nực cười biết mấy khi tôi yêu phải cha nuôi mình. Dù biết rằng tôi và ông không thể nào đến với nhau, không thể nào trở thành đôi thành cặp. Tôi đã thử làm quen rất nhiều người khác giới, nhưng vẫn không rung động được với ai.

Trở về với hiện tại.

Tôi bước xuống nhà bếp để rửa mặt, phát hiện Ninh Mặc đã từ lúc nào ở đó, đang uống nước.

Ông ta thấy một ít máu ở cổ tay của tôi, nơi có một đường rạch không sâu lắm. Vệt máu màu đỏ thẩm khô cạn, dính chặt vào tay. Đôi mắt tôi sưng húp và hoe đỏ. Hắn biết vì sao tôi khóc, vì sao tôi lại khổ sở đến mức dùng sự đau đớn ở tay mình để áp chế cơn đau ở tim.

Đôi mắt Ninh Mặc ánh lên một tia chua xót. Nhưng nhanh chóng biến thành sự thâm trầm sâu xa, khó tả, không nắm bắt được. Hắn nhìn tôi, rồi khẽ nói, gương mặt toát lên  vẻ lạnh nhạt khiến nhiệt độ trong căn phòng nhỏ hẹp này dường như tụt xuống vài độ.

“Lần sau đừng ngu ngốc tự cắt vào tay vào tay mình nữa, có khi sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

Rồi ông ta bước đi, để lại trong tôi một khoảng trống đơn độc.

Tôi nhanh chóng bước theo, dùng hết sức lực cuối cùng để ôm chặt ông từ phía sau. Tôi không muốn khi ông bước lên phòng sẽ lại tiếp tục âu yếm người phụ nữ khác. Tôi càng không muốn ông ta cứ như vậy mà rời bỏ tôi. Dù tôi với thân phận là con gái nuôi đi chăng nữa, vẫn muốn ông chấm dứt quan hệ mờ ám với Kiều Thư – bạn tôi. Nhưng mà, tôi biết nó yêu ông ấy sâu đậm, như tôi. Nếu bắt nó chia tay với ông, tôi cũng không đành lòng.

Rốt cuộc, mày đang nghĩ gì trong đầu? Để cho ông ta hạnh phúc với bạn thân mình, hay là phá vỡ cuộc tình của họ? Tôi cảm thấy buồn cười chính mình.

Ninh Mặc xoay người lại, gỡ cánh tay yếu ớt của tôi đang ôm ông ra. Lúc bấy giờ tôi mới phát hiện trên lưng ông đẫm ướt một mảng nước mắt mà khi nãy tôi dựa vào. Tôi vừa khóc sao?

“San San, đừng như vậy…”

Ông ta cố tách tôi ra khỏi người mình, như sợ rằng người phụ nữ đang ở trên lầu chờ mình sẽ nhìn thấy.

Tôi đau đớn.

“Tôi không muốn làm con gái anh! Tôi muốn làm người tình của anh! Anh không cần cho tôi một danh phận gì hết. Tôi cũng có thể cho anh lần đầu tiên của tôi, cho anh nụ hôn đầu tiên của tôi. Cô ấy có thể lên giường với anh, tôi cũng có thể!”

 Giọng nói tôi lúc bấy giờ có chút khàn khàn, nước mắt từ lúc nào lại trào ra. Chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân yếu đuối, tuyệt vọng như lúc này. Không đợi ông ta trả lời, tôi cũng biết rằng Ninh Mặc không đồng ý.

“San San…”

Đôi mắt hắn lãnh đạm vô cùng, nhưng giọng nói thì có chút gì đó gọi là đau khổ. Tôi thề là mình có thể cảm nhận được ông ta khó xử cỡ nào!

Ngày xưa ông từng là người thứ 3 trong cuộc tình của má tôi. Bây giờ tôi cũng muốn trở thành người thứ 3 như ông, ông có thể từ chối bằng lời nào đây?

Ninh Mặc nhìn khuôn mặt đang chờ đợi của tôi một hồi lâu. Hai chúng tôi cũng chỉ là nhìn như vậy, không nói gì hơn. Nhưng điều đó khiến tim tôi như vỡ vụn. Ông ấy không trả lời, có nghĩa là từ chối. Cho dù là có hay không hỏi câu đó, tôi vẫn biết rằng Ninh Mặc vốn dĩ không muốn tôi làm người tình của ông.

Ninh Mặc xoay người bước đi, dáng vẻ vô cùng trầm lặng, không nói gì, cũng không biểu cảm bất kỳ điều gì.

Lòng tôi chợt lạnh.

Cũng đôi mắt này, trước kia luôn nhìn tôi bằng sự triều mến, dịu dàng, khiến tảng băng trong lòng tôi bị hơi ấm của người đối diện làm cho tan chảy. Hắn luôn nói ngoại trừ tôi là người thân duy nhất của ông ta ra, trên cõi đời này, Ninh Mặc ông chỉ có sự cô đơn làm bạn.

Tôi chưa bao giờ gọi Ninh Mặc một tiếng cha, hoặc bố. Đơn giản thôi, tôi không muốn ông ta là bố của tôi.

Từ lúc Ninh Mặc nhận nuôi tôi, tôi đã nghĩ người đàn ông này quá trẻ tuổi, không thể nào là cha tôi được. Vì vậy tôi xưng hô với ông ta là chú – cháu.

Tôi đòi mua quà vặt, sẽ được quà vặt. Tôi muốn ăn, sẽ được ăn. Tôi muốn một căn phòng đẹp như phòng ngủ của công chúa trong cổ tích, ông ấy sẽ cho tôi như ý. Tôi bảo phải chi căn nhà này có một vườn hoa hồng thật lớn thì rất thích. Ngủ một đêm tới sáng liền thấy ông ấy tự tay trồng từng nhánh hoa xuống đất. Đôi lúc không cẩn thận, Ninh Mặc bị gai đâm vào tay, chảy máu rất nhiều. Nhưng ông ta không vứt nó ra khỏi mình, vẫn tiếp tục nâng niu cây hoa như trân quý.

Tôi quên cả bẩn thỉu bùn đất trên tay Ninh Mặc, đôi chân nhanh nhẹn chạy đến nắm lấy ngón tay đang rỉ máu kia đưa vào miệng mà hút. Sở dĩ bản thân có thói quen ấy khi bị thương là bởi vì trước kia mẹ cũng từng làm như vậy với tôi.

Ninh Mặc sửng sốt, rút tay ra khỏi miệng tôi, rồi nói.

“San San, bẩn đó…”

Tôi nhớ có lần mình gặp ác mộng. Trong mơ, mẹ bị cha ruột một dao đâm chết trước mặt tôi.

Mồ hôi tôi chảy ròng, chân tay không nhịn được quơ loạng, hai cặp lông mày nhíu lại. Hàng mi vẫn nhắm chặt như hai phiến quạt, nhưng miệng thì ú ớ gọi tên mẹ.

Lần đó, là khoảnh khắc mà tôi mãi cũng không thể nào quên được. Ninh Mặc ôm chặt tôi, vỗ về cái lưng nhỏ bé của tôi. Trong lồng ngực ấm áp của hắn, tôi đã trở nên an tâm hơn, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, buông lõng hai cánh tay đang níu chặt ra giường. Có trời mới biết, tôi không bao giờ muốn dứt ra khỏi lồng ngực của người đàn ông đó.

Lại có khi, câu nói đùa của Ninh Mặc làm tôi tưởng thật. Ông ta vỗ đầu tôi, cưng chiều bảo:

“Ba sẽ không bao giờ lấy vợ, để có thể chăm sóc con đến hơi thở cuối cùng.”

“Chú yên tâm đi, đừng lo mình bị ế mà. Sau này lớn lên, tôi sẽ cưới chú!” – Có lẽ, tôi hiểu sai câu nói của hắn rồi.

Ninh Mặc vén vài sợi tóc của tôi lên, rồi cười:

“San San, con còn nhỏ không hiểu chuyện. Đừng nói bậy.”

Tôi đã nói gì sai sao?

Sau này khi lớn lên, tôi mới biết, ông ta ôm tôi, lo lắng cho tôi, chăm sóc cho tôi, đơn giản chỉ vì tôi chính là con của mẹ - người phụ nữ hắn yêu nhất. Ngày xưa tôi không hiểu, tôi chính là tôi, mẹ chính là mẹ, vì sao Ninh Mặc lại gọi tên mẹ khi đang dỗ dành tôi ngủ? Cái ôm đó, vòng tay ấm áp đó, vốn dĩ không dành cho tôi.

Mỗi sáng thức dậy, tôi liền thấy một ly sữa và một cái bánh gato đặt sẵn trên bàn. Khi đi học, người soạn tập vở cho tôi là ông ta. Lúc về nhà, Ninh Mặc chính là người đón tôi từ trường. Bạn bè thường hỏi: “Kia là ai thế San San? Vừa đẹp trai, dáng dấp lại phong độ vô cùng!”. Tôi chỉ cười: “Đó chính là cha nuôi của mình!”. Và mỗi lần đi ngủ, ông ta cũng là người ôm tôi, cho tôi sự an tâm nhất, dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Nếu những điều đó đối với một đứa trẻ không biết gì thì có lẽ nó sẽ xem đấy là việc bình thường của một người cha đối với con gái. Nhưng tôi thì khác, một thiếu nữ, rung động đầu đời chính là với cha nuôi của mình. Người ta nói mối tình đầu mong manh dễ vỡ, huống chi là đối với cô bé mới chỉ mười mấy. Tôi đã thử hẹn hò với rất nhiều nam sinh trong trường, nhưng một chút cảm giác cũng không có.

Lần đầu tiên, tôi biết hận. Hận cái gọi là cha con. Hận vì sao tôi và ông ta không phải là quan hệ trai gái bình thường. Hận vì trước kia người yêu của Ninh Mặc là mẹ tôi.

Hơn kém nhau mười tuổi, tôi nghĩ đó không phải là quá lớn, vốn dĩ vẫn có thể đến với nhau. Nhưng ngang trái thay, tôi – trên danh nghĩa chính là con gái ông ta.

Cho tới khi tôi vừa tròn đôi mươi. Ninh Mặc vẫn đối xử với tôi như đối xử với một đứa trẻ. Ngủ cùng giường, ăn cùng bát, thậm chí, hắn là người chải tóc cho tôi. Đây có phải là điều nên làm của một người cha với con gái mình không?

Như thường lệ, mỗi sáng trước khi đi học, hắn chải mái tóc xoăn của tôi.

“San San, con lớn rồi… Ba không thể nào ngủ cùng con được nữa. Cũng không thể ôm con như ôm một đứa trẻ. Càng không thể chải tóc cho con mỗi ngày…”

Đôi mắt ông ta trầm mặc, khó đoán, tựa u buồn, cũng như là oán trách. Trách vì sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Đó là giây phút tôi cảm thấy đau đớn vô cùng.

Kể từ ấy, mối quan hệ giữa chúng tôi dường như nhạt dần, nhạt dần… Không còn những cái ôm thật chặt mỗi khi giật mình gặp ác mộng. Không còn những cái vỗ đầu cưng chiều như xưa nữa. Hơi thở nam tính quen thuộc kia cũng không còn bên tai của tôi nữa rồi.

Giữa tôi và Ninh Mặc dường như có một cái rào cản rất lớn. Đó là bức tường của hai từ cha – con.

Lắm lúc, tôi thèm khát được ông ta yêu thương, mong muốn được người mình yêu nắm tay tôi, che chở suốt cuộc đời. Nhưng dù sao, những điều đó quá xa vời đối với tôi.

Một người bạn từng nói: “Yêu là không thể chần chờ, phải biết nắm bắt, nếu không một ngày nào đó người ấy sẽ bị cướp đi!”

Tôi như được tiếp thêm dũng khí, dùng bao nhiêu can đảm mới dám đứng trước mặt ông ta để nói từ yêu.

Đó là một ngày không đẹp chút nào, mưa xối xả, mưa ồn ào, gần như lấn đi tiếng nhịp đập con tim tôi. Và tôi đã nói:

“Chú! Con yêu anh!”

Biểu hiện của ông ta khác xa với sự tưởng tượng của tôi. Tôi từng nghĩ rằng ông sẽ cảm động biết mấy, rồi kéo tôi vào lòng ôm thật chặt. Ninh Mặc nhìn tôi bằng sự lạnh nhạt khó tả. Đôi mắt hắn khiến tôi sợ, sợ đến đau lòng. Sợ vì lỡ như ông ta sẽ cự tuyệt tình cảm của tôi. Sợ vì lỡ như ông ta nói chỉ xem tôi là một đứa con của người mình từng yêu.

Nhưng đến một câu trả lời, cũng không có. Sự im lặng của Ninh Mặc gần như xé nát tim tôi. Tuyến lệ của tôi vốn dĩ không còn sức để rơi nước mắt nữa rồi, tôi bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến đau lòng, cười đến điên dại.

Tôi điên rồi ! Chính tôi đã phá tan mối quan hệ ngày xưa cho tới bây giờ. Chính tôi đã làm ông ta và tôi ngày càng xa cách.

Ninh Mặc một lúc lâu sau mới đưa ra một tờ giấy gì đó mà tôi không còn đủ mạnh mẽ để đọc. Chỉ biết rằng tờ giấy ấy, sẽ trả lời cho tất cả.

“Ba sắp kết hôn rồi… một tháng sau sẽ tổ chức tiệc.”

Mảnh giấy run rẩy theo bàn tay của tôi, cuối cùng, nó rơi xuống đất.

Nụ cười trên môi chợt tắt.

Trên kia, không phải là tên của Ninh Mặc và cô bạn cùng lớp tôi thân nhất sao? Họ sắp kết hôn với nhau…Họ sắp là của nhau…Họ sắp được chung sống với nhau thật hạnh phúc…

Cũng bởi từ cái ngày ấy, đời tôi như rơi vào địa ngục.

Ngày ngày phải nhìn người mình yêu nắm tay cô gái khác trong nhà. Ngày ngày phải đối mặt với cuộc sống hạnh phúc của bọn họ. Thỉnh thoảng vẫn nghe thấy hơi thở dồn dập từ phòng bên cạnh. Có khi lại tận mắt nhìn hai người hôn nhau trước mặt tôi.

Tôi có thể tiến lên phía trước và nói với cô ấy: “Đừng chạm vào chú ấy, chú ấy là của tôi!” không?

Dĩ nhiên là không, hoàn toàn không. Tôi sợ bạn tôi sẽ buồn, tôi sợ Ninh Mặc sẽ giận dữ với tôi, rất rất sợ.

Một tháng, tưởng chừng như rất lâu, thật ra thì cũng nhanh lắm. Nhanh đến nỗi, tôi không biết mình nên trốn bằng cách nào.

Ngày Ninh Mặc tổ chức lễ cưới với người khác là ngày tang tóc nhất đời tôi. Dù tôi là một đứa con gái mạnh mẽ đi chăng nữa, có kiên cường đến mức nào thì cũng biết khóc, biết buồn, biết tổn thương, biết thế nào là đau khổ và ngã gục.

Ninh Mặc phong độ quá ! Phong độ đến mức làm tôi đau lòng !

 Trong trang phục chú rể, hắn lại càng khiến tôi như si như say. Nhưng mà, trong cái say mê đó, tôi lại càng đau đớn gấp trăm ngàn lần. Vì sao cô dâu không phải là tôi, mà là cô ấy? Vì sao người phụ nữ được ông ta nắm tay bước vào lễ đường không phải là tôi? Tôi cười cay đắng. Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra rằng, chưa có nụ cười nào của tôi lại bi thương, đến như vậy.

Tôi muốn nói:

“Chú, đừng lấy người khác có được không?”

“Ninh Mặc, hãy thử yêu em một lần, được không?”

Nhưng nhận ra, người tôi yêu đã lên xe ôm cô dâu đến nhà thờ mất rồi.

Lần đó, tôi đã cố chạy, chạy mãi, chạy đến bán sống bán chết vẫn không thể nào đuổi kịp chiếc xe kia. Tôi không biết rằng ông ta có nhìn thấy đằng sau mình có một cô gái đang đuổi theo hay không, nhưng cuối cùng, vẫn không hề dừng lại. Xe tiếp tục chạy, chạy, chạy vượt xa tôi một đoạn khá dài, dài đến mức tôi tưởng rằng dù có chạy đến cả nghìn năm sau mình cũng không thể nào chạm tới chiếc xe đó được.

Tiếng gọi khản đặc của tôi vẫn vang lên trong trời đông lạnh giá. Cảm giác mất mát này dường như khiến tôi như phát điên, chúng xâu xé từng thớ thịt trên người tôi, vết thương đã sâu lại càng thêm nặng, đau đến tan nát cõi lòng.

Tôi muốn giành lấy người mình yêu trong giây phút cuối cùng.

Tôi muốn mình trở thành cô dâu của ông ấy, dù chúng tôi chênh lệch mười tuổi.

Tôi muốn người được Ninh Mặc ôm trong vòng tay là tôi, dù quan hệ chúng tôi có là cha con đi nữa.

Nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ là mong muốn xa vời, vĩnh viễn không chạm tới được.

Tanh quá ! Máu loang ra khắp mặt đường, nơi có những bông tuyết trắng đượm màu đỏ thẩm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC