Chương 5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau lúc Park Jimin tỉnh dậy, Jeon Jungkook đã ngồi ở sofa đợi được nửa ngày rồi.

"Không về nhà?" Park Jimin ngủ dậy một giấc đã khôi phục vẻ bình tĩnh như thường ngày, anh cầm lấy cà vạt đi đến trước gương, thờ ơ hỏi.

"Ừm......" Câu trả lời nhìn như vô tư nhưng lại mang theo vài phần phiền muộn, tay đang thắt cà vạt dừng lại, Park Jimin ngước mắt nhìn người không có chút tinh thần nào trong gương "Sao vậy? Lại cãi nhau?"

Jeon Jungkook vốn đang đợi anh hỏi, thấy Park Jimin quan tâm liền lập tức than ngắn thở dài "Phụ nữ ấy à, sao mà lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?"

Cậu nhăn mày, vẻ mặt ngậm đắng nuốt cay, chỉ là bộ dáng ngồi tuỳ tiện, hai chân vắt ngang đã biểu đạt nội tâm chân thật của cậu.

Màu mè.

Park Jimin âm thầm phê bình, rồi tiếp tục thắt nốt cà vạt.

Nếu như nói hồi xưa Jeon Jungkook luôn chạy theo Kim Hee Ae, thì từ sau khi Jeon Jungkook thi đậu trường cảnh sát, bầu không khí giữa hai người đã hoàn toàn đảo ngược. Khi ấy Kim Hee Ae yêu cầu cậu phải đi đậu trường cảnh sát, Park Jimin vừa nghe đã biết là cố ý làm khó, nhưng không ngờ Jeon Jungkook rất là có tiền đồ, không những thi đậu mà còn xếp đầu bảng, vẻ ngoài anh tuấn cộng thêm tiền đồ vô lượng, không biết ưu tú hơn đám con trai chỉ biết chôn mình ở nhà trong đại học của Kim Hae Ae gấp mấy lần, vì thế đương nhiên là quấn lấy cậu không ngừng. Có mấy lần anh và Jeon Jungkook hẹn nhau đi chơi, cô cứ bám dính không buông, đuổi cũng không chịu đi. Một người đã từng cao ngạo là thế vậy mà giờ trở nên như vậy, trong lòng anh cũng không phải chưa từng ghét bỏ qua. Sau đó cô bất ngờ ra nước ngoài, hai người họ cũng cắt đứt liên lạc, không ngờ khi gặp nhau ở buổi họp lớp thì tình cũ thì không rủ cũng tới, tất nhiên là, Jeon Jungkook của ngày hôm nay ở trong mối quan hệ này vẫn là người dẫn dắt, nhưng Park Jimin như cũ nghĩ rằng cậu xứng đáng với người tốt hơn. Tiếc rằng, Jeon Jungkook quá cố chấp.

Bất quá, mới quay lại chưa tới một tháng đã cãi nhau ba bận, có phải hơi quá rồi không?

Nhìn thằng nhóc cà lơ phất phơ kia, Park Jimin thật sự nhìn không ra cậu có một tí sốt ruột nào luôn.


"Anh hôm nay có tính làm gì không?" Thấy Park Jimin vẫn không lên tiếng, Jeon Jungkook liền đổi chủ đề.

"Ăn uống, nghỉ ngơi, ngủ."

"Ê, anh là hoà thượng hay sao? Sao mà hết ăn rồi ngủ vậy?"

"Không, anh không phải hoà thượng." Park Jimin nghiêm túc nói "Anh không biết đánh chuông, anh chỉ biết làm phẫu thuật."

"......" Jeon Jungkook câm nín "Em là nói sao anh không có cái thú vui nào hết vậy?"

Cậu quen biết Park Jimin đã bao năm nhưng chưa thấy qua anh làm bất cứ việc quá trớn nào, thậm chí còn không có nổi một sở thích. Ngày ngày không đọc sách thì là làm phẫu thuật, cậu thấy cứ như vậy hoài anh sớm muộn gì cũng hiến thân luôn cho sự nghiệp y học của mình.

"Thú vui gì?" Park Jimin rót cho mình ly nước "Giống như em vậy hết việc thì đi uống rượu hả? Rồi để tên bợm rượu đâm cho một nhát?"

Mặt Jeon Jungkook lập tức đen thui "Ê......"

Park Jimin thấy người đối diện sắp nổi bão thì nhếch miệng cười, rồi đi qua vén áo cậu lên xem, sau đó vừa lòng khen một câu "Tối qua rất ngoan."

"Không ngoan không phải sẽ bị mắng hay sao?" Jeon Jungkook giận dữ oán trách.

"Những gì bác sĩ nói là đều muốn tốt cho em." Park Jimin lấy bộ dạng tình ý dịu dàng lúc khuyên bệnh nhân ra vỗ vỗ mặt cậu.

"Ây da không nói này nữa, bữa sáng ăn gì đây? Em đợi lâu quá nên đói rồi đó."

"Anh không đi làm em cũng không cần đi làm?"

"Không có nhiệm vụ gì quan trọng thì không đi cũng được."

"Ỏ~ đội trưởng đúng là đội trưởng." Park Jimin cười giễu một tiếng.

Jeon Jungkook nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng bóc nở nụ cười tiêu chuẩn giả tạo "Vậy cũng không lợi hại bằng bác sĩ Park ngài đây!"

Hai người không ngừng trêu chọc nhau, tâm trạng vui vẻ chuẩn bị đi ăn sáng.

Park Jimin vốn định ăn đại ở tiệm đồ ăn sáng dưới lầu, lại không ngờ rằng Jeon Jungkook bình thường đối với vấn đề ăn uống còn tuỳ ý hơn anh lúc ra khỏi cửa đột nhiên nói "Ê ê em sáng sớm tinh mơ đến kiếm anh không phải để ăn cháo ở dưới lầu đâu nha."

Jeon Jungkook biết Park Jimin đối với việc ăn uống soi xét cỡ nào, cũng khó hiểu như cái bệnh ưa sạch sẽ của anh vậy, không ít lần tên này vì một bữa sáng mà lái xe mấy cây số chỉ để ăn một chén đậu hũ. Lúc cậu trừng mắt mắng anh xa hoa thì Park Jimin lại bày ra vẻ mặt vô tội "Tiền anh kiếm, anh rất vui lòng." Một câu thôi chặn cho cậu không nói được gì.

Cậu chạy đến nhà anh nhịn đói cả buổi sáng chờ anh ngủ dậy là muốn rủ anh đi ăn một bữa no nê, ai ngờ Park Jimin hôm nay đột nhiên làm biếng muốn ăn đối phó cho xong, liền lập tức bất mãn kháng nghị.

"Park Jimin, em không muốn ăn cháo đâu!"

"......Ăn cháo thì thì làm sao? Tốt cho dạ dày."

"Em đợi anh cả buổi vậy mà anh cho em ăn cháo sao?"

"Anh cũng đâu có bắt em phải đợi anh."

"Park Jimin!" Vẻ mặt Jeon Jungkook hết sức kinh hãi "Anh chắc chắn là hết thương em rồi!"

"Có ai từng thương qua đâu......" Đã sớm quen với việc tên nhóc này sẽ lâu lâu lên cơn, Park Jimin cũng lười mà để ý cậu, lúc quay người định đẩy cửa tiệm ra, lại nghe Jeon Jungkook đột nhiên nói "Hôm qua ở trên giường anh đâu phải nói như vậy đâu!"

Park Jimin sửng sốt, quay đầu thấy Jeon Jungkook vẫn mang vẻ nước mắt chực chờ rơi hết sức oan ức.

Người đi trên đường lúc bảy giờ sáng tuy không nhiều lắm, song hai người đàn ông tuổi ba mươi đứng trước tiệm ăn sáng đã rất không bình thường, cộng thêm vẻ ngoài xuất chúng tương đương nhau, vì thế mới sáng sớm đã hấp dẫn không ít ánh nhìn của những người xung quanh, Jeon Jungkook một lời vừa ra, Park Jimin cảm giác như là người trong tiệm toàn bộ đều quay đầu về hướng này, muốn nhìn hai người cho rõ ràng, Park Jimin tốt xấu gì cũng là từ bệnh viện bước ra, nhiều năm nay đã không còn cảm xúc gì đối mới ánh nhìn của người khác, nhưng Jeon Jungkook đột nhiên nói thế, khiến anh chịu không nổi hai má đỏ rây, lập tức xoay người đi lấy xe, tên đang giả mù sa mưa Jeon Jungkook thấy kế hoạch thành công thì lập tức bám theo sau.

Ông nội em!

Ai sẽ tin đây chính là hình cảnh đã bắt vô số tội phạm đã phá vô số vụ án đây.

Nhìn tên vô lại ngồi kế bên đang hài lòng nhàn hạ huýt sáo, Park Jimin chỉ đành lắc lắc đầu.

"Ê, anh chạy chậm quá đi, cho dù mới lấy được bằng không bao lâu muốn cẩn thận tí cũng không cần chậm vậy đâu hả." Khó lắm mới được hôm rảnh rỗi, Jeon Jungkook vốn muốn thưởng thức phong cảnh, ai ngờ không bao lâu mà đã có ba chiếc xe đạp vượt qua họ rồi, cậu còn tưởng rằng là người đua xe đạp chuyên nghiệp, cho đến khi có một ông bác chạy như bay băng qua bọn họ, còn nhìn bọn họ bằng ánh mắt như đang nhìn thiểu năng cậu mới phát hiện tất cả là do Park Jimin lái quá chậm, cậu nhìn đồng hồ, có bốn mươi thôi á! Cho dù mới lấy được bằng mới mua xe mới, nhưng với tốc độ này cũng hơi lố rồi đó!

Park Jimin mặt không biến sắc "Hình cảnh đại nhân, ngài có biết đất nước chúng ta mỗi năm có bao nhiêu vụ tai nạn giao thông hay không? Tôi chỉ là đang làm một công dân tốt."

Jeon Jungkook đảo mắt một vòng "Hình cảnh đại nhân lệnh cho ngươi lái nhanh một tí, ít nhất phải từ sáu mươi trở lên!"

Biểu tình Park Jimin vẫn như cũ nhàn nhạt "Xin thứ lỗi không thể phụng mệnh. Chiếc xe này của tôi rất chi đáng giá, dù mắt tôi sáng nhưng cũng khó chắc người khác sẽ không chạy tới đụng mình, nếu bị quẹt một cái thì xem như tiền lương một tháng cũng đi tong."

"Ê! Vậy để em tới lái! Đảm bảo anh đi như thế nào về như thế đó!"

Jeon Jungkook vén tay áo lên làm như lập tức muốn giành tay lái, không ngờ ngay lúc này xe đột ngột thắng gấp, Jeon Jungkook theo quán tính mém chút đã đập đầu vào kính chắn gió đằng trước.

"Ê!" Tấm kính chỉ cách có ba xăng-ti-mét, Jeon Jungkook nghĩ mà sợ, tức khắc hung dữ quay đầu hét "Anh thiếu điều huỷ đi gương mặt anh tuấn của em rồi!"

Miệng Park Jimin nhếch lên mang đầy ý cười, nhìn sao cũng như đang cười trên nỗi đau người khác "Yên tâm, anh có quen bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình rất giỏi."

"Park Jimin!"


tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net