Chương 14: NHÌN NGƯƠI ĐÃ THẤY TỞM.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phượng Cửu U

Thitkhocaichua

Cố Đình ngồi bên trong, Giang Mộ Vân đứng ngoài cửa, một bên đèn đuốc sáng trưng, một bên lại tối tăm nặng nề, cách một ngạch cửa, tựa hồ như hai thế giới, ngăn cách kiếp trước cùng kiếp này.

Giang Mộ Vân vẫn bộ dáng cũ, không, so với bộ dáng y quen thuộc thì trẻ trung không ít, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt nhu hoà, dáng người như quân tử, tùng trúc chi nhãm, có mai lan chi phượng, tri thức khắc trong xương cốt, là một công tử trẻ tuổi, ai cũng muốn nhìn thêm vài lần, ai cũng muốn kết giao bằng hữu.

Đáng tiếc, cái bộ da sáng loáng này lại có cái dạ tối đen hơn mực, biết người biết mặt khó biết lòng, thế nhân luôn không nhận rõ, chính y kiếp trước cũng không khác gì.

Cửu Nguyên tuyết quá lạnh, Cố Đình có chút chịu không nổi.

Cơ thể y căng chặt, ánh mắt từ thâm trầm nhanh chóng chuyển sang tự giễu, nhiều hơn chính là đề phòng cũng cảnh giác, mười phần chính là tư thế phòng ngự.

Biến hóa nội tâm đương nhiên người khác không thể thấy được, nhưng Hoắc Diễm lại ngồi bên cạnh sao có thế không nhận ra, đuôi lông mày không khỏi nhếch cao, nhìn Giang Mộ Vân phía đối diện liếc mắt một cái.

Ánh mẳt Giang Mộ Vân hơi khựng, cũng vô cùng ngoài ý muốn, một chút cũng không nghĩ tới Cố Đình lại ở nói này, bọn họ vẫn có thời cơ gặp lại nhau, bất quá gã cũng rất nhanh điều chỉnh được cảm xúc trên mặt, vẻ mặt hiện rõ sự quan tâm, rồi thả lỏng như tìm được người thân sau khoảng thời gian xa cách: "Đình đệ... Sao lại ở chỗ này?"

Cố Đình bị cái xưng hô này là cho cả người nổi da gà, khẩu khí thập phần không tốt: "Ở chỗ này thì sao?"

Bàn tay Giang Mộ Vân đang vươn ra cũng khựng lại giữa không trung, đáy mắt đầy ôn nhu nụ cười trên mặt cũng không tắt, nhưng thanh âm lại mang chút cô đơn: "Là ta quá phận."

Bất quá, gã cũng nhanh chóng rút tay lại, đáy mắt vẫn chứa đầy ôn nhu, tươi cười càng thêm thân thiết, xấu hổ nam khan cũng không hề có, tựa như một vị đại ca ôn như săn sóc: "Ngươi lẻ loi bên ngoài một mình, ta thật nhớ mong, giang hồ đầy rẫy hiểm trở, không ấm áp an toàn bằng trong nhà, người còn nhớ Thiết thợ săn không? Hắn biết ngươi thích thịt khô nương tử hắn làm, mỗi năm đều đưa qua, trong phủ cũng mở một hầm băng, lúc nào cũng cất giữ cho ngươi, mỗi lại ta qua đều thấy đều là món ngươi thích, ai cũng không dám động, đông đến chỉ có người là tạc băng câu cá, còn cái kia hoa mai... Đều đang đợi ngươi về."

Nhưng lời nói của Giang Mộ Vân như gợi lên hình ảnh xinh đẹp, mang theo thời gian kỉ niệm ôn nhu lưu luyến, tựa bão tuyết gặp than hồng, khiến người khác ấm áp từ đầu đến chân.

Đặc biệt là hoa mai, mấy thứ khác nói đến rõ ràng, nhưng khi nói hoa mai lại lấp lửng bỏ ngõ? Giống như không cần nhắc nhở, mà chỉ cần nói lên thì đối phương sẽ nhanh chóng nhớ ra.

Tựa như một đoạn thời gian tư mật, chỉ cả hai người trong cuộc mới hiểu.

Giống như thời điểm Cố Đình làm những việc này, bên cạnh luôn vó một người, người này ôn nhu, dung túng mọi hành vi tùy hứng, thành toàn thiên vị, làm bạn với những hồ nháo, tầm mắt trước sau đều hướng về y, quan tâm hắn.

Hoa mai đang đợi ngươi, ý không nói đến mai, mà là --

Hoa mai cùng ta, đang đợi ngươi.

Ta nhớ hoa mai, cũng nhớ đến ngươi.

Lời nói ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, như chưa nói gì, kỳ thật cái gì cũng đã thể hiện ra.

Cố Đình nghe mà muốn ói.

Kẻ này quả thật tâm tư vẫn thâm trầm.

Quá khứ đã qua, lời nói ẩn ý, người khác nghe chưa chắc hiểu, nhưng y thì lại quá rõ ràng.

Đời trước Giang Mộ Vân chính là dựa vào chiêu này, hống đến y xoay quanh như một con chó, làm y nghĩ rằng cả tình cảm đều từ hai phía, sinh tử có nhau, mọi thứ y làm đều vì Giang Mộ Vân, đến mệnh cũng không quan trọng.

Không chỉ là y, Giang Mộ Vân dựa vào ái muội không rõ thâm tình, không biết thông đồng bao nhiêu người, đồng dạng lời nói, Giang Mộ Vân có thể một chữ không thay đổi mà xoay sang nói với một người khác.

Y cho rằng bản thân là đặc thù, mà những người bị Giang Mộ Vân lừa gạt cũng đều cho rằng chính mình là đặc thù......

Đặc thù hai chữ này nói cũng không tính sai, những người này, không phải trong nhà có quyền thì chính là có tiền, chính mình thông minh có bản lĩnh, có nhất nghệ tinh thông, còn người tầm thường, Giang Mộ Vân lười hảo tổn tâm tư.

Giang Mộ Vân dựa vào việc dùng lời nói thâm tình, không biết lừa gạt bảo nhiêu người, phần lớn thời gian tiếp xúc gã không nói thẳng, chỉ cần có biểu hiện chút sầu lo, người khác đã nhanh chóng chủ động hỏi han giúp đỡ gã làm.

Nghĩ đến đây, Cố Đình đột nhiên có một cái nghi hoặc, Giang Mộ Vân không phải không thông minh, đời trước còn lên tận chức Lại Bộ thượng thư, là người mà tể tướng coi trọng, cố ý giao phó y bát quan môn đệ tử, cho tham dự đại sự trên triều, thậm chí còn gánh vác mọi việc, nếu chỉ dùng năm sắc mà đi lừa gạt thì không thể được thế này, Giang Mộ Vân đã đi đến bước đó, nhất định có mưu tính sâu xa.

Nếu có tài, vì sao còn muốn dùng nhan sắc đi lừa gạt, chẳng là là do tiện hơn và nhanh hơn sao?

Bất quá ngu một kiếp, hiện tại y sẽ không phạm vào chuyện ngu ngốc đó nữa.

"Ta vì cái gì thích thịt khô không thích thịt lộc, vì cái gì thích quả hồng không thích lê quýt, vì cái gì chỉ có thể tạc băng câu cá mà không hỏi bếp có cá hay không --" Cố Đình cười nhạo một tiếng, "Người khác không biết, ngươi cũng không biết ư?"

Một người phải chịu khi dễ vì là con vợ lẻ, ở nhà chính sinh sống, ai nhìn vào mà đồng cảm với bản thân?

Cố Đình đứng dậy khỏi đùi Hoắc Diễm, bước đến trước vài bước, mặt mũi mang theo sự chán ghét khó chịu: "Quan tâm ta như vậy, vì sao chỉ muốn ở cạnh ta, mà không đem cái ăn cái mặc của ngươi chia cho ta một nửa?"

Vì cái gì không đem tiền của ngươi cho ta?

Lời nói dễ nghe ai mà không nói, nhưng hành động thì chưa chắc mỗi người sẽ làm.

Cho đến nay Cố Đình vẫn nhớ rõ khoảng thời gian trước khi y chết, ai cũng biết cứu không được, y không quen biết Hoắc Diễm, nhưng chính hắn lại nguyện ý đem những thứ tốt nhất cho y.

Không quan hệ ái hận, không có ánh mắt ngọt ngào ấm áp, cũng không có lời nói dỗ ngọt dụ người, nhưng lại có nhân tính, có điểm mấu chốt của chính mình, càng khiến bản thân kiên trì tín ngưỡng.

"Ngươi nói như vậy, thật sự khiến ta không biết nói gì," Giang Mộ Vân biểu tình càng thêm cô đơn, "Ta rốt cuộc họ Giang, không phải họ Cố, chuyện Cố gia ......!Sao có thể nhúng tay?"

Một bên Cát Thất huýt sáo, xem náo nhiệt không chê đại sự, nhìn về phía Hoắc Diễm: "Tâm can bảo bối của ngài, thật đúng là vưu vật mà."

Đây chính là đội nón xanh trong truyền thuyết rồi ha ha ha!

Giang Mộ Vân đối chuyện tình yêu cực kỳ mẫn cảm, vô cùng đơn giản một câu, một ánh mắt, đã minh bạch trước mắt trạng huống, nhìn xem Hoắc Diễm, lại coi chừng đình ánh mắt tràn ngập thất vọng: "Ngươi......!Như thế nào như thế? Lại đối thế sự thất vọng, tự sa ngã cũng không nên như vậy, ngươi không phải tưởng tiến trấn --"

Cố Đình lập tức trở hắn nói: "Ta muốn đi đâu, cùng ai ở bên nhau, cùng ngươi có quan hệ sao?"

Giang Mộ Vân giữa mày nhăn càng sâu.

Cũng may chưa phát sinh quan hệ gì, Cố Đình trong lòng cũng không áp lực, bản thân không muốn chọn gã, lời nói tàn ác cũng không có lí do để nói.

Y lại không muốn muốn cùng gã dây dưa, chỉ cần nhìn mặt đã khiến y thấy ghê tởm, huống chi hôm nay tình huống đặc thù, nếu cứ dây dưa có khi kế hoạch của y sẽ bị hủy, nên nhanh chóng chuyển hướng nhìn Hoắc Diễm: "Gia, ngươi nhìn đi -- gã khi dễ ta!"

Hoắc Diễm nhướng mày, tầm mắt lướt qua mặt mày Cố Đình, sau đó rơi xuống bàn tay đang ôm cánh tay hắn.

Mềm mại, trắng, có chút nhỏ, giống như đậu hủ, phảng phất đụng vào liền vỡ vụn.

Tạm dừng một lát, hắn thong thả ung dung hỏi: "Người quen?"

Cố Đình ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Giang Mộ Vân: "Chỉ là nhận thức, chưa nói tới thân."

Hoắc Diễm "Nga" một tiếng, làm như không có hứng thú.

Cố Đình ôm cánh tay đối phương nháy mắt biến thành véo, ánh mắt uy hiếp, môi hấp hấp, chỉ thấy khẽ nhúc nhích không vang lên chút âm thanh nào: Ngươi không giải quyết gã. Có tin ta vạch trần ngươi?

Hoắc Diễm mày kiếm cao cao giơ lên: Ta giúp ngươi, ngươi lấy oán trả ơn?

Cố Đình véo ngón tay có điểm đau, tâm hận người này rốt cuộc tập luyện như thế nào, cánh tay cứng như đá!

Nhưng mà thua người không thua trận, y cao cao nâng cằm, ánh mắt tinh lượng: Ta muốn ngươi giúp ? Chính ngươi đã lựa chọn, phải chấp nhận dù có nguy hiểm!

Bên này hai người cho nhau trừng mắt, bên kia Cát Thất đang vội, chờ không được, liền hỏi Giang Mộ Vân: "Ngươi ra số tiền lớn tìm ta, là vì chuyện gì?"

Giang Mộ Vân chắp tay: "Thật không dám giấu giếm, tại hạ có chuyện khó xử, muốn thỉnh Thất gia cứu cấp, ra số tiền lớn tìm Thất gia, là......!Ta vừa để lạc một người tại đây, hẳn là còn bên trong lâu, nhưng vẫn không thể tìm thấy, không biết Thất gia có hay không phương pháp? Nếu Thất gia nguyện ý giúp đỡ, giá cả không là vấn đề."

Cát Bảy hơi ngưng: "Tìm ai?"

"Một nam hài, họ Mạnh, a --"

Một câu còn chưa nói xong, Giang Mộ Vân liền kêu lên đau đớn, thân thể nghiêng nghiêng ngã văng ra ngoài.

Nguyên lai là một bên Cố Đình cùng Hoắc Diễm đàm phán xong, Hoắc Diễm ra tay, một quyền đem gã đánh văng ra ngoài.

Thân thể Giang Mộ Vân hung hăng nện trên cửa, chậm rãi trượt xuống, ngã trên mặt đất thật lâu cũng không đứng dậy nổi, còn phun ra một búng máu.

Trường hợp này......

Cố Đình xem cực kỳ hưng phấn, thống khoái!

Thật là cái gì báo thù đều không bằng lần này tới sảng khoái!

Đời trước hắn như thế nào liền không nghĩ tới này vừa ra, đem người này hung hăng tấu một đốn, làm hắn máu văng, nước mắt nước mũi giàn giụa? Thật là tính sai!

Giang Mộ Vân người này tinh mắt, biết xem xét thời thế, có thể đi lại nhiều người trung gian không lật xe, hiểu ánh mắt là tất nhiên, hiện tại biết hắn nguy hiểm, sẽ không lưu mặt mũi, về sau hẳn là sẽ không dễ dàng cách hắn thân cận quá.

Trong lòng lướt qua cân nhắc, Cố Đình triều Hoắc Diễm vỗ tay, đôi mắt sáng lấp lánh: "Oa gia thật là lợi hại! Vừa mới một quyền siêu bổng siêu tuấn!"

Này khích lệ đảo không phải giả, Trấn Bắc vương ở bá tánh trong lòng xưng thần không phải không có đạo lý, tùy tiện một cái ra tay liền chương hiển phong tư, sắc bén cương mãnh, hiệp phong lôi chi thế, sạch sẽ lại xinh đẹp, tràn ngập nam tính cùng mỹ, làm người như thế nào không sùng bái?

Hoắc Diễm thong thả ung dung thu thế: "Không kiến thức."

Giang Mộ Vân gian nan đứng lên, nhìn Cố Đình, biểu tình khó có thể tin: "Ngươi như thế nào......"

Trước mắt tối sầm, là râu xồm nam nhân chắn Cố Đình trước mặt.

"Ly ta người xa một chút."

Hoắc Diễm đôi mắt đen nhánh, tựa bão táp tới trước sắc trời, nguy hiểm lại trầm tĩnh: "Lại có lần sau, nhưng không chỉ là một quyền."

Giang Mộ Vân có chút hoảng hốt.

Cố Đình càng hoảng hốt.

Từ nhỏ đến lớn, bao gồm toàn bộ đời trước, chưa từng có quá như vậy trải qua, từ trước đến nay là nghĩ muốn cái gì, chỉ có thể chính mình đi đua, đi tranh thủ, không có ai sẽ bởi vì hắn vô cùng đơn giản một câu, liền tin hắn, giúp hắn, vì hắn động thủ.

Quả thật, này một quyền là hắn uy hiếp, nhưng những lời này, không phải hắn yêu cầu nói.

Hoắc Diễm bóng dáng quá cao lớn, đứng ở trước mặt hắn, cơ hồ chặn sở hữu quang, cũng tựa hồ có thể ngăn trở sở hữu nguy hiểm.

Chính là......

Ngươi vì cái gì tin ta?

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC