Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Giang Trừng nhận được tin ở phía bắc Vân Mộng có tà túy xuất hiện, hắn lập tức một mình đến đó xem xét tình hình. Chỉ có điều Giang Trừng không ngờ rằng, lần săn đêm này lại ngẫu nhiên gặp lại Lam Vong Cơ.

Sau ngày hôm ấy, Giang Trừng chưa từng nhìn thấy Lam Vong Cơ. Một tháng đầu tiên, hắn vùi đầu điên cuồng xử lý công vụ bất kể ngày đêm, kết quả bệnh mới chồng lên bệnh cũ, hại hắn xuống mấy ngày liền không thể bước xuống giường. Đợi đến khi hắn khỏe lại, đại đệ tử của hắn cùng với quản gia Giang gia vì không muốn hắn tiếp tục lao lực mà tự phân chia công việc trong Liên Hoa Ổ, cũng không hề hỏi qua ý kiến của hắn. Sau đó Giang Trừng cũng có đi săn đêm, cũng vô tình gặp đám người Lam gia, nhưng trong nhóm người mặc đồ tang ấy, lại không hề có hình bóng của người kia.

Giang Trừng không hiểu tại sao, rõ ràng sau khi biết được tình cảm của y, hắn đã nghĩ tốt nhất cả hai đừng nên chạm mặt nhau nữa. Thế nhưng đến khi thật sự không nhìn thấy y, trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác hụt hẫng.

Giang Trừng thừa nhận, hắn thật sự muốn biết tình hình của Lam Vong Cơ, nhưng lại không tiện lên tiếng hỏi. Cuối cùng vẫn là Kim Lăng nghe tin từ đám tiểu bối Lam gia, sau đó nói cho hắn biết rằng Lam Vong Cơ đang nhốt mình ở trong Liên Thất, nửa bước cũng không ra ngoài, ngay cả Lam Hi Thần cũng không gặp được y.

Lúc ấy vừa vào đầu hè, hoa sen trong hồ vẫn đang tắm mình dưới nắng mặt trời. Giang Trừng nghe Kim Lăng nói, trên mặt không mang theo bất kỳ biểu tình gì. Thế nhưng vào lúc Kim Lăng không để ý, hắn hơi liếc mắt nhìn về phía hoa sen trong hồ, trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề.

Mà hiện tại lúc nhìn thấy thân ảnh bạch y kia, trong lòng hắn lại một lần nữa cảm thấy như bị thứ gì đó bóp chặt.

Có những chuyện nếu không trực tiếp nghe đáp án thì còn có thể lừa mình dối người.

Trong thời gian nằm trên giường bệnh, hắn đã suy nghĩ rất nhiều về Lam Vong Cơ, cũng suy nghĩ về quãng thời gian ở bên cạnh người đó.

Giang Trừng biết tính tình của hắn không tốt, vì thế nhiều người không thích hắn. So với Ngụy Anh vô tư hoạt náo lanh lợi làm việc không suy nghĩ trước sau, hắn lại là người suy nghĩ quá nhiều mới dám làm. Thế nên trong nhóm bạn bè đồng trang lứa, hắn chưa có một người bạn thật sự nào ngoài Ngụy Anh. Nhưng cuối cùng Ngụy Anh vẫn quyết định bỏ đi, để lại hắn một mình. Sau đó hắn vẫn sống một mình như vậy, hắn cũng đã quen với cuộc sống như vậy, cũng quen với ánh mắt mà người đời nhìn hắn. Hắn đã nghĩ bản thân cứ một mình cũng chẳng sao cả. Thế nhưng Lam Vong Cơ lại xuất hiện. Lam Vong Cơ ở bên cạnh hắn, Lam Vong Cơ cùng hắn đi dạo đêm, Lam Vong Cơ cùng hắn trừ tà túy, Lam Vong Cơ thật sự lo lắng cho hắn, Lam Vong Cơ cũng vì hắn mà làm rất nhiều chuyện.

Đến tận khi Lam Vong Cơ xuất hiện, Giang Trừng mới biết kỳ thực có một người đồng hành vẫn tốt hơn là chỉ có một mình.

Vậy nên không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu mong chờ những lần gặp gỡ Lam Vong Cơ, sau đó cùng y đi săn đêm.

Thế nhưng khi biết tình cảm của y, hắn lại bắt đầu suy nghĩ rất nhiều thứ.

Hắn không biết tại sao Lam Vong Cơ lại thích một kẻ tiếng xấu đầy rẫy như hắn. Hắn sợ rằng là do Lam Vong Cơ chưa nhìn thấy những mặt đó của hắn, nên y mới tưởng rằng thích hắn. Hắn sợ rằng đến khi Lam Vong Cơ biết hắn là một người tồi tệ như thế nào, thì sẽ lại quay lưng lại với hắn. Giang Trừng hắn đã đánh cược quá nhiều, vậy nên hắn không muốn phải đánh cược thêm vào bất kỳ người nào nữa.

Hắn có quá nhiều thứ phải lo, quá nhiều điều vướng bận. Hắn phải bảo vệ mấy ngàn người Giang gia, hắn phải chăm sóc Kim Lăng, hắn không thể để phụ thân và mẫu thân ở nơi cửu tuyền phải thất vọng về hắn.

Hắn không thể như người khác, bỏ hết gánh nặng trên vai mà nghe theo tình cảm của bản thân.

Giang Trừng thu hết hình bóng bạch y vào trong mắt, sau đó siết chặt Tam Độc mà xoay người đi về hướng khác.

02.

Ngay từ khi mới đặt chân vào khu rừng thì Lam Vong Cơ đã nhìn thấy hình bóng tử y kia.

Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu y là mới hai tháng không gặp, dường như người ấy đã gầy đi không ít.

Lam Vong Cơ muốn đi về phía Giang Trừng, nhưng khi thấy hắn vừa nhìn về phía y đã lập tức xoay người đi hướng khác, bước chân của Lam Vong Cơ đột nhiên khựng lại.

Dù y đã quyết định sẽ bảo hộ hắn suốt đời này mặc cho hắn không đáp lại tình cảm của y, nhưng khi biết hắn chán ghét mình, trong lòng y vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

03.

Giang Trừng đi tầm được một dặm, tà túy trong lời đồn rốt cuộc cũng xuất hiện trước mắt hắn.

Đó là một nữ tử mặc trên mình bộ hỉ phục đỏ rực, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm Giang Trừng, cùng với đó là tiếng cười khúc khích vang lên không ngừng.

Giang Trừng cau mày. Oán quỷ là loại quỷ sinh ra từ những oán trách của con người, mà nữ quỷ trước mặt hắn lúc này, chính là hiện thân của những nữ tử vì bị tân lang tương lai ruồng bỏ mà tự sát.

"Phu quân, tại sao người lại bỏ rơi ta~~"

Một tiếng rít gào chói tai vang lên, nữ quỷ lập tức lao thẳng về phía Giang Trừng. Tử Điện trên tay hóa thành hình roi, Giang Trừng không suy nghĩ lấy nửa giây, lập tức vung Tử Điện về phía nữ quỷ, quất văng nó ra xa. Tiếp đó hắn mượn đà, cầm chắc Tam Độc trên tay đâm mạnh xuống nữ quỷ vẫn đang lồm cồm bò trên đến.

Giang Trừng ra tay rất dứt khoát lại cũng vô cùng nhanh chóng. Thế nên khi Lam Vong Cơ đuổi đến nơi, chỉ nhìn thấy người nọ đang vung Tử Điện không ngừng quất vào nữ quỷ kia.

"Được rồi." Lam Vong Cơ nắm lấy bên tay cầm Tử Điện của Giang Trừng, nhẹ giọng nói, "Nàng ta đã chết rồi."

Giang Trừng cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng không vùng tay khỏi Lam Vong Cơ, càng không ngẩng đầu nhìn sang y. Đang lúc Lam Vong Cơ lo lắng rằng Giang Trừng bị làm sao, thì giọng nói của hắn lại vang lên.

"Ta chưa bao giờ nương tay với bất kỳ tà túy hay quỷ tu nào." Giọng Giang Trừng phát ra đều đều, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lam Vong Cơ sững người, nhưng vẫn nói: "Ta biết.''

"Tính tình của ta không hề tốt." Giang Trừng lại nói.

"Ta biết." Lam Vong Cơ kéo tay Giang Trừng xuống, sau đó trở tay, nắm lấy bàn tay hắn.

"Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm chỉ có tiếng xấu, không có tiếng tốt." Giang Trừng cũng không gạt tay Lam Vong Cơ ra.

"Ta biết."

"Vậy tại sao ngươi lại thích ta?" Giang Trừng lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lam Vong Cơ.

"Ta không biết." Lam Vong Cơ kiên định nói.

"Tại sao ngươi lại không biết?" Giang Trừng nhíu mày, gầm khẽ, hắn định giựt tay về, nhưng bàn tay đã sớm bị Lam Vong Cơ giữ chặt.

"Thích một người thì không cần lý do. Ta thích ngươi. Đó là điều ta biết. Lý do vì sao thích ngươi. Ta không để ý, nên không biết. Nhưng nếu ngươi nhất định muốn đáp án, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi câu trả lời."

Trên mặt Lam Vong Cơ vẫn không có bất kỳ biểu tình nào.

Giang Trừng không ngờ Lam Vong Cơ sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, nhất thời sững người.

Cả hai chỉ nhìn nhau, không ai lên tiếng nói bất kỳ một lời nào. Một làn gió lành lạnh thổi qua hai người, nhất thời khiến Giang Trừng tỉnh táo lại không ít.

Giang Trừng rũ mắt, chậm chạp nói: "Ta phải bảo vệ mấy ngàn người Giang gia.".

"Ta biết." Lại một lần nữa Giang Trừng đột ngột lên tiếng, nhưng Lam Vong Cơ vẫn như cũ mà nhẹ giọng đáp.

"Ta còn phải bảo vệ Kim Lăng." Giang Trừng nói.

"Ta biết."

"Ta không thể để phụ thân và mẫu thân phải thất vọng." Giọng Giang Trừng nhỏ dần.

"... Ta biết." kèm theo tiếng thở dài khe khẽ.

Giang Trừng nghe thấy, môi hơi mím lại, nhưng vẫn nói tiếp: "Ta có thể sẽ không bao giờ đáp lại được tình cảm của ngươi."

Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng vẫn cúi đầu, y muốn vươn tay ôm người kia vào lòng, nhưng bàn tay lơ lửng giữa không trung một lúc vẫn bị rút về.

Trên người Giang Trừng có quá nhiều gánh nặng, y đương nhiên hiểu điều ấy. Vậy nên y mới từng nghĩ sẽ không nói ra tình cảm của mình, bởi y không muốn Giang Trừng có thêm bất kỳ gánh nặng nào nữa.

"Không sao." Lam Vong Cơ hơi nhếch khóe môi, siết chặt tay Giang Trừng, chậm rãi nói từng chữ. "Những điều ngươi muốn bảo vệ, ta sẽ cùng ngươi bảo vệ."

"Chỉ cần ngươi để ta tiếp tục thích ngươi như vậy là được rồi."

__________

Không phải Giang Trừng không có tình cảm với Lam Vong Cơ. Ban đầu có thể chỉ là muốn làm bằng hữu với người kia, nhưng sau khi biết người kia thích mình, Giang Trừng cũng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề đó. Có lẽ Giang Trừng đã thích Lam Vong Cơ rồi, nhưng vì trên vai hắn còn nhiều gánh nặng quá, không biết phải làm sao nên mới xoắn xuýt như vậy.

Ý của việc "không thể để phụ mẫu thất vọng" là vì Giang Trừng là Giang gia còn mỗi Giang Trừng là dòng chính, hắn nghĩ nếu không duy trì huyết mạch Giang gia thì có lỗi với Ngu phu nhân.

Tóm lại vì nghĩ nhiều vấn đề đó quá mà Giang Trừng đành bỏ qua cảm giác thật của bản thân. Thôi thì một ngày đẹp trời Giang Trừng thử thay đổi góc nhìn thì sẽ đáp lại tình cảm của Lam Vong Cơ thôi =''))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net