Trái Tim Con Gái 10 het

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Hoàng Dung trang điểm thật đẹp, lộng lẫy. Cô bước vào phim trường, chuẩn bị cảnh quay video clip.

Toàn bộ cảnh quay hôm nay đều dành cho cô cả Hoàng Dung không ngờ ông Tiến Thăng lại quá hào phóng với cô. Ông hứa và thực hiện lời hứa của mình nghiêm túc, khác với Quốc Linh chẳng làm được việc, còn gạt gẫm cô.

Bước đầu, Hoàng Dung rất tin Tiến Thăng. Ông bước ra đón Hoàng Dung với nụ cười điềm đạm trên môi:

- Chào cô Hoàng Dung. Cô thấy thế nào, việc thư âm, thu hình có tốt cho cô không?

- Cảm ơn chú. Chú dành cho cháu nhiều bất ngờ quá.

Ông khoát tay ra vẻ từ chối lời cảm ơn.

- Cô lúc nào cũng ơn nghĩa tôi xem cô như người thân, cô đừng nghĩ ngợi nữa.

- Nhưng cháu chưa phải là người nổi tiếng.

- Chú đầu tư nhiều cho cháu chú không sợ sao?

- Sợ gì cô bé. Chú sẵn sàng bỏ vốn ra làm video clip, ra album riêng cho cháu, cháu chịu chưa?

Hoàng Dung cảm động:

- Cháu không có vốn liếng gì cả. Chỉ sợ làm chú thất vọng.

- Tôi không sợ, cô lo làm gì chuyện cỏn con ấy. Quan trọng là chúng ta giữ được mối quan hệ tình cảm tốt đẹp hay không kìa.

Hoàng Dung không hiểu câu nói của Tiến Thăng, cô bảo:

- Lúc nào cháu lại quên chú cho được.

- Vậy thì tốt quá cô bé ạ. Bây giờ cô đọc kịch bản đoạn kịch phim này trước đi.

Hoàng Dung đọc nhanh rồi hỏi Tiến Thăng:

- Chú và cháu sẽ đóng chung đoạn phim hoạt cảnh cho bài hát. Ru lại câu hò!

- Có gì hả Hoàng Dung?

- Dạ, không ạ.

Cô đọc tiếp kịch bàn, chỉ là những cảnh quay thường. Cảnh chồng già vợ trẻ hoặc cảnh người chồng lớn tuổi mê vợ lẽ bỏ người vợ vò võ trông chồng.

Hoàng Dung đóng chung với ông bầu sô, tuy có thân thiết, tươi cười bên nhau một chút có sao đâu. Hoàng Dung gật đầu. Và cảnh quay ấy cũng bắt đầu.

Hoàng Dung say mê làm nghệ thuật, cô ca hát biểu diễn, đóng phim liên tục.

Điều đó làm cho ông Tiến Thăng rất hài lòng. Ông luôn khen ngợi, giúp đỡ Hoàng Dung mọi mặt. Ngược lại, Hoàng Dung vì ông mà đam mê những cảnh mà Tiến Thăng làm đạo diễn.

Vô tình họ trỏ thành đôi diễn vô cùng tâm đắc, suốt ngày kè kè bên nhau.

Hoàng Dung bận việc túi bụi. Cô tưởng như mình đang bước lên đỉnh vinh quang. Cả tuần nay cô quên mất mình là ai, quên mất Sĩ Khôi chờ đợi tin tức từng ngày.

Hoàng Dung ngồi xem lại đoạn video clip trên màn vi tính do mình và Tiến Thăng đóng chung. Cô mỉm cười thích thú. Hình ảnh cô trong phim đẹp hơn bên ngoài nhiều.

Cô không hay Tiến Thăng đứng sau lưng cô. Hai tay ông vịn lên vai cô thân thiết:

- Cô thích đoạn này lắm à?

Hoàng Dung hơi bất ngờ với cử chỉ ấy, cô vờ bỏ qua bảo:

- Chú xem lại thử có cần chỉnh sửa gì không, để rút kinh nghiệm mà chú.

- Cháu giỏi quá. Tuổi trẻ ham học hỏi. Đáng khen.

Ông đập nhè nhẹ vào vai cô:

- Cháu đi ra ngoài với chú được không cháu?

- Dạ được, nhưng có chuyện gì hả chú?

Ông Tiến Thăng tự nhiên kéo tay cô đứng lên:

- Chú cháu mình đi ăn rồi đi dạo biển.

Chú thấy cháu thích đi dạo lắm mà.

- À! Cháu thích nhưng tốn thời gian của chú, phiền chú cháu không thích.

- Có gì mà phiền. Ngoài quan hệ làm ăn con người cần thông hiểu nhau về nhiều mặt.

Mặt tình cảm chẳng hạn.

- Dạ cháu hiểu. Chú cháu mình đi chứ.

Ông Tiến Thăng tự lái xe hơi đời mới đưa Hoàng Dung đi chơi. Hai người vui vẻ dạo chơi khắp Nha Trang:

Hoàng Dung cảm thấy cuộc đời như tươi trẻ hơn khi bên cạnh mình có một người luôn chiều chuộng, cung phụng cho cô nhiều thứ. Cô khá hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Hoàng Dung cầm tờ báo trên tay cô lướt nhanh rồi môi mím lại, từ từ hé nở nụ cười:

- Ôi! Báo đăng chú và cháu đây này, chú xem đi!

Ông Tiến Thăng nhẹ gật đầu, mắt nhìn cô thật ấm áp:

- Cô có vui không?

- Vui chứ ạ. Những gì chú làm giúp cháu không bao giờ cháu quên đâu.

Ông Tiến Thăng xua tay:

- Có gì đâu mà cám ơn. Tôi thích giúp những cô gái có óc cầu tiến như cô vậy.

- Mình đi đâu vậy chú?

- Cô có thích tắm biển không?

- Có nhưng có bạn bè mới vui.

- Tôi thì khác chỉ thích yên lặng và chỉ cần một người nữa là đủ rồi.

Hoàng Dung nghĩ là ông đùa nên cười khúc khích:

- Chú vui thật đó ...

- Không tôi nói thật. Cô có thể cùng đi dạo hoặc tắm biển với tôi không?

Hoàng Dung thấy ông Tiến Thăng có vẻ chờ đợi mình trả lời, cô bỗng ấp úng:

- Việc này ...

Bỗng ông Tiến Thăng cười to:

- Tôi thích ...nhưng không nhất thiết cô. Phải theo ý thích của tôi đâu nhé?

Hay cô cứ ngồi đây chờ tôi tắm nửa tiếng sẽ quay lại.

Hoàng Dung sợ ông Tiến Thăng giận liền bảo:

- Chú chờ cháu một chút nha. Cháu sẽ đi cùng chú.

Sợ phiền ông Tiến Thăng khoát tay ra hiệu:

- Chú không ép nha!

Hoàng Dung cười tươi, nụ cười như hoa hàm tiếu xinh lạ:

- Cháu tự nguyện mà. Chú làm cho cháu bao nhiêu việc, chẳng lẽ chú nhờ một việc cỏn con lại chẳng được sao?

Hoàng Dung tươi tắn trong bộ bikini màu xanh lá mạ nỗi bật trong chiều tà.

Cô chạy ào xuống biển ánh nắng chiều còn vương trên tóc cô lấp lánh. Ông Tiến Thăng nằm dài trên bãi cát ngắm biển. Sóng vỗ cồn cào bờ cát trắng trải dài Hoàng Dung yên trí ông chủ rủ mình tắm biển vì đi một mình ông buồn.

Khoảng cách hai người khá xa. Cô tung tăng trên sóng biển. Có biết đâu ông Tiến Thăng đang nhìn cô với đôi mắt khác lạ giấu sau cặp kính đen và vẻ đạo mạo đứng đắn.

Chỉ có Hoàng Dung vẫn hồn nhiên, vô tình đắm mình trong làn nước trong xanh. Cô chẳng cần nghĩ ngợi nhiều.

Sĩ Khôi ngồi bên chiếc máy vi tính gần nửa đêm vẫn chưa muốn ngủ. Trên mạng Internet có hình ảnh Hoàng Dung thân thiết, tươi cười với ông bầu sô Tiến Thăng. Mới đây Hoàng Dung đã lột xác thành cô gái khác. Cô đã thành ca sĩ nổi tiếng. Nhìn cô tươi tắn trong chiếc bikini màu xanh ngoài bãi biển đang cùng nhóm múa Mây Trắng minh họa ... Anh chợt thấy mặt mình nóng bừng lên.

Sĩ Khôi tìm những hình ảnh khác của cô trên mạng. Hoàng Dung cùng ông bầu sô TiếnThăng ôm nhau tiễn đưa trên đường. Cảnh ấy làm tim anh xốn xang đau nhói từng cơn. Sĩ Khôi ngồi thừ ra nghe tâm hồn xáo trộn đỗ vỡ.

Bấy lâu nay, mọi việc làm cũng vì Hoàng Dung mà anh khổ sở. Cô ấy thật sự không yêu anh sao? Sĩ Khôi muốn hai người xa cách để hồn yên ổn, không gian xa cách cho nỗi nhớ đong đầy. Không ngờ xa mặt lại cách lòng.

Hoàng Dung lẽ nào không hiểu tình yêu của anh dành trọn cho cô sao?

Nhưng Sĩ Khôi đúng là người không biết bộc lộ tình cảm của mình.

Anh đã để cho Hoàng Dung rời xa anh một cách quá dễ dàng trongkhi hai người vẫn hướng về nhau.

Sĩ Khôi cảm thấy quá căng thẳng anh tắt máy, đứng dậy mặc áo rồi đi ra khỏi phòng.

Hình ảnh IIoàng Dung kề cận, tươi cười bên lão già làm cho Sĩ Khôi cảm thấy tức tối muốn ngạt thở. Anh trách Hoàng Dung, một cô gái mê danh vọng hão huyền, cô mê tiền, mê danh tiếng hay để trả thù anh. Cô trêu tức anh đến bao giờ?

Sĩ Khôi nhìn xuống đường. Một vài chiếc xe vút qua rồi trả lại không gian yên tĩnh. Bầu trời đen kịt, cao vời vợi. Màn đêm bao phủ xung quanh khiến anh cảm thấy cờ đơn vô vàn. Sĩ Khôi muốn có Hoàng Dung bên cạnh. Tự nhiên anh thấy giận cô nhưng lại nhớ cô quay quắt.

Đôi mắt đẹp như hai viên kẹo hồng của chú thỏ ngày nào anh tặng cô đang nhìn anh tròn xoe.

Chú thỏ nhắc anh nhớ lại ngày đầu gặp gỡ. Con thỏ trắng vẫn yên vị trên bàn viết của Sĩ Khôi. Hoàng Dung gởi trả anh sau lần giận anh vì cô tự ái, khi Sĩ Khôi ghen tức với Quốc Linh. Lần này thỏ con nhắc nhở anh điều gì?

Sĩ Khôi cố chợp mắt. Trong giấc mơ anh lại thấy Hoàng Dung tươi cười sà vào lòng anh xin lỗi. Đôi mắt tròn nâu của cô ươn ướt vì xúc động, làm Sĩ Khôi rũ bỏ hết muộn phiến giận hờn. Anh định hôn lên môi cô nụ hôn say đắm nhất trong đời ...

Chợt một lão già dữ tợn giằng Hoàng Dung kéo đi. Cô chới với gọi anh cứu.

Lão già cười sang sảng khoái chí, lão ta ôm Hoàng Dung trong tay mang đi.

Anh chạy theo ngã sóng soài đau điếng.

Sĩ Khôi giật mình nhìn lên. Anh rất ngạc nhiên trên màn vi tính còn hiện lên hình ảnh của Tiến Thăng cùng Hoàng Dung mặc áo cưới bên nhau thật long trọng. Sĩ Khôi chợt điếng người ...

Hôm sau, Sĩ Khôi không đến công ty mà anh tìm ra Nha Trang ngay buổi sáng hôm ấy.

Sĩ Khôi tìm đến chỗ của Tiến Thăng. Mọi người đang quay phim bận rộn.

Họ không cho Sĩ Khôi vào. Ngồi bên ngoài trường quay lòng Sĩ Khôi như lửa đốt. Không hiểu anh đã ném bao nhiêu đầu lọc tàn thuốc vào chiếc gạt tàn trước mặt.

Thái độ bồn chồn của anh làm cô chủ quán ngạc nhiên:

- Hình như anh chờ ai?

Cô đưa mắt tò mò nhìn anh, khi anh cứ nhắm trường quay mà chờ:

- Tôi chờ cô bạn. Xin lỗi có phiền không ạ?

- Không nhưng anh hút thuốc quá nhiều ... sao không ăn hay uống gì cho bớt căng thẳng ...

- À không ... cô cho tôi ly nước mát.

Mặt bà chủ quán bí xị. Lát sau trở ra với ly nước mát trên tay.

- Đâỵ. nhưng bạn anh hình như đang đóng phim à?

- Có lẽ vậy.

- Anh trả lời nhát gừng.

- Cô ta tên gì? Có lẽ tôi biết đó.

- Hoàng Dung.

Cô ta kêu lên:

- Ừ, cô ấy quê ở Nha Trang này. Báo chí quảng cáo rùm beng. Đây, anh xem đi!

Cầm tờ báo trên tay, vẫn là hình ảnh hai người bên nhau thân thiết, vui cười làm anh nổi cơn ghen tức vô bờ bến. Mặt anh đỏ lựng lên rít giọng:

- Hắn ta là ai vậy?

Cô chủ quán trẻ nhìn vẻ mặt anh hỏi lo lắng:

- Hình như anh là ... bạn thân của Hoàng Dung. Còn ông ta à? Ông ta là bầu sô ấy mà.

- Bao giờ họ quay xong phim?

- Thường thì tới chiều hoặc tối. Anh nên về nghỉ, giờ này khó mà gặp.

Sĩ Khôi đành rời quán nước. Cả buổi chiều anh lang thang trên bờ biển Nha Trang với vẻ bực dọc trong lòng. Trở về ư? Không. Chưa gặp Hoàng Dung anh chưa về. Nhưng Sĩ Khôi cũng không định gặp cô với thái độ bình thường đâu.

Lần này anh nổi giận thật sự.

- Cô chẳng xem anh ra gì mà.

Tuy nhiên Sĩ Khôi không có ý định trọ lại đây đêm nay.

Chiều xuống, mặt biển xanh ngăn ngắt một màu, sóng chùng chình nhấp nhô chẳng chút hung dữ. Sao lòng Sĩ Khôi lại dậy sóng dâng cao lớp lớp. Anh ngổi trên phiến chờ đợi Hoàng Dung ra đây.

Trưa nay anh đã điện cho cô mấy lần. Bây giờ gặp cô ta cũng khó vậy sao?

Sĩ Khôi bồn chồn ngó ra mặt biển. Anh rút mấy ra bấm gọi cô lần nữa.

Hoàng Dung bước ra khỏi xe Tiến Thăng định nghe máy, ông ta bảo:

- Bạn cô tìm hả? Có chuyện gì gấp sao điện mãi vậy?

Hoàng Dung lắc đầu:

- Không có gì đâu. Chúng tôi hẹn ở đây.

Sắp tới chỗ rồi, phiền chú quá.

Tiến Thăng đưa mắt nhìn ra bãi biển như tìm kiếm ai đó:

- Để tôi đi với cô nha! Hình như giọng anh chàng đó có vẻ hung dữ cô không sợ sao?

- Có gì mà sợ anh ấy là bạn cháu tình hình như thế. Chú về đi.

- Tôi sẽ đợi cô. Tôi muốn ...

- Không có lẽ cháu bận ... chú về trước đi.

Sĩ Khôi đã nhìn thấy hai người. Anh đi về phía họ vẻ đủng đĩnh như đu khách đi dạo ...

Hoàng Dung không thấy anh. Hai người trù trừ:

Nhưng tôi lo cho cô lắm, cô bé ạ. Đay,cô khoác chiếc áo này đi kẻo lạnh. Tôi chẳng yên tâm khi để cô ở lại ... Trời sắp mưa rồị. Hoàng Dung vẫn lịch sự tươi cười:

- Bạn cháu ... hiền lắm. Tối nay cháu bận chú về sớm. Kẻo mệt đó.

Sĩ Khôi bặm môi suýt chút nữa thì anh nhảy vào túm lấy áo lão già kia mà ném ra biển cho hả cơn tức. Dáng điệu đủng đỉnh, điềm đạm của con cáo già trước con cừu non sắp ăn tươi nuốt sống còn giả nhân nghĩa. Sĩ Khôi giận run người nhưng anh cố nén.

Tiến Thăng nắm tay cô thật chặt rồi luyến tiếc lên xe lái vọt đi. Chờ ông ta đi khỏi Sĩ Khôi bóp mạnh vai Hoàng Dung làm cô giật mình khi cô còn đang nhìn theo Tiến Thăng.

- Thế nào luyến tiếc lắm hả? Xem ra lão và cô tình tứ thật đấy.

- Kìa anh ... Sĩ Khôi ... buông em ra đau ...

Sĩ Khôi vẫn nắm chặt vai cô xoay người Hoàng Dung lại. Vẻ mặt anh thật hung dữ:

- Đau à? Cô làm tôi đau gấp mấy ngàn lần cô biết không?

Hoàng Dung gỡ, tay anh ra:

- Anh cũng biết đau sao? Chính anh đã làm em hóa điên khi anh chọn Ý Quyên làm bạn.

Sĩ Khôi cướp lời:

- Lão già lúc nãy là sao? Tại sao lão ta lại quan tâm đến cô như thế. Tặng áo ... xem ra muồi mẫn ghê. Nói mau!

Hoàng Dung cau mặt, nghiêm giọng:

- Làm gì vậy hả?

- Có phải cô và lão ta không?

- Là ai không liên quan đến anh tại sao anh ngang ngược như vậy. Anh dám xâm phạm quyền tự do của tôi chứ?

Sĩ Khôi nhìn cô bằng đôi mắt rực lửa hờn ghen:

- Tôi gọi cô bao nhiêu lần, cô không trả lời máy. Giờ này lại đưa đón đến đây, lại hẹn hò. Rõ ràng là quan hệ bất chính mà.

Hoàng Dung tức muốn nghẹn thở:

- Đó là quyền tự do và cách đối xử lịch sự của người ta. Anh không có đâu.

Con người anh thật hồ đồ.

Sĩ Khôi quát lên:

- Cô dám mắng tôi ư. Cô cho tôi là kẻ khờ đến cô quay như dế à. Cô đã quan hệ bao nhiêu người đàn ông. Cô mê họ à? Hãy ra dây nói chuyện với tôi ...

Vừa nói, Sĩ Khôi vừa nắm tay Hoàng Dung kéo đi về phía biển. Bãi biển vắng người chỉ nghe gió, sóng vỗ về xôn xao. Hoàng Dung đi theo Sĩ Khôi vẻ uất ức:

- Anh muốn làm gì?

- Tôi yêu cô, trân trọng cô, bảọ vệ cuộc đời cô vậy mà vô ích. Cô làm tôi thất vọng quá. Cô như con thiêu thân lao vào ánh sáng bất chấp cái chết, quá ngu khờ.

Hoàng Dung tức tối la lên:

- Anh là gì của tôi mà xen vào chuyện đời tư của người khác.

Sĩ Khôi bất lực nhìn cô giận dữ:

- Có phải cô muốn trả thù tôi không. Cô thừa biết làm người ta đau thì cô phải trả giá thế nào không?

- Anh đau khổ ư? Làm gì có. Chỉ có tôi mới bị anh lừa gạt cho đau đớn ê chề. Anh đi đi. Chúng ta chia tay từ lâu rồi.

Sĩ Khôi quát lên:

- Có phải cô mê lão ta nên nói năng với tôi như thế không?

Hoàng Dung phản đối, cô tức đỏ mặt vì bị Sĩ Khôi xúc phạm. Cô nói liều:

- Anh nghe rõ đây. Anh đã chọn Ý Quyên thì chuyện tôi thân thiện với ông bầu của mình là chuyện riêng không can hệ gì với anh cả.

Quả là Tiến Thăng đoán không sai.

- Bốp! Bốp!

Hoàng Dung suýt té nhào vì cái bạt tai nẩy lửa của Sĩ Khôi. Anh nắm chặt cô trút giận.

Chưa bao giờ anh hung dữ như vậy.

- Cô dám nói với tôi như thế à? Nếu cô còn quan hệ với lão ta đừng trách tôi thô bạo hiểu chưa?

Hoàng Dung khóc không ra lời. Trời sụp tối rất nhanh. Cơn mưa từ đâu ập tới làm cho Sĩ Khôi dịu cơn nóng xuống. Anh nói thêm:

Tôi đã vì em lặn lội đến đây để nghe bấy nhiêu lời phũ phàng đó sao. Em chẳng hiểu lòng tôi chút nào cả.

Hoàng Dung gục đầu vào đôi tay khóc ngất. Nước mắt hòa lẫn nước muwa lã chã. Sĩ Khôi và cô đều ườt sũng. Anh lắc đầu:

- Cho anh xin lỗi!

Hoàng Dung vụt chạy băng đi trong cơn mưa đêm. Nước mắt nhòe cả đường đi. Cô lao đi như người mất hồn mặc cho Sĩ Khôi kêu réo phía sau. Cô giận Sĩ Khôi không thể tả. Anh dám làm cô đau. Hoàng Dung tự dặn lòng mình, từ đây sẽ cắt đứt tơ lòng còn sót lại. Vĩnh viễn cô sẽ rời xa anh ... Cô buồn thắt cả tim gan.

Tối hôm đó, về nhà Hoàng Dung run bần bật, cô bị cảm lạnh làm cả nhà lo lắng không yên:

- Mẹ nấu cháo cho con ăn nha Dung. Đi đâu mà mưa gió cho bệnh hoạn vậy hổng biết nữa.

- Không sao đâu mẹ.

Vừa nói, Hoàng Dung vừa gắng gượng ngồi dậy, cô soạn đồ đạc:

- Còn định đi à?

- Dạ, ngày mai con phải vào Sài Gòn nhập học rồi mẹ ạ.

- Nghỉ thêm một ngày đây có sao?

- Không được đâu. Con phải làm nhiều thủ tục lắm, mẹ đừng lo cho con.

Mẹ cô lắc đầu thở dài:

Nhớ giữ gìn sức khỏe đó.

Sáng hôm sau cô trở vào thành phố Sài Gòn tiếp tục nhập học. Đến nơi Hoàng Dung lại ngã vùi vì bệnh chưa dứt làm cho Ngọc Nga và Kim Hương, Hoa Lệ ở cùng phòng lo lắng:

- Sao mình nhức đầu quá!

- Trời ơi! đầu nhỏ Dung nóng ghê. Có lẽ bị sốt đó, làm sao bây giờ Ngọc Nga.

Để mình lo cho. Hình như ta mắc nợ mi sao ấy. Ngọc Nga gặp Hoàng Dung là chăm sóc bệnh nhân ngay.

Hoàng Dung thở dài ngao ngán:

- Ta muốn chết quách cho rồi ...

- Cái gì mi bi quan vậy, Hoàng Dung. Hoàng Dung không trả lời Ngọc Nga ở ký túc xá Ngọc Nga lo nấu cháo, nấu súp bồi dưỡng cho Hoàng Dung. Nhưng cô không muốn đụng tới:

Hành động ấy càng làm cho bạn bè lo lắng thêm.

Hoàng Dung nằm vùi. Cô nhớ lại hình ảnh Ý Quyên lúc nào cũng kè kè bên Sĩ Khôi ở câu lạc bộ múa rối và cả ở ngoài đời. Nước mắt cô chảy thành dòng.

Ghen mà trút giận như Sĩ Khôi còn đỡ, hờn ghen chẳng thể nói nên lời như cô, đau âm trong lòng. Hoàng Dung nhớ lại cái tát tai của Sĩ Khôi ngoài bãi biển.

Anh quá ghen với lão bầu sô già Tiến Thăng mà đối xử thô bạo với cô:

Hoàng Dung nghe buồn một cách sâu sắc, cô muốn chết quách đi cho rồi. Đến nỗi sinh nhật của cô mà cô cũng quên khuấy đi mất.

Ngọc Nga đặt bó hoa hồng đủ màu sắc lên chỗ Hoàng Dung nằm. Cô vô tình đụng trúng gai hơi đau, Hoàng Dung ngạc nhiên cầm lên xem. Cô không biết ai tặng mình.

Cô ngửi mùi hương lan hỏa thật dễ chịu. Ước gì tình yêu của ta đẹp như đóa hoa hồng này ...

Cô ấp ủ mãi trong tay như sợ rơi mất. Quả là tình yêu ... hạnh phúc đâu dễ tìm.

Buổi tối, Ngọc Nga, Tuấn Dũng, Kim Hương, Hoa Lệ rộn ràng, nói cười vui Vẻ. Điều đó chẳng làm cho Hoàng Dung chú ý. Cô lười nhác nằm ỳ trên giường tay kéo mùng lại.

Ngọc Nga cào nhẹ nhẹ vào chân cô:

- Ê! Dậy đi có chuyện này vui lắm.

Hoàng Dung đạp nhẹ vào tay bạn kéo mền trùm kín đầu. Các bạn nữ kéo mền, người kéo tay, đỡ cô dậy:

- Công chúa ngủ trong mùng xem kìa.

Hoàng Dung ngạc nhiên mở to mắt nhìn:

- Chúc mừng sinh nhật lần thứ 22 của Hoàng Dung.

- Ơ. Hôm nay là ngày ...

Hoàng Dung ngơ ngác:

- Ngày Happy brithday của mi đó. Dậy ăn chè đi!

Thì ra bạn bè bí mật tổ chức sinh nhật cho cô. Hoàng Dung xúc động rơi nước mắt.

- Bọn mi làm ta cảm động quá!

Ngọc Nga tuyên bố:

- Chưa đâu! Mi còn một món quà ... mà mi rất thích. Bọn mình sẽ tặng bạn chú thỏ ngọc ...

- Đâu đâu ...cho ta xem đi!

- Không được phải nhắm mắt lại nhận quà nghe chưa.

Nghe thỏ ngọc, Hoàng Dung mê ngay. Biết cô thích, mọi người bắt Sĩ Khôi biến thành thỏ ngọc khổng lồ đến kéo rèm tặng quà sinh nhật cho Hoàng Dung.

Cô nằm im buồn ứa nước mắt.

Hoàng Dung sờ vào thử, thỏ ngọc khổng lồ xuất hiện ... mọi người rút quân.

Cô mở ngạc đầy ngạc nhiên:

- Là anh à?

- Anh đây. Gặp anh em không vui sao?

- Không, anh về đi!

Sĩ Khôi cố làm lành, cô cứ giận dai:

- Hãy tha thứ cho anh lần này đi Hoàng Dung, cũng vì quá yêu em cho nên anh không thể bình tĩnh khi thấy em đi bên cạnh người khác.

- Em chẳng muốn nghe. Vì anh dối người khác rất giỏi.

Đối với em anh chứa dối lòng bao giờ. Anh đã nói với em và Ý Quyên giống nhau chứ. Ý Quyên và anh như hình với bóng, sao anh chẳng hiểu nỗi đau của người khác?

Sĩ Khôi ngồi gần cô, anh vuốt nhẹ mái tóc cô mà cảm thấy buồn buồn. Vì bấy lâu anh đã vô tình làm cô đau khổ. Anh cố giải thích:

- Thật ra, Ý Quyên với anh mãi mãi là tình bạn. Em đừng ghen bóng ghen gió mà tự làm khổ mình. Hoàng Dung vẫn hoài nghi:

- Ai có thể tin anh chứ?

Sĩ Khôi nhìn nét mặt úa sầu của cô, anh nghiêm giọng:

- Em tin anh đi. Ý Quyên đã ra đi thật xa rồi em à.

- Đi đâu?

- Em cũng quan tâm đến cô ấy sao? Ý Quyên sang Úc đoàn tụ gia đình với cha mẹ ôi. Đừng lo nữa nha Hoàng Dung.

Sĩ Khôi thuyết phục mãi, cô dần nguôi giận. Nụ cười lại nở trên môi Hoàng Dung:

- Ghét anh ghê!

- Tin anh nghe Hoàng Dung. Anh chỉ yêu mình em.

Hoàng Dung lắng nghe con tim mình xôn xao. Cô lặng im, chớp đôi mi chờ đợi. Hai người hôn nhau thật đằm thắm.

- Ôi hết giận rồi. Qua cơn mưa trời lại sáng. Chúc hai người hạnh phúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huutai