Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền đi chợ mua cá, thịt bò và bí đao về nấu ăn. Trên đường đi, cậu mua thêm vài vỉ thuốc chống sốt vì nhớ khi xưa mẹ dặn thức khuya sẽ dễ bị sốt. Vừa đi cậu vừa tung tăng thì động phải một người thanh niên cao to. Cậu ngước mặt lên chưa kịp nói gì thì tên thanh niên kia đã gắt:
- Mắt để trên trán à?
- Tôi... xin lỗi!
Bạch Hiền nói rồi bỏ đi. Tên thanh niên kia nhếch môi "Cậu bé này, thú vị!".
Vừa về nhà cái mồm cậu đã làm ầm lên: "Xán Liệt ơi tôi về rồi!".
Xán Liệt vừa chợp mắt được 30' thì bị tên tiểu quỷ này đánh thức. Mất giấc, không ngủ được nữa, Xán Liệt bực mình xuống lầu.
- Cậu không nói nhỏ được sao?
- Xin lỗi. - Bạch Hiền trả lời thực phũ phàng rồi đi xuống bếp.
Bỗng ở phòng khách "Rầm" một phát, Bạch Hiền hốt hoảng chạy lên. Xán Liệt bị ngã, đúng hơn là đi không vững nên bị ngã ở chân cầu thang, người mồ hôi đầm đìa, trán nóng hổi. "Sốt rồi".
Bạch Hiền cầm tay anh choàng qua vai cậu rồi đặt anh xuống ghế sô pha, chọn nơi êm nhất. Cậu chạy vào toilet lấy khăn lau mặt cho Xán Liệt rồi đi lấy thuốc giảm sốt.
"Uống thuốc", Bạch Hiền dù lo lắng nhưng giả vờ không chút thương cảm, đưa viên thuốc vào miệng Xán Liệt (Vì thuốc này nhai khô nên không cần nước). Rồi cậu lại xuống bếp tiếp tục.
20' sau đồ ăn đã lên hết. Bạch Hiền đang chần chừ có nên đánh thức Xán Liệt dậy không thì con mắt kia đã mở to. Bàn tay của Xán Liệt vòng qua sau đầu của Baekhyun rồi đẩy mạnh về phía đầu anh, 2 người chỉ còn cách nhau 2cm. Bị làm bất ngờ, Baekhyun đỏ hết mặt lên nhìn rất trẻ con. Cậu nói nhỏ:
- Bỏ ra!!
Xán Liệt chỉ cười.
- Tôi bảo bỏ ra!
Bạch Hiền vừa nói vừa vùng ra nhưng tay kia của Xán Liệt đã vòng qua eo và đẩy cậu xuống người anh ta. Một phen bất ngờ nữa, Bạch Hiền lại không kịp phản kháng, nằm hết lên thân hình vạm vỡ. Mặt cậu càng lúc càng đỏ như trái cà chua.
- Á... Đau!
Xán Liệt la lên, 2 tay sờ vai mình. Hoá ra Bạch Hiền vì lúng túng quá nên đã cắn thật mạnh vào vai Xán Liệt.
- Bạch Hiền, em....
- Ăn cơm đi. - Bạch Hiền không một lời xin lỗi, sang ghế bên kia ngồi. Phác Xán Liệt ngồi dậy cũng không nổi, quay lưng lại nói:
- Tôi không ăn.
- Tại sao? - Hiền nhi trố mắt. Cơm canh cậu làm rõ ràng rất thơm và ngon nữa.
- Tôi mệt.
- Mệt thì phải ăn.
- Tôi không ăn nổi.
- Để tôi đút anh ăn.
Nói rồi Hiền nhi đặt đầu Xán Liệt lên đầu gối mình, bón cho anh ăn như một đôi vợ chồng.
- Không ngờ có ngày tôi lại phải đút cho kẻ thù của mình ăn.
- Hiền Nhi....
Cả 2 cứ ngồi vậy cho đến khi Xán Liệt ăn hết, Bạch Hiền đỡ anh lên lầu rồi mới xuống ăn phần mình.

~END CHAP 7~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net