Chương 12: NGƯƠI THỬ ĐỤNG ĐẾN TA XEM.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phượng Cửu U

thitkhocaichua

Cố Đình làm như vậy, đương nhiên nhìn rõ một mặt sát ý xẹt qua trong đát mắt đối phương.

Lòng bàn tay người này có vết chai, lòng bàn tay còn có vết sẹp do đao kiếm gây ra, tuyết trên đầu vai còn chưa tan... Tổng kết lại chính là, người này làm mua bán không bình thường, loại thời tiết này còn ở bên ngoài nghe lén, vào phòng cũng không dùng phương pháp bình thường, nhất định có vấn đền!

Cố Đình nhìn cửa sổ.

Làm việc bí ấn, đi đường nhỏ, nếu bị người khác nhìn đến trước tiên sẽ làm gì? Đương nhiên là giết người diệt khẩu!

Đối phương rất có thể không định thả y đi, ôn nhu có quan hệ gì? Dù che giấu tốt bằng cách giúp y sửa lại lò sưởi nhưng đây rõ ràng là cố ý muốn y thả lỏng cảnh giác!

Sống qua một đời, gặp quá nhiều nguy hiểm, thà rằng thêm một cái tâm nhãn, chứ không thiếu một cái tâm nhãn, Cố Đình không thể tin được bất luận cái gì người xa lạ, đặc biệt một vị thình lình xảy ra, khí chất rõ ràng viết nguy hiểm nam nhân.

Dù hắn cố ý mặt ngoài ngây ngốc, trên tay một giây cũng không dám chậm trễ, trực tiếp cầm chủy thủ, tóm lại trước đem người chế trụ lại nói! Nếu là hiểu lầm, hắn xin lỗi thương lượng, nếu không phải, mạng nhỏ tốt xấu đều bảo vệ!

Hắn cho rằng chính mình đột nhiên ra tay, đánh úp, khoảng cách lại gần như vậy, đối phương nhất định tránh không khỏi, ai ngờ nam nhân này quá lợi hại, động tác đều thấy không rõ, hắn đã khuỷu tay tê rần, chủy thủ bị người ta lấy đi —— để ở chính mình trên cổ.

Phía sau lưng gắt gao dựa vào tường, tránh cũng không chỗ nào tránh.

Cố Đình cái trán chảy mồ hôi: "Huynh đệ, đừng, đừng như vậy ——"

Hắn khẩn trương tay đều bày ra tay hoa lan, nhẹ nhàng đẩy chủy thủ ra bên ngoài.

Đối phương không dao động, thậm chí mũi đao càng dựa gần.

Cố Đình nhắm lại mắt: "Có, có chuyện gì từ từ nói, huynh đệ, ngươi muốn giết ta, phiền toái sẽ rất lớn......"

"Không phải ngươi muốn giết ta?"

Nam nhân thanh âm trầm thấp, lộ ra tiếng thông reo trầm tĩnh cùng biển rộng ưu nhã, nghe cách nào cũng cảm thấy thật dễ chịu.

Chỉ là không có chút nào ôn nhu.

Cố Đình cảm giác cổ lạnh căm căm, tựa hồ có mùi máu tươi, xong đời rồi nhân gia thật sự muốn giết người diệt khẩu!

Không được! Phải cản hắn lại!

"Mới vừa rồi là ta tùy hứng, ta sai," Cố Đình cười cười, cái gáy dùng sức chống vách tường, "Bất quá huynh đệ cũng biết —— ta là ai?"

Nam nhân chủy thủ nửa phần chưa lui: "Ngươi là ai?"

Cố Đình nâng lên cằm, lộ ra bộ dạng ngạo kiều không ai bì nổi: "Ta là người của Trấn Bắc vương! Ngươi nếu đối ta động thủ, chỉ sợ ngày sau phiền toái nhiều hơn!"

Động tác nam nhân khẽ khựng.

Cố Đình cảm nhận được cảm xúc đối phương biến hóa , nội tâm thập phần cảm kích Trấn bắc vương, cảm ơn vì hắn đã lợi hại như vậy, danh hào vang dội, chỉ cần nói ra, không ai không biết...

Y không ngừng cố gắng: "Ta khi nãy chỉ cố dọa, hành sự thật sự thiếu thỏa đáng, trăm triệu lần cũng không muốn ngáng chân huynh đệ, cũng mong huynh đệ giơ cao đánh khẽ, coi như không thấy, huynh đệ thấy thế nào?"

Đuôi mắt nam nhân khẽ híp, tựa hồ có chút hứng thú, nhưng chủy thủ trong tay lại không buông, thân hình thậm chí còn kề sát, "Người của Trấn bắc vương.... Bảo bối trong lòng?"

Cố Đình thoáng có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới danh hào này, trên đường người nào cũng biết.

Nhưng hiện tại loại này thời điểm, khí thế không thể bay!

Y cao cao nâng cằm, ánh mắt bễ nghễ: "Không sai, chính là ta!"

"Người đẹp?" Nam nhân nhìn mặt y.

Cố Đình lập tức điều chỉnh góc độ, cần phải để lộ ra góc mặt đẹp nhất, càng có lực sát thương!

"Miệng ngọt?" Nam nhân nhìn về phía miệng y.

Cố Đình khóe môi hơi hơi giơ lên, y đã soi gương vài lần, biết ở góc độ này bản thânk hi cười sẽ lộ ra biểu hiện vô hại và thiện lương, muốn ngoan có ngoan mà muốn ngọt có ngọt.

"Eo mềm?"

Cố Đình căng da đầu xê dịch chân.

Cái này y chưa tập qua, nhưng khi nãy có nhìn qua bộ dáng khi đi của Cam Tứ Nương quả thật phong tình vạn chủng, hình như chân uốn éo như vậy, thì eo có vẻ thực mềm?

"Tay trắng nõn nà?"

Cái này ta có!

Cố Đình lập tức nhấc tay, để đối phương tỉ mỉ nhìn một cáitay ythật sự thực trắng, đặc biệt trắng!

"Ta thật sự là tiểu bảo bối của Trấn Bắc vương!" Vì mệnh, Cố Đình hiện tại chấp bất cứ giá nào.

Đối diện biểu tình nam nhân lại không có chút nào biến hóa.

Tầm mắt chỉ khẽ nhúc nhích, từng chút nhìn xuống, từ mặt, đến cằm, đến eo, đến chân, tới tay......!Thong thả ung dung, tỉ mỉ, ánh mắt trực tiếp lại chuyên chú, không thèm che giấu chút nào.

Ở đâu ra một kẻ như thế này, nhìn người khác như vậy mà được sao?

Cố Đình bị hắn nhìn, không biết sao cảm giác thẹn vô cùng, theo bản năng khom lưng, hai tay giao nhau che ở trước ngực: "Ngươi, ngươi tôn trọng một chút a!"

Hoắc Diễm hoàn toàn không nghĩ tới, kẻ dám lấy danh của hắn đi bịp người lại có bộ dạng và biểu tình thế này.

Hắn thính giác tốt, thời điểm nấp ngoài cửa sổ, không chỉ nghe được đoạn đối thoại của Vưu Đại Xuân cùng Cam Tứ Nương, mà còn nghe người trước mắt này đang bày mưu cho hạ nhân của y.

Hắn biết người trước mặt này có âm mưu, giống như là đang muốn tìm ai đó, chuột là y thả, cục là y bày......!Rất thú vị.

"Ngươi lá gan rất lớn." Nam nhân thanh âm thong thả, mang theo áp lực......!Giống như đang trêu chọc?

Cố Đình cảm giác thoáng có chút không thích hợp.

Lá gan y quả thật có chút lớn, nhưng tình huống hiện tại cái câu này nói ra khiến y cảm thấy có phần không đúng, ý tứ càng sâu xa, tựa như... Y gặp người nam nhân này không phải là vô tình, mà người nam nhân này đã biết rất nhiều chuyện của y, cho rằng sớm muộn gì cả hai cũng gặp mặt, nên cái câu này càng giống như cảm khái.

Bao hàm cảm xúc cùng tin tức đều thực phức tạp.

Vì cái gì lại có cảm giác như vậy?

Là ai khi gặp lần đầu lại nói với y như thế?

Cửu Nguyên Thành, y không có người quen, Hồng Tiêu Lâu càng không có, nghĩ tới nghĩ lui, người đối với y để ý từng chút cùng đánh giá, tựa hồ chỉ có một người. Đời trước y từng gặp qua Hoắc Diễm, bất quá cũng không nhìn gần, chỉ là người nam nhân ở trước mặt hiện tại.... Hình như có chút giống giống, nhưng cái mặt đầy râu ria như vậy. Là hắn sao? Thật sự là cái vị y đang dựa danh sao? Ai mà nhận ra được chứ!

Không phải hiện tại biên cảnh đang đánh nhau sao? Cái vị kia sao có thời gian trở về?

Nếu thật là......!Nếu thật là như y nghĩ, vậy nhưng cái hành động khi nãy của hắn là sao? Là hắn đang thử ai?

Cố Đình cảm giác phía sau lưng rét run, trọng sinh tới nay lần đầu tiên gặp được nan đề, trong lòng loạn thành một mớ.

"Tay."

Cố Đình dại ra ngẩng đầu: "Hả?"

Đáy mắt nam nhân hàm chứa ý cười, thanh âm lại càng thấp: "Ngươi muốn nắm tay ta tới chừng nào?"

Cố Đình cúi đầu, lúc này mới phát hiện, không biết khi nào, chủy thủ đã rời khỏi cần cổ mình, mà cũng không biết vì cái gì, bản thân lại nắm tay đối phương!

"Xin, xin lỗi."

Cố Đình bên tai đỏ lên, nhanh chóng buông tay.

Y đột nhiên có loại cảm giác, có gì đó sợ hãi, tựa như bản thân trần trụi ở trước mặt đối phương, không chỉ những việc đã từng làm, mà cảm xúc còn phập phồng lên xuống.

Không đúng......! Y vừa mới làm cái gì, người này đều tháy đến rõ ràng, trong lòng y nghĩ cái gì, người này cũng biết rõ.

Quả thật thất bại.

Còn quá mất mặt.

Cố Đình muốn kéo lại danh dự mà lên tiếng: "Gan ta lớn hay không, cũng có Vương gia quản, cùng ngươi có quan hệ gì?"

Làm bộ nhìn không thấy, đoán không ra, giả trang thành bộ dạng ngoài mạnh trong yếu, đem vấn đề trước mắt giải quyết trước, ngày sau nếu thật sự gặp lại Trấn bắc vương—— coi như chuyện này chưa từng phát sinh, y cũng xem như không biết và không nhớ gì!

Hoắc Diễm nhướng mày: "Kia xem ra, ngươi sợ bị vị kia quản."

Ngữ khí không giống như đang hỏi, mà càng giống với sự chắc chắc, cảm thấy có chút buồn cười, giống như đang trêu chọc con thú cưng mình đang nuôi.

Cố Đình thấy nụ cười cùng ngữ khí của nam nhân thì cảm thấy xong đời rồi. Kẻ trước mắt y chính là hắn. Cái vị Trấn Bắc vương Hoắc Diễm!

Da đầu Cố Đình tê dại, đặc biệt hy vọng thời gian có thể đảo ngược, trở lại mấy phút trước, y có đối mặt với Cam Tứ Nương, cũng nhất quyết không đẩy cửa cái căn phòng này.

99 bước đều đi rồi, dư lại một bước y quyết định đi luôn!

Dù sao hắn cũng cải trang, râu xồm xoàm dán khắp khuôn mặt, rồi nhân gia căn bản cũng đâu nói mình là ai.

Cố Đình trừng mắt nhìn Hoắc Diễm, mạnh mẽ tiếp tục giả vờ: "Vậy ngươi còn không nhanh tránh ra, muốn bị Vương gia đánh sao!"

Khuôn mặt banh cứng, nhưng trong lòng lại banh không được, một bên nói một bên y lại cảm thấy thẹn, trời ạ y đang ở trước mặt nhân gia là cái quái gì không biết! Hắn hiện tại có phải hay không muốn giết y?

Cố Đình cảm thấy chính mình sợ là sống không quá đêm nay, ánh mắt không ngừng ngó bàn tay Hoắc Diễm ——

Hại tại hắn còn cầm đao hay không? Có phải đang xem xét nên xuống tay ở vị trí nào trên thân thể y? Có phải hay không đang suy xét việc che miệng y lại để người bên ngoài không nghe thấy?

Cố Đình quyết định, y sợ, hiện tại bị nam nhân này hù muốn bay hồn, nhưng lại không dám lơ là, chỉ cần đối phương động thủ, y sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi, thừa nhận bản thân sai lầm, đảm bảo sau này không dám tái phạm...

Phòng thực an tĩnh, không khí thực căng chặt.

Cố Đình không dám nhìn mặt nam nhân, tầm mắt đảo quanh, bả vai đối phương phá lệ rộng lớn, vòng eo lưu sướng lại tràn ngập sức lực, một đôi chân dài đứng đó, cũng khiến người khác không thể rời mắt, mặt kệ là vị trí nào, đây chính là dáng người lí tưởng mà y luôn mơ ước, chỉ là y có nỗ lực thế nào cũng không làm được.

Có một loại nam nhân, trời sinh trên người thiên phú, hơi thở, hương vị, hay chỉ cần một ánh mắt cũng tràn ngập khí khái đàn ông.

Hoắc Diễm không khác gì, hắn chính là trời sinh mệnh lớn, khí khái đàn ông, thân hình đĩnh đạc, trưởng thành ngay thẳng, học thức uyên thâm sức mạnh quật cường.

Quả thật nam nhân này, chỉ cần nhìn thôi là muốn mệnh a...

Cố Đình cũng không dám nhìn lâu.

Lúc y cảm thấy bản thân sắp quỳ xuống nhận sai, chính là bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu: "Thiếu gia......!Ngươi ở nơi nào thiếu gia?"

Là Ngô Phong.

Hoắc Diễm: "Người của ngươi?"

Cố Đình căng da đầu gật đầu: "Đúng vậy."

"Đi mở cửa."

"Được."

Cố Đình mở cửa, Ngô Phong tiến vào: "Thiếu gia ta nói cho ngươi —— vị này chính là?"

Nhìn thấy người xa lạ, Ngô Phong nhanh chóng cảnh giác, tay theo bản năng hướng vào cổ tay áo...

Nơi đó cất giấu chủy thủ.

Cố Đình điên cuồng nháy mắt ra hiệu: Đừng hỏi! Đừng nháo! Hảo hảo tồn tại không tốt sao!

Hoắc Diễm lần này lại không bức Cố Đình nổi điên, nhưng lại hừ một tiếng không rõ nghĩa, sau đó lướt qua y, xoay người rời khỏi phòng.

Vậy là tha cho y sao?

Cố Đình không ngừng lau mồ hôi trên thái dương, không khỏi thở ra một hơi.

Ngô Phong nhanh chóng chạy qua lấy cho y chén trà: "Thiếu gia sao vậy?"

"Không có gì......"

Cố Đình uống trà, lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.

Chỉ nghĩ bản thân ẩn giấu không thể hiện, có thể khống chế được cục diện, nào ngờ lại gặp được chính cao thủ ẩn nhẫn mà khống chế được tất cả cục diện

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net