chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01

Mười bảy năm trước, ở chân núi Xích Vũ. Lam Trạm - Lam Vong Cơ khi ấy mới chỉ là thiếu niên mười ba chưa trải sự đời, rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ ra ngoài săn đêm. Trong một lúc trở tay không kịp, trúng phải tà thuật ngất đi, khi tỉnh dậy, đã thấy bản thân bị tách làm hai. Bốn mắt trong giây phút ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.

Tiếng gầm của mãnh thú từ xa truyền đến. Rồi một con rồng lớn xuất hiện như muốn xé đôi đất trời, tấn công bọn họ, hai người ngay lập tức bỏ đi vẻ ngơ ngác kia, tập trung đối phó với mãnh thú. Trong đầu quét qua vô số suy nghĩ, cơ thể mặc dù bị tách ra làm đôi, nhưng linh lực và sức mạnh lại không hề giảm đi.

Chỉ là Lam Vong Cơ và Lam Trạm khi ấy mới chỉ là thiếu niên, cho dù tư chất hơn người, vẫn không phải là đối thủ của mãnh thú. Không đến một canh giờ, đã bị đánh tới trầy trật, cả người đâu đâu cũng là vết thương. Hồi ấy thiếu niên thiếu cẩn trọng, ra ngoài đi săn không mang theo pháo hiệu. Nhận thấy hai người cùng nhau đối phó với mãnh thú không thu được kết quả tốt đẹp, nên mới quyết định để Lam Trạm đi về Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm người trợ giúp. Còn Lam Vong Cơ ở lại chân núi Xích Vũ, cố cầm cự với mãnh thú dữ tợn.

Nào ngờ Lam Trạm ngự kiếm quay trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, cả người không còn sót lại một chút linh lực, chưa kịp nói lời nào đã trực tiếp ngất đi. Lam Vong Cơ lại ở nơi này dùng sức lực yếu ớt chống cự. Mãnh thú quất đuôi, đem hắn đẩy xuống đáy vực sâu muôn trượng, rơi vào kết giới không rõ đường ra.

Cô Tô Lam Thị thấy có điều bất ổn, tìm tới chân núi, chỉ thấy ở đây huyết nhục mơ hồ, không thấy bóng người.

Lam Vong Cơ sau khi bị rơi vào kết giới, trong đau đớn tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trôi nổi giữa một hồ nước. Vết thương của y gặp làn nước lạnh buốt, tê rần. Hàn khí bủa vây cả cơ thể, từ từ nhắm mắt.

Đến khi tỉnh lại, vết thương trên người hắn không rõ đã khỏi từ bao giờ. Hồ nước này tác dụng chữa thương thậm chí còn hơn cả dục trì ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Chờ đến khi tỉnh táo hoàn toàn, hắn ngồi dậy, phát hiện ở bên dưới vực sâu muôn trượng kia, bên trong kết giới dày đặc, là cả vùng đất tươi tốt trù phú. Lam Vong Cơ ra sức phá vỡ kết giới, kết quả thu được đều là nôn ra cả đống máu tươi. Hắn nhận thấy bản thân không nên quá cố chấp, một hai ngày phải phá vỡ kết giới kia. Chỉ cần kiên trì chống cự, người của Lam gia sẽ đến cứu hắn.

Nào ngờ hắn chờ mười bảy năm, trải qua biết bao cô đơn một mình ở trong kết giới, vẫn không có ai đến tìm hắn.

02

Lại nói về Lam Trạm, sau khi tỉnh dậy từ lần mê man kia. Trí nhớ của y về vụ việc xảy ra ở chân núi Xích Vũ liền biến mất. Chỉ biết bản thân đến đó săn đêm, không hiểu sao lại mang một thân bê bết máu trở về. Khiến cho Lam Vong Cơ cô đơn tịch mịch ở trong kết giới mười bảy năm.

Lam Trạm lại không để ý rằng, không chỉ đoạn kí ức ở núi Xích Vũ kia biến mất, mà rất nhiều đoạn trí nhớ của hắn bị đứt đoạn. Tỉ như đoạn tình cảm thuần khiết của thiếu niên khi xưa, lần đầu tiên rung động trước một người, đều biến mất không còn dấu vết.

Sau đó vài năm, khi Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Trạm phải lòng Ngụy Vô Tiện.

Chung quy đánh mất một đoạn kí ức, khiến con người ta thay đổi cả cuộc đời. Làn sóng nhỏ, gợi lên cơn bão lớn.

03

Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân sau khi xem hết đoạn ký ức ở núi Xích Vũ kia của Lam Vong Cơ, chỉ có thể thở dài. Mà Lam Trạm càng không biết nên dùng cách nào đối mặt với hắn. Trong khi Lam Trạm ở đây sống dưới sự bao bọc của Lam gia, gặp được ái nhân, làm ra bao nhiêu chuyện điên cuồng, cùng Ngụy Vô Tiện sống những ngày tháng vui vẻ. Lam Vong Cơ lại ở trong kết giới kia, ngay cả sự thay đổi bốn mùa cũng không được trải qua, không ai bầu bạn, quan tâm. Lần đầu tiên trở lại nhân gian sau mười tám năm, vẫn kiên trì thực hiện gia huấn Lam gia.

Dù bây giờ không thể nào trở lại thành một, hai người họ đã đi con đường quá khác biệt. Chỉ là, đó vẫn là một phần của mình.

Lam Trạm cảm thấy có lỗi rất lớn.

04

"Vong Cơ."

Lam Hi Thần gọi hắn, Lam Vong Cơ ngẩng mặt lên, người huynh trưởng này nhìn hắn bằng ánh mắt có lỗ.

"Huynh trưởng, không cần cảm thấy có lỗi với ta."

"Vong Cơ, trở về là tốt rồi."

P/s: mất mất 8 chương để làm rõ thân thế của bạn nhỏ Vong Cơ, mẹ đây buff cậu quá rồi đấy. Nhớ đối tốt với Trừng đó nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net