Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền lê thân nặng trĩu lên phòng. Nghe tiếng nói cười của hai người, hai khoé mắt tự nhiên lại đỏ lên.


- Giám đốc, tôi muốn nghỉ chiều nay.
Phác Xán Liệt cùng Han Yumi đều ngước lên nhìn. Bạch Hiền cúi gằm mặt nên không nhìn ra được ánh mắt không vui của Xán Liệt.
- Vì?
- Tôi mệt.
Nghĩ lại thì thấy lí do này quá là vô lí đi ==' Ai làm việc chẳng mệt? Mà đã là trợ lí giám đốc thì phải mệt hơn nhiều. Đã đồng ý làm thì phải cam chịu, cư nhiên lại xin nghỉ chỉ vì "mệt"?
Chưa đợi Phác Xán Liệt đồng ý, Han Yumi đã ra bộ ta đây có quyền, nhỏ nhẹ nói:
- Được. Bạch Hiền, anh mệt thì cứ nghỉ, không lại ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Nói thật là giả tạo hết sức! Mới nãy còn hổ báo, bây giờ lại như con mèo con. Nhưng Bạch Hiền ép buộc bản thân không được quan tâm, gập người:
- Cảm ơn.
Rồi xoay người đi thẳng. Nhìn cảnh tượng này thêm một phút nào nữa chắc cậu phát ói.
Con ngươi của Phác Xán Liệt dần dần đen lại, bàn tay vòng qua eo Yumi cũng siết chặt hơn.

"Muốn chạy trốn?"

--------------------------------------------

Lang thang trên đường, Bạch Hiền như người mất hồn. Tự bảo là phải về nhà nhưng đôi chân lại phản chủ mà men theo những con đường. Người người tấp nập, từng đôi từng đôi nắm tay nhau đi qua khiến Bạch Hiền đau đớn không thôi.

Có phải là cái kết của một tình yêu quá thật lòng?

Bỗng Bạch Hiền thấy đầu óc choáng váng, hai mắt mờ đi, trước khi ngất chỉ nghe thấy mùi thuốc mê nồng nặc...





Tỉnh dậy, cậu thấy mình hai tay bị xích lại, ngồi trong một căn phòng tối om nhưng sạch sẽ. Cậu bị bắt cóc?
Cánh cửa mở, một người đàn ông cao to bước vào. Đèn cũng bật lên. Đây là một căn phòng được lát gạch sáng sủa nhưng không có nội thất, chỉ có một chiếc ghế được đặt ở chính giữa. Hình như là phòng giam tù nhân.
Người đàn ông ngồi vắt chéo chân lên ghế, giọng đùa cợt:
- Đúng là tuyệt sắc giai nhân!
Bạch Hiền ngước lên nhìn, ánh mắt phẫn nộ chống lại ánh mắt lạnh băng của ông ta:
- Ông muốn gì?
Người đàn ông cười sảng khoái, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.
- Cậu có quen biết Phác Xán Liệt?
Lại là Phác Xán Liệt. Sao cái tên này năm lần bảy lượt làm cậu đau đầu vậy? Hôm nay lại vì hắn mà bị xích như tội phạm.
Cậu gật đầu.
- Nghe nói là người yêu?
Bạch Hiền giật mình, nhưng cũng thấy buồn cười. Tên này là ai không cần biết, chỉ thấy hắn cập nhật thông tin quá chậm.
Bạch Hiền nói, giọng đầy bi thương cùng chua xót:
- Quá khứ rồi.
- Chắc hẳn cậu cũng biết nhiều về Phác Xán Liệt?
- Ông muốn biết gì?
- Haha, cậu quả thật thông minh.
- ...........
- Tôi muốn biết...mật mã hòm thư tư liệu mật của Phác thị.
Bạch Hiền cả kinh. Hòm thư tư liệu mật là nơi những giao dịch ngầm được thực hiện. Có tốt có xấu nhưng hết hai phần ba là giao dịch trái phép, nhưng đồng thời cũng giúp thu được rất nhiều lợi nhuận nên gọi là "biết nguy hiểm vẫn đâm đầu vào làm".
Có khoảng thời gian bên hắn lâu như vậy, kỳ thực Bạch Hiền cũng chưa bao giờ nghe hắn nói về hòm thư này, vì vậy mật mã cũng không biết, mà cậu cũng không quan tâm lắm.

- Tôi không biết.
- Thật không?
- Thật.
Tên đàn ông ra vẻ ngẫm nghĩ một hồi, rồi nở nụ cười khả ố.
- Cậu muốn biết trong lòng hắn bản thân chiếm bao nhiêu % không?
- Sao cơ?
Bạch Hiền không rõ ý tứ trong lời hắn.
Tên đó cầm điện thoại, gọi cho Phác Xán Liệt, nói vỏn vẹn một câu:
- Người của ngươi đang ở trong tay ta. Nếu muốn chuộc lại thì đến đây thực hiện giao dịch.
Bạch Hiền trợn mắt. Không ngờ lại dùng phương thức đê tiện này!
Nhưng... Thật sự cậu cũng muốn biết trọng lượng của mình trong lòng hắn...

----------------Phác thị---------------
Phác Xán Liệt đập rầm vào bàn, sắc mặt cực kì khó coi. Tên này ba lần bảy lượt dùng kế lấy được mật mã, bị anh bắt bài. Hôm nay lại lấy Biện Bạch Hiền ra đe doạ?
Han Yumi thấy tình hình không khả quan liền trườn lên người hắn:
- Sao vậy?
- Cút!
Phác Xán Liệt phẫn nộ hất ra. Tâm tình hắn bây giờ chỉ có duy nhất Biện Bạch Hiền, Bạch Hiền mà thôi.
Han Yumi kinh ngạc:
- Sao cơ?
Phác Xán Liệt chỉnh lại cà vạt, lạnh lùng nói:
- Chúng ta chia tay. Bây giờ thì đi ra ngoài.
Lệnh của Phác tổng đương nhiên sẽ không nói lần hai. Han Yumi ôm bộ mặt uỷ khuất ra ngoài. "Bạch Hiền, nhất định là ngươi!".

Đúng lúc đó, Phác Xán Liệt nhận được cuộc gọi của Phác lão gia.
- Alo?
- Ba đã nghe tin Biện Bạch Hiền bị bắt làm con tin.
- Chúng ta có cách gì để cứu cậu ấy không?
- Nghe đây. Ba biết con muốn cứu Bạch Hiền, nhưng không được. Lần này S đã huy động lực lượng lớn trà trộn vào Phác thị, con phải ở lại đó canh chừng. Ta tin với khả năng tính toán của con, có thể loại trừ những người từ phe hắn.
Phác Xán Liệt nghe không thông. Anh không thể để Biện Bạch Hiền gặp nguy hiểm. Anh biết S một khi đã ra tay rất tàn độc, không chừng có thể...giết luôn Bạch Hiền.
Nhưng Phác thị này , công ty này đều là gia sản của anh, từ đời ông nội anh được phát triển đến hôm nay. Anh hiện giờ là giám đốc, không thể không bảo vệ tập đoàn.

- Biện Bạch Hiền thì... Chắc phải hi sinh cậu ta thôi. Đời con còn dài, nhất định sẽ gặp được nhiều người tốt hơn.
- Không thể!
Xán Liệt ngay lập tức bác bỏ, lông mày nhăn lại, môi mím chặt. Không thể để một ai đả thương đến Bạch Hiền!
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi rồi khẳng định:
- Phải làm như vậy. Cứu Bạch Hiền đồng nghĩa với việc Phác thị sụp đổ. Từ hôm nay cho đến khi ta bắt được S, con không được lơ là Phác thị. Rõ chưa?

Buông điện thoại, Phác Xán Liệt thở không ra hơi. Giữa Phác thị và Biện Bạch Hiền, anh nên chọn gì đây?

Không được, phải kết thúc chuyện này sớm...

~END CHAP 55~
------------------------------------------
Chap sau ngược thân Bạch Hiền. Tội Hiền tỷ quá T^T
Con nhỏ Han Yumi đó không phải dạng vừa đâu a :-j Nhưng mà nó cũng sẽ nhận được báo ứng =))
Nhớ cmt + vote cho au ngar :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net