ii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quãng đường tăm tối trước mắt Mirei như dẫn vào địa ngục. Toàn thân cô cóng buốt, dưới chân, tuyết đóng trắng cả mũi giày nhưng vẫn ráng nhấc bước cho kịp người chỉ huy. Đồng phục giữ ấm của học viên không thực sự hữu dụng, chỉ gồm ba lớp áo quần bằng thun dày cộng thêm cái áo phao mũ lông ngang gối, thậm chí ủng cũng không chống trơn trượt. Ngẩng lên Alexandre tay cầm đèn bão giờ cách xa cả quãng, Mirei toan cất tiếng gọi song dây thanh quản hết rung nổi dưới cái rét căm căm, cứ đà này chẳng mấy chốc thì lạc nhau. Nghĩ vậy, cô nàng bèn khổ sở lê cái thân ẻo lả đuổi theo vì sợ bị vứt lại. Mãi khi vượt qua lớp màn trắng nhòa của mưa tuyết, tới khu vực nơi những tán thông xòe ra dày đặc hơn, Mirei mới thấy ngài Thiếu tá đang sốt ruột chờ mình.

- Lạnh lắm không?

Anh kéo lớp khăn choàng quấn quanh mặt cô xuống, nhìn trân trân cái chóp mũi ủng đỏ. Đoạn anh treo ngọn đèn bão lên nhánh cây bên cạnh, lấy trong túi hành lí ra một gói nhỏ màu trà có hình vuông. Mirei vẫn đứng im như tượng, thời tiết khắc nghiệt này thực sự quá sức chịu đựng, chưa bao giờ cô thiết tha núp sau bức tường S-3 như bây giờ. Alexandre bóp mạnh túi giữ nhiệt, thứ dung dịch bên trong bắt đầu kết tủa và ấm dần lên rõ rệt, xong xuôi anh chìa tới cô học viên:

- Để vào dưới lớp áo khoác hoặc cầm trong tay, sẽ đỡ lạnh chút đỉnh.

Mirei lắp bắp cảm ơn, khói trắng phà ra dày đặc từ miệng cô như mấy tay nghiện thuốc lá. Cả hai tiếp tục lên đường cho kịp lịch trình nhưng lần này ngài Thiếu tá bước chậm hơn, anh lẳng lặng đi vòng ngoài, nhường phía trong bớt gió cho Mirei đang run cầm cập. Tuyết đêm rơi không ngơi nghỉ, cuộn thành vòng rít qua kẽ lá chát chúa, nhiệt độ về khuya tụt nhanh tới nỗi Alexandre bắt đầu quan ngại. Quãng đường trinh sát quen thuộc giờ khó khăn hơn thường lệ, tầm nhìn giảm gây ảnh hưởng đáng kể tới tốc độ di chuyển. Giả sử nếu chỉ mình anh, nhiêu đây cản trở không là vấn đề nhưng bên cạnh còn đeo thêm Mirei. Khi băng qua dòng sông băng, ngài Thiếu tá rút bộ đàm toan liên lạc với đội của Trung úy Forst song tín hiệu quá yếu, các đội khác cũng không nhận lại hồi âm. Nhóm sĩ quan được cử theo học viên đều thuộc hàng tinh nhuệ, họ có thừa kỹ năng đối phó mọi dạng thời tiết và địa hình, ngài Thiếu tá tin tưởng mọi chuyện vẫn ổn dù trong lòng hơi sốt ruột muốn nghe báo cáo. Tạm thời xung quanh chưa thấy dấu hiệu lai vảng của lũ AI, có lẽ đợt trinh sát này rồi cũng kết thúc bình thường như mọi lần.

- Thiếu tá, ngài nhìn kìa. – Mirei khẽ giật ống tay áo Alexandre, cố gắng nói giữa bầu không khí khô khốc ngập gió lộng. – Đằng kia có con hươu.

Giữa lúc thế này, chẳng ai thừa tâm trạng ngắm hươu nai, càng không ai dám chỉ trỏ về phía chúng khi đứng cạnh tay chỉ huy khét tiếng của trại S-3. Kẻ khác ắt đã chịu kỷ luật vì tội lơ là thực thi nhiệm vụ, nhưng Alexandre giờ chỉ nheo mắt nhìn xuyên màn mưa tuyết, đoạn anh ra hiệu bảo Mirei theo mình. Hướng chạy của con hươu đưa cả hai đến trước một hang động nhỏ, khá sâu nhưng ngõ cụt. Đất đá bên trong khô ráo và sạch sẽ, tuy chẳng ấm hơn bao nhiêu song gió tuyết không lùa tới. Mirei mau chóng kéo tụt lớp khăn len quấn nhiều vòng quanh mặt, hất cái nón viền lông ra sau, ngồi phịch xuống duỗi chân như chờ đợi từ lâu.

- Chúng ta nghỉ ở đây được không? – Cô nhìn lên Alexandre giờ cao như cây đại thụ. – Tôi đi hết nổi rồi.

Ngài Thiếu tá suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu. Anh đặt bộ đàm và túi hành lí sang bên để ra ngoài gom củi, đi tầm hai lượt, trở vào đã thấy cô học viên tóc nâu ngồi hì hục mài lửa. Alexandre hắng giọng:

- Diêm ở đằng kia.

Mặt Mirei nom buồn cười đến lạ. Cô nàng xấu hổ bỏ ra đằng góc ngồi bó gối, chẳng thèm mó tay làm gì nữa, nhường chỗ cho ngài Thiếu tá xử lí nốt phần còn lại. Trần hang động không cao lắm nên hơi ấm mau chóng loang khắp xung quanh, ôm lấy hai con người thinh lặng đang khổ sở vì lạnh. Nét căng thẳng trên mặt Alexandre giãn bớt, anh ngồi tựa lưng hí hoáy ghi chép vào sổ tay. Mirei đoán ngài Thiếu tá đang đánh giá năng lực đặc-biệt-tệ-hại của mình và đợi về trại sẽ cho một chuỗi hình phạt ra trò.

- Cô cần gì sao? – Alexandre thình lình ngẩng lên.

- Tại sao anh gia nhập quân đội vậy? – Mirei nhanh trí nghĩ ngay câu hỏi. – Cuộc sống ở đây khắc nghiệt như này, Giáng Sinh cũng không thể về thăm gia đình và những người quan trọng...

- Chuyện dài lắm. – Ngài Thiếu tá đáp không một tia dao động. – Công việc này không vui vẻ gì nhưng cần ai đó đảm nhận.

- Ngài không có người muốn gặp lại ở nhà sao?

Bỗng Mirei tự hỏi mình câu tương tự: cô còn muốn gặp ai ở nhà? Không gian rơi bịch vào túi yên ắng đáng sợ, nếu không nhờ âm thanh gió tuyết gào rít bên ngoài chắc cả hai vẫn mải mê chìm trong suy nghĩ riêng tư. Alexandre nhỏ nhẹ cất tiếng:

- Không.

Đoạn anh hạ cố nói thêm, nhưng nghe như tự lẩm bẩm với chính mình:

- Họ đều không còn nữa.

Đến đây, cô nàng da nâu đoán mình tò mò quá nhiều. Ngài Thiếu tá đối với cô có chút ưu ái hơn sáu tháng trước, hay nói đúng phải là nhẫn nhịn cho qua, Mirei đâu phải con gái mới lớn còn khờ khạo mà không nhận ra. Cô nàng có vui, có cảm thấy đặc biệt trong lòng, có cố gắng tiếp xúc và chấp nhận con người xa cách của anh, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ. Alexandre không mở lòng nhiều lắm, có thể vì môi trường quân đội tôi luyện ra con người sắt đá như vậy, hoặc do cô chỉ là thứ công cụ anh huấn luyện cho tương lai chết ngoài sa trường. Lửa cháy bập bùng trong đôi đồng tử tinh nghịch như bóc trần tính cách nồng nhiệt bị kềm hãm của Mirei, cô nghiêng đầu đặt lên gối, ngó người đàn ông tóc vàng chững chạc bên cạnh. Khoảng cánh giữa họ rất gần, nếu ở trại S-3 chắc không bao giờ được gần như vậy. Cơ mà tại sao? Mirei thực sự không hiểu và cô không muốn là người ngộ nhận, nếu phải bẽ mặt, vậy cứ bẽ mặt một lần rồi cắn răng vượt qua.

- Này, Alexandre.

Cô nàng gọi thẳng tên của vị chỉ huy, không kính ngữ, cũng không e dè. Cô đã nhìn anh quá lâu và bây giờ muốn anh đường hoàng nhìn lại mình, lần đầu hay lần cuối không quan trọng, miễn là anh thành thật.

- Tại sao chúng ta ở ngoài này cùng nhau?

Lửa bật tàn kêu lách tách ngay khi câu hỏi kết thúc, song Mirei tuyệt đối không "buông tha" ngài Thiếu tá trẻ. Cô chờ lời giải thích cho màn sắp xếp của anh.

- Naruse Mirei...

Alexandre nghiêm giọng sau một quãng yên lặng khá dài, nhưng bỗng anh đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu Mirei mau lùi vào phía trong. Đôi mắt xanh lạnh đi tức thì, tay anh nhanh chóng chạm xuống khẩu súng giắt nơi thắt lưng, tư thế chuẩn chỉnh sẵn sàng chiến đấu. Những âm thanh máy móc vọng vào từ cửa hang, với ngài Thiếu tá mà nói là nghe thật quen thuộc, nhưng với Mirei thì hoàn toàn không. Tim cô đập dồn dập khi nghĩ tới cảnh giao chiến cùng bọn AI thực thụ, nếu số lượng ít và không phải mẫu chế tạo quá tối tân, cô và Alexandre vẫn có khả năng đánh bại. Dù sao mỗi mình ngài Thiếu tá đã bằng vài tên sĩ quan bình thường cộng lại.

Âm thanh khó chịu mỗi lúc một gần hơn, chúng đang tiến vào hang động. Alexandre giữ chặt cò súng nhưng điệu bộ không hấp tấp, anh bình tĩnh chờ kẻ địch xuất hiện đúng tầm ngắm như thể từng làm việc này hàng nghìn lần trước đây. Mirei đằng sau cũng sẵn sàng chiến đấu, sáu tháng huấn luyện cực khổ cuối cùng đã có thể áp dụng. Nếu phải hối tiếc điều gì trước khi chết, có lẽ là chưa kịp nghe câu trả lời vừa nãy từ Alexandre.

- Cái gì vậy? – Cô nàng da nâu nhăn mày như vừa đớp một trò bịp.

- Bọ do thám. – Ngài Thiếu tá hạ khẩu súng xuống, khinh bỉ nhìn đám robot mang hình dạng như bọ cánh cứng đang bò lúc nhúc dưới sàn. – Có vẻ lũ AI chưa đổ bộ hòn đảo nhưng tương lai chỉ là chuyện sớm muộn, chúng gửi thứ này tới nhằm ghi lại bản đồ khu vực.

Dứt lời, anh bước khoan thai tới chỗ đặt bộ đàm và túi hành lí, lấy ra một chai trắng chứa dung dịch lỏng bên trong. Mirei vẫn đứng ngó lũ bọ xấu xí đang bò, nhưng thú thực cô nàng đã len lén thở phào vì không phải chiến đấu.

- Chúng có nguy hiểm không? Mấy cái con này này...

- Tương đối.

Alexandre vừa nói vừa dốc thẳng chai nước đang cầm ra vị trí của lũ do thám, mùi cồn nồng nặc lập tức bốc lên. Đoạn, anh cầm lấy hộp diêm để gần nơi nhóm lửa, toan quẹt mồi nhưng bất ngờ Mirei chạy tới ngăn cản. Cô nàng hớn hở xòe tay:

- Tôi làm cho.

Ngài Thiếu tá thoáng ngạc nhiên, song rất nhanh anh liền đồng ý. Cả hai mau chóng thu gom hành lí, đi vòng ra phía ngoài. Cô nàng da nâu chỉ chờ thế bèn điệu nghệ quẹt cùng lúc ba que diêm, ném xuống đống cồn lênh láng đang chảy quanh lũ bọ do thám.

- Giáng Sinh vui vẻ. – Mirei chúc, nhưng từ vị trí Alexandre nghe tới giống như cô nàng đang trút giận.

Lửa phừng to gần chạm nóc, thiêu rụi mọi thứ bên trong nó, tưởng chừng thiêu luôn ruột gan cô học viên trẻ đang thẫn thờ ngắm nhìn. Bộ dạng cô thật thảm hại, thứ đồng phục xấu xí này khiến Mirei không khác gì cây xúc xích biết đi, và khung cảnh ở đây dù phủ đầy tuyết trắng cũng chẳng lãng mạn chút nào. Liếc sang Alexandre đang điều chỉnh bộ đàm để liên lạc với các đội khác, Mirei chợt thấy tiếc cho mình mà cũng tiếc cho anh, nhưng cô muốn mọi chuyện đến nơi đến chốn nên quyết định mở miệng hỏi thẳng:

- Ban nãy ngài định nói gì vậy, Thiếu tá Yoshida?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net