CHƯƠNG 2 : Hy vọng bị dập tắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông trời cứ như đang chơi đùa trước số phận thảm thương của chàng trai trẻ tội nghiệp. Cậu thức cả đêm chuẩn bị luận văn thuyết trình cho ngày trọng đại này, vậy mà vẫn bị loại thẳng tay như thế. Còn bọn nhà giàu, ăn sang mặc sướng, 1 câu chào 2 câu nói thì đã được tuyển thẳng vào bệnh viện làm việc, còn chưa kể công việc của họ lại là việc nhẹ lương cao. Khiến cho Vương Nhất Bảo bất lực bật khóc trước mặt mọi người có mặt ở đó.

Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Nhất Bảo lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm xuống gào khóc. Đây là cơ hội để mẹ cậu có 1 cuộc sống tốt hơn. Vậy mà, tại sao ông trời lại bít mọi đường sống của cậu bé không thương tiếc.

Sau đó cậu lau nước mắt, đến quán bar Khống Vĩ.

Đây là quán bar do Viên Tĩnh bạn gái trước đây của anh mở.

Là do Đỗ Hiên Bảo bạn cùng phòng trước đây cho Viên Tĩnh mượn năm trăm vạn để thực hiện giấc mơ của cô ta.

Đương nhiên cũng vì năm trăm vạn này mà Viên Tĩnh chia tay với cậu, lao vào vòng tay của Đỗ Hiên Bảo.

Vì có danh hiệu hoa khôi học đường kiêu ngạo, lạnh lùng chống lưng cho nên việc làm ăn ở đây sôi động, trở thành nơi tụ tập ăn chơi của các cô cậu ở Thượng Hải.

cũng trở thành đề tài trong những câu chuyện cười của bọn họ.

Mặc dù Nhất Bảo cảm thấy nhục nhã khi đến đây nhưng nghĩ tới chi phí phẫu thuật của mẹ anh, anh chỉ đành nhắm mắt bước chân vào quán bar Khống Vĩ.

Vì ca phẫu thuật lần này đã tốn kém của cậu quá nhiều. Chi phí sinh hoạt trong bệnh viện của mẹ cậu vượt xa số tiền ít ỏi còn dư ra trong lần phẫu thuật ấy.

Anh cũng tin tưởng, Viên Tĩnh nể tình xưa mà sẽ cho anh mượn chút ít tiền.

Lúc này trong quán bar có người đang chơi ghi-ta, có người đang hát, bầu không khí rất sôi động và quý phái.

Mùi nước hoa nơi này cũng khiến Vương Nhất Bảo tự ti.

Cậu đi vào đại sảnh, cả đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Mười mấy nam thanh nữ tú ăn mặc sang trọng đều nhìn sang.

Anh cũng nhìn về phía Đỗ Hiên Bảo và Viên Tĩnh.

Cậu nhìn thấy sự kiêu ngạo hừng hực, sự khinh bỉ sâu sắc, thứ duy nhất không có chính là sự áy náy toát ra từ trong ánh mắt của Đỗ Hiên Bảo.

Trên người Viên Tĩnh mặc áo lót trễ ngực, lộ ra vùng bụng trắng nõn, bên dưới lại mặc quần short ngắn đến không thể ngắn hơn được nữa.

Làn da trắng nõn và đôi chân dài thon thả cộng với khuôn mặt xinh đẹp khiến cô thoạt nhìn rất hút hồn người khác.

Tuy nhiên, vẻ mặt kiêu kỳ, sắc bén của cô khiến nhiều người không khỏi ái ngại nhìn nhau.

Cô ta hờ hững nhìn Vương Nhất Bảo, cảm giác lạnh lẽo kia giống như nhìn thấy con chó trên đường.

Dương Thiên Mộc bạn thân của Viên Tĩnh nhảy từ trên ghế cao xuống:

"Vương Nhất Bảo, anh đến đây làm gì?" – Giọng điệu cực kỳ chán ghét.

Nhất Bảo lấy hết can đảm nói:

"Tôi tới đây để..."

"Chỗ chúng tôi không cần tạp vụ!"

Dương Thiên Mộc mỉa mai nói

"Anh đi đi"

Từ trước tới nay Dương Thiên Mộc luôn chê cười người nghèo rớt mồng tơi như Vương Nhất Bảo, cũng chính vì thế cho nên cô ta cố gắng hết sức gán ghép cho Viên Tĩnh và Đỗ Hiên Bảo đến với nhau cho bằng được.

Vương Nhất Bảo vội xua tay giải thích:

"Tôi đến đây không phải xin làm tạp vụ, tôi là đến..."

"Nước chanh hai mươi tám, cocktail một trăm tám, cậu trả nổi không?"

Dương Thiên Mộc cười hờ hững, nói:

"Cho dù trong túi cậu có tiền tiêu vặt của nhà họ Viễn bố thí, thì chỗ chúng tôi cũng không chào đón cậu."

Đỗ Hiên Bảo cười xì một tiếng.

"Mẹ nó...! Hôm nay không coi ngày lại đụng phải tên ăn mày này!! Tức chết được!"

Đám thanh niên nam nữ mười mấy người nghe vậy cười rộ lên.

"Tôi..."

Vương Nhất Bảo nhắm mắt tiến lên nhìn Viên Tĩnh, ngay lúc anh vừa muốn mở miệng nói thì một cô gái xinh đẹp lại la lên:

"Lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi ghế sô pha bằng da cọp kia ngay!"

Cô ta còn dùng tay phẩy phẩy trước mũi như thể chàng trai trước mặt là bãi rác thối.

Vương Nhất Bác như bị rắn cắn liền rút tay về, đỏ mặt ko muốn nói gì.

Anh biết sẽ bị nhục nhã, nhưng không ngờ mọi người lại tuyệt tình như vậy.

Anh khẽ cắn răng, bật thốt lên:

"Tôi là tới tìm Viên Tĩnh."

"Viên Tĩnh, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không..." Nhất Bảo hi vọng giữ lại được chút lòng tự trọng của mình.

Đôi chân thon dài của Viên Tĩnh bắt chéo nhau, ngón chân trắng nõn sáng lấp lánh trong ánh đèn.

Cô ta không mỉa mai, không làm gì cả, nhưng vừa vặn đây chính là sự ghét bỏ lớn nhất.

Đỗ Hiên Bảo nhếch miệng mỉa mai:

"Bây giờ Viên Tĩnh là bạn gái của tôi, không phải là người không chủ mà muốn tìm thì tìm."

Nói xong anh ta còn ra vẻ, xoa nhẹ lên đùi Viên Tình một cái.

Mặt Nhất Bảo nóng lên:

"Viên Tĩnh, anh thật sự có chuyện tìm em, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"

Viên Tĩnh nhìn anh không nói gì, chỉ là vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng kia nhìn cậu giống như nhìn một con kiến bé nhỏ, vô vị.

"Cút đi, nhìn thấy anh là tôi muốn nôn!"

Dương Thiên Mộc thiếu kiên nhẫn hét lên:

"Đừng phá hỏng tâm trạng của chúng tôi."

Cậu nhìn Viên Tĩnh hoàn toàn ngó lơ mình, trong lòng anh cực kỳ thất vọng và đau khổ, nhưng cuối cùng anh vẫn gặng ra một câu:

"Viên Tĩnh, anh muốn mượn em 20 vạn."

Vương Nhất Bảo bảo đảm:

"Em yên tâm, anh nhất định sẽ trả lại cho em bằng mọi giá! Anh có thể cầm chứng minh nhân dân, bằng tốt nghiệp đem cho em..."

"20 vạn?" Dương Thiên Mộc ra vẻ lớn chuyện hét toáng lên:

"Vương Nhất Bảo, cậu muốn mượn 20 vạn? Cả người cậu từ trên xuống dưới không đáng giá một trăm tệ, vậy mà còn dám mượn 20 vạn?"

Nhất Bảo nhìn Viên Tĩnh giải thích: "Mẹ anh làm phẫu thuật cần tiền..."

"Anh biết anh hơi mặt dày nhưng anh thật sự đang cần tiền cứu người, xin em đấy."

Anh còn lấy ra hồ sơ bệnh án của mẹ mình, hy vọng sẽ khiến Viên Tĩnh động lòng.

Đỗ Hiên Bảo nhìn anh như nhìn kẻ ngốc:

"Bố cậu mất tích, giấy chứng nhận làm việc cũng bị đối thủ của cậu cướp mất! Bây giờ còn ở nhà thuê, còn không có việc làm, cậu lấy gì để mượn 20 vạn?"

Tốt nghiệp đã hơn một năm, nếu không phải Vương Nhất Bảo bận rộn chăm sóc mẹ bị bệnh thì đáng nhẽ cậu đã được dẫm lên những con người này một bước rồi.

Anh vẫn chưa tìm được cơ hội tuyển chọn xin đi làm.

Vì vậy đến giờ anh là kẻ không có nghề nghiệp.

"Chờ mẹ tôi làm phẫu thuật xong tôi sẽ đi tìm việc làm ngay, tôi nhất định sẽ trả lại tiền..."

Vương Nhất Bảo đã không còn chỗ dung thân, anh nhịn không được, nóng lòng muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, buộc anh phải kiên nhẫn.

"Viên Tĩnh, anh xin em đó! Mẹ anh phải làm phẫu thuật, thật sự rất cần số tiền này..."

Lúc này Nhất Bảo cảm thấy mình hèn mọn như một con chó ăn nhờ ở đậu.

Dương Thiên Mộc khịt mũi coi thường:

"Chúng tôi cũng đâu phải họ hàng của anh? Mẹ anh cần tiền trị bệnh đâu có liên quan gì tới chúng tôi?"

"Viên Tĩnh, em giúp anh một tay đi."

Nhất Bảo nhìn Viên Tĩnh cầu xin liền nói:

"Anh nhất định sẽ trả lại tiền cho em.. Mong em thương người cho anh mượn chút tiền được không? Xem như là anh cầu xin em đi !"

Mọi người nhìn Viên Tĩnh.

Viên Tĩnh lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bảo, giọng điệu còn lạnh hơn cả vẻ mặt của cô ta nói ra mấy câu khiến anh lạnh cả sóng lưng:

"Tìm tôi vay tiền? Anh không cảm thấy mắc cười sao? Mẹ anh sống chết thì có liên quan gì đến tôi?"

Cô ta cười lạnh lùng

"Lẽ nào anh cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn tình cũ sao? Đừng tưởng là tôi sẽ lưu luyến loại người nghèo hèn như anh!"

"Không có con thiên nga nào lại để ý tới một con cóc ghẻ."

Vương Nhất Bảo sững sờ nhìn Viên Tĩnh, không thể tin những gì cô ta vừa nói ra.

"Vòng bè bạn của chúng tôi không phải là nơi anh có thể bước vào!"

"Tiền của Viên Tĩnh tôi cũng không phải là thứ anh có thể mượn được."

"Tôi và anh hoàn toàn không có tình cảm."

"Đúng rồi, lúc trước tôi qua lại với anh chẳng qua là vì lúc tôi bị bệnh, anh tặng cho tôi một miếng ngọc Thái Cực, nói là sẽ phù hộ tôi bình an..Bây giờ anh cầm miếng ngọc Thái Cực này về để cầu nguyện cho mẹ anh bình an vô sự đi."

Viên Tĩnh lấy từ ngăn kéo dưới bàn lấy ra một miếng ngọc Thái Cực, vẻ mặt hờ hững ném vào trong tay Vương nhất Bảo:

"Đi đi và đừng bao giờ đến đây nữa."

"Bây giờ anh xuất hiện ở quán bar Khống Vĩ này rất không thích hợp, chỉ khiến cho bọn tôi càng thêm ngột ngạt."

Giọng nói của cô ta rất ôn hòa, không có chút kiêu ngạo nào nhưng lại khiến người ta không ngóc đầu lên nỗi, cô ta giống như từ trên cao nhìn xuống con kiến đang bò dưới đất:

"Làm người thì phải tự biết thân mình."

Dương Thiên Mộc đẩy Vương Nhất Bảo ra:

"Cút đi, đồ cóc ghẻ."

Anh cực kỳ tuyệt vọng.

Đỗ Hiên Bảo bỗng nhiên lên tiếng:

"Tôi có thể cho cậu mượn 20 vạn."

Hai mắt Nhất Bảo sáng lên, cả người kích động

"Có thật không?"

Đỗ Hiên Bảo mỉm cười nghiền ngẫm:

"Quỳ xuống."

Máu nóng trong người Nhất Bảo bốc lên, trong mắt hiện lên 2 tia lửa giận, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

"Bịch!" Anh quỳ thẳng người.

Đầu gối đau, nhưng trong lòng càng đau hơn.

Nhưng vì mẹ mình, anh làm việc hèn hạ không sợ mất mặt.

"Ha ha ha..."

Đám người Dương Thiên Mộc cười to, không ngờ Vương Nhất Bảo được xưng là kẻ ương ngạnh từ trong xương lại quỳ trước mặt bọn họ như vậy.

Có người cầm điện thoại di động quay lại hình ảnh này.

Viên Tĩnh hất khuôn cằm trắng như tuyết lên, kiêu ngạo như công chúa, lại càng khinh thường người không có khí phách như Nhất Bảo.

Đỗ Hiên Bảo đi vào phòng vệ sinh sau đó trở về với cái chén chứa chất lỏng màu vàng trong tay, sau đó đặt cái cộp xuống trước mặt Nhất Bảo.

"Quỳ uống nó"

Đỗ Hiên Bảo vứt ra tấm thẻ ngân hàng:

"Đây là 20 vạn của cậu."

Nhìn chén chất lỏng kia, Vương Nhất Bảo sửng sốt một hồi, sau đó tức giận nói:

"Đây là nước tiểu! Đồ khốn nạn!"

Cậu ném cái chén qua một bên:

"Các người khinh người quá đáng."

Viên Tĩnh và những người khác rít gào không ngớt, hiện trường hỗn loạn.

Đỗ Hiên Bảo giận tím mặt, ra lệnh một tiếng:

"Xử nó!"

xoay người bỏ chạy.

Bảy, tám gã công tử bột xông lên.

Hai tay khó đấu lại bốn tay, Vương Nhất Bảo nhanh chóng bị đánh bại.

Cậu dựa lên tường, hai tay che đầu thật chặt.

Trên tay anh hoàn toàn không còn cảm giác chỉ là vô thức ôm chặt đầu.

Đầu đã được bảo vệ nhưng những nơi khác không thể bảo vệ được, sau một vài cú đấm nặng nề, Vương Nhất Bảo đã bắt đầu chảy máu.

Đám Viên Tĩnh hô to thoải mái.

Trong mắt bọn họ Vương Nhất Bảo phản kháng chính là chống lại bọn họ, cho nên rơi vào kết cục này là do anh tự chuốc lấy.

"Một kẻ ăn hại!"

Đỗ Hiên Bảo đạp lên đầu Vương Nhất Bảo.

"Ầm" rốt cuộc đôi tay ôm chặt đầu của cậu cũng buông ra, cả người anh rũ rượi trượt xuống theo vách tường.

Cậu lâm vào hôn mê.

Một vũng máu tươi chảy từ lòng bàn tay thấm vào miếng ngọc Thái Cực, rướm màu đỏ sẫm của máu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bl #boylove