Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mao Phương Viên vẫn ngồi như trước, đắm chìm ở trong thế giới của mình

“Yên tâm, ta không sao. Mao mao…… mao mao?” Người kia đi đến trước mặt hắn, mới phát hiện hắn hơi bất thường.

Mao Phương Viên chậm rãi ngẩng mặt lên, lúc nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của người trước mặt, mới rốt cục nở nụ cười mở ra:“Bảo bảo……”

Người kia “Xì” Một tiếng cười lên.

“Mao mao, ta nói rất nhiều lần, là Bảo nhi, không phải bảo bảo (cục cưng).”

“Bảo…… Bảo……” Mao Phương Viên thực cố gắng muốn bắt chước ohats âm chữ kia, đầu lưỡi lại cong không được.

“Quên đi, bảo bảo thì cứ gọi bảo bảo đi.” Tâm tình Tỉnh Bách Nhiên vốn rất âm u mới vui lên được chút ít,“Ngươi còn có việc phải làm nhỉ? Cần hỗ trợ sao?”

“Không cần không cần, tự ta…… Ta sẽ làm ……”

Tring ấn tượng của Mao Phương Viên, người này cũng xem là khá đẹp, mỹ nhân là không cần làm việc.

Tỉnh Bảo đẹp, Tiểu Kiều đẹp, Hiểu Thần đẹp, Điện Phỉ rất dễ nhìn…… Chỉ có mình, cả ngày lúc nảo cũng bẩn thỉu, không ai thích, phải làm việc.

Đi đến bên cạnh giếng, thả gáo nước xuống, rồi nhấc lên, xem…… Kỳ thật cũng không phải khó. Cho dù không biết vì sao mình lại rất sợ hãi nơi này, hắn cũng phải làm tốt nhiệm vụ do mama giap.

Tỉnh Bách Nhiên nhìn thấy hắn lắc đầu, này Ngốc Mao, từ nhỏ liền như vậy hết hi vọng mắt.

Mao Phương Viên gánh nước xong, quay đầu thấy Tỉnh Bách Nhiên cười cười, đột nhiên vươn tay chỉ vào ohias sau lưng hắn:“Bánh bao! Bánh bao!”

Nghe thấy hai chữ này, Tỉnh Bách Nhiên trong lòng rung động.

Nhẹ nhàng nghiêng thân, quả nhiên, chính là người hắn suy nghĩ tới.

Đưa tay đem vén sợi tóc trên tráng ra sau tai, Tỉnh Bách Nhiên rất có tự tin hoàn thành động tác này một cách phong tình vạn chủng.

“Phó công tử.” Môi phấn khẽ mở, hơi thỏe như lan, mồi lần cười lên, đã là khuynh thành.

Mao Phương Viên ở bên cạnh thấy sửng sốt sửng sốt.

Phó Tân Bác cố nén suy nghĩ muốn ôm Tỉnh Bách Nhiên vào lòng, lại chỉ là đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.

Thấy hắn đứng bất động, Tỉnh Bách Nhiên tâm lạnh phân nữa.

“Ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây vậy?”

Nghe được người mình yêu mến nói lãnh đạm, ánh mắt Phó Tân Bác tối sầm, lập tức mở chiết phiến, bất cần đời nói:

“Hôm nay là ngày khai bao của ngươi, ta sao có thể không đến?”

“A……” Tỉnh Bách Nhiên khẽ cười một tiếng, cười ngắn ngủi mà mị nhân,“lần đầu tiên của ta, chắc gì thuộc về công tử rồi nhỉ?”

“Nga? Vậy ngươi còn muốn cho ai?” trong ánh mắt Phó Tân Bác tràn đầy trào phúng.

Tỉnh Bách Nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới hắn:“Muốn người của ta, có rất nhiều người……”

Phó Tân Bác rốt cục nhịn không được tiến lên từng bước, nhanh tay ôm thắt lưng của hắn, mạnh mẽ áp môi lên.

Oa oa oa…… (OvO)

Mao Phương Viên che mắt.

Ta cái gì cũng không thấy.

Đang lúc muốn bưng thùng nước xay người chạy đi, lại đột nhiên nghe thấy được một tiếng nói.

“Phó Tân Bác, ngươi buông hắn ra.”

Lạnh quá……

thanh âm này, không có một tia độ ấm. Khiến đáy lòng Mao Phương Viên run lên.

Cánh tay Phó Tân Bác vẫn đặt ở trên eo thon của Tỉnh Bách Nhiên, khóe môi nhếch lên ba phần khiêu khích bảy phân tươi cười:“Lâu quá không gặp nha, Trương công tử.”

“Ta đã sớm đã cảnh cáo ngươi, đừng đụng người của ta.” >”<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net