Tôi không suy nghĩ được tiêu đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã có bao giờ bạn đã cảm thấy cô đơn và lạc lõng chưa? Đã bao giờ bạn cảm thấy bạn không muốn sống chưa? Đã bao giờ bạn nghĩ rằng cuộc sống của bạn như một cái gì đó tới mức chính bạn cũng không biết? Tôi thì đã từng và cũng rất nhiều lần tôi suy nghĩ và chưa bao giờ có đáp án rõ cho những câu hỏi ở trên cả.

Tôi là Fide và tôi là một người hướng ngoại và rất rất thích kết bạn với nhiều người. Tôi có rất nhiều bạn bè ở ngoài đời và trên mạng xã hội, hội bạn tôi cũng khá đông và ồn ào ai ai nhìn vào cũng thấy là một nhóm bạn sôi nỗi đoàn kết, nhưng tôi lại luôn cảm thấy mình rất cô đơn và không bao giờ có thể vui vẻ bình thường, ngoài mặt tôi có thể cười nói vui vẻ nhưng tôi là một người hay có nhiều suy nghĩ trong đầu tới mức mà tôi bị bạn bè và người khác gọi là "Overthingking" đến cả bác sĩ tâm lý cũng bảo rằng tôi đang mắc chứng rối loạn lo âu và có xu hướng dẫn tới trầm cảm nặng.

Ở bề ngoài tôi được mọi người đánh giá là: "Ôi bạn này thân thiện dễ nói chuyện quá đi, đúng là tố chất của một người hướng ngoại". Tôi không phủ nhận điều này vì tôi cũng cảm thấy tôi là một người như vậy, nhưng ở đâu đó bên trong tôi thì lại là một con bé đáng thương đang khóc lóc một mình trong góc, tôi cũng không tài nào có thể hiểu nổi chính bản thân của mình, tôi còn nghĩ rằng bản thân tôi như thế này thì cũng có thể phụ thuộc vào môi trường sống, từ nhỏ tôi đã trở nên kín đáo và khép nép về bản thân với cha mẹ của mình, cả họ hàng đến chơi tôi cũng không bao giờ ra ngồi và nói gì về bản thân mình cả. Giới thiệu sơ qua gia đình tôi là một gia đình bình thường khá giả đủ ăn đủ mặc không giàu và cũng không nghèo, nhưng vấn đề thì chắc thẳng bạn cũng đã biết về câu nói đùa trên mạng xã hội hay nói " Phụ huynh Châu Á " vâng đúng vậy và gia đình tôi là một kiểu như vậy, từ nhỏ tôi rất hay nói chuyện về ước mơ trẻ con và sở thích vui chơi như bao đứa trẻ khác nhưng mẹ tôi thì lại hay lấy những điều đó ra để bàn tán với người ngoài rồi cười đùa giỡn quá mức trước mặt tôi, khiến tôi càng trở nên nhút nhát và tự ti về những gì mình đã nói ra, dần về sau này tôi có xu hướng thích chơi một mình rồi hình hành một cái "tật" tự ngồi trong góc và nói chuyện một mình, điều đó đã làm khó chịu tới mẹ của tôi.

khi tôi còn ngồi trên ghế nhà trường và vào khoảng năm lớp 6, tôi đã học rất tập chăm chỉ và dồn hết sự cố gắng nên tôi đã đạt được con điểm cao và tôi vui vẻ chạy về khoe nó như bao bạn bè thì tôi đã nhận lại được một câu nói đùa của mẹ tôi tới tận bây giờ tôi vẫn nhớ từng câu "Trường mày chấm lộn điểm đúng không? Chứ dễ gì mày lại học giỏi như vậy được" rồi cười phá lên vui vẻ, tôi đã bắt đầu bỏ bê việc học của mình cũng từ đó, tôi cũng chính là tiêu điểm để mẹ tôi đem ra so sánh với người khác, tôi còn bị body shaming bởi chính mẹ của tôi. Mẹ của tôi khác hoàn toàn với mẹ của người khác vì bà ấy là một người độc miệng, bà ấy có thể nói ra những câu từ lăng mạ mang tính sỉ nhục và hạ thấp con cái của mình, trái ngược với cha tôi thì cha tôi là một người hiền từ rất biết lắng nghe và ủng hộ sở thích, sẵn sàng chi tiêu cho tôi để tôi có tương lai tốt hơn nhưng hiện tại thì tôi đang không ở với cha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net