Chương 16: CAM TỨ NƯƠNG MỞ LỜI KHÁCH SÁO.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phượng Cửu U

Thitkhocaichua

Ỷ vào bản thân là 'bảo bối đầu tim của Trấn Bắc vương', nên Cố Đình cố tình làm kiêu, ý đồ đem Vưu Đại Xuân lừa thêm lần nữa, Hoắc Diễm có nghe được hay không, hay có ý kiến gì không... Hiện tại, Cố Đình cũng không thèm để ý.

Một lần hai lần cũng nhục, da mặt y cũng dày lên không ít.

Cố Đình thầm nghĩ, có một số việc đã muốn làm thì bản thân không cần quá ngây thơ.

Cam Tứ Nương nhất định y phải nắm, vì không phải công tích của Vưu Đại Xuân, mà là liên quan tới tình báo biên quan, tin tức từ Bắc địch rất quan trọng với quân Trấn Bắc, chỉ cần một tin cũng có thể xoay ngược tình thế. Mà chính thiếu niên mặt bánh bao y cũng phải cứu, người của y sao có thể bị bắt nhu vậy, nếu có thể moi ra chút tin tức thì càng tốt.

Còn 6 năm trước... lời của Hoắc Diễm với Cát Thất là ý gì? Hay Hồng Tiêu lâu này cất cái bí mật, mà không muốn người bên ngoài biết đến?

Về Trấn Bắc vương phủ, 6 năm trước có kiện đại sự, không phải người Cửu Nguyên, cũng đều biết rõ.

Có một trận chiến ở Liệt Viêm cốc, tam vạn đại quân Trấn Bắc một đi không trở lại, không còn ai sống sót, Hoắc Diễm chạy tới cũng không cứu kịp một ai, đến cả việc nhìn thi thể toàn diện của thúc thúc hắn cũng không thể, rớt xuống huyền nhai không một ai biết để lại thẩm thẩm Từ thị cùng đường ca không còn hơi thở, cả Vương phủ Trấn Bắc trên dưới gà chó không tha, nếu không phải lão thái thái cùng mẫu thân Hoắc Diễm nhạy bén, nhanh chóng mang theo muội muội cùng bản thân đang mang thai chạy vào trốn, thì lúc đó quả thật Hoắc Diễm không còn một người thân trên đời

Trận chiến này không phải thực lực vô dụng, mà phía sau chính là có nguyên nhân? Có người cố tình tính kế.

Nếu là như thế, Hoắc Diễm khi đã biết hẳn sẽ không bao giờ bỏ qua, mà vẫn luôn âm thầm tra xét, một chút tin tức dù là nhỏ nhất cũng nhất định không bỏ qua, nếu Hồng Tiêu lâu này thật sự xuất hiện manh mối, hắn đương nhiên sẽ đến truy đến cùng.

Không lẽ đời trước Hoắc Diễm ăn mệt, cũng vì nguyên nhân này sao?

Giả thiết này cũng nói lên chuyện trong lâu nhất định có người biết chuyện năm đó, người này cũng biết Hoắc Diễm mấy năm nay đang chuyên chú tìm cái gì, đặc biệt là cái tổ chức 'Hồng Tiêu lâu', chính là đang giăng mồi đợi Hoắc Diễm cắn câu...

Ngưng! Ngưng lại! Nếu cứ nghĩ thì càng thêm dọa người!

Không có chứng cứ, Cố Đình không dám tưởng tượng quá nhiều, nhắc nhở chính mình đừng có gấp gáp, một chút một chút rồi cũng sẽ tới.

'Rút dây động rừng' cùng 'dẫn xà xuất động' chính là một kế dụ địch, nhưng phải xem người đứng sau kế đó là ai và làm thế nào. Cố Đình hiện tại không có thời gian nhiều để từ từ mưu tính, đời trước Hoắc Diễm cũng từ từ mưu tính, kết quả cũng không hảo, cho nên hiện tại không bằng cứ —— đánh vỡ nó.

Không phá thì không xây được, có chút đồ vật khi đánh vỡ, hiệu quả ngược lại càng khả quan, hiện tại Hồng Tiêu lâu đang xảy ra đại sự, Cam Tứ Nương chạy trốn......

Cải trang, chính là một bản năng tự vệ, chính Hoắc Diễm cũng chọn cải trang để có thể vào đây thám thính, bao gồm cả theo dõi Cam Tứ nương, thì hoàn toàn không cần y động thủ, chỉ cần lấy được tin tức của nàng ta, thì người cần gặp nhất định sẽ gặp được.

Nói là làm!

Cố Đình sinh động như thật, lừa dối Vưu Đại Xuân: "...... Ngài đừng quá sắc bén, vừa lên tới liền hỏi nhân gia đồ vật mẫn cảm, ai mà không không sợ? Ngài nên đi từ điểm nhỏ, sau đó từ từ quan tâm lên, tỷ như ngài hỏi Cam Tứ nương, tối nay trong lâu giống như có động tĩnh gì đấy, có phải hay không nàng gặp phiền toán, hay chọc địa đầu xà địa phường này, có cần hay không ngài ra mặt hỗ trợ... Đại nhân ngài chính là hoàng thân quốc thích, trước mặt bệ hạ đều ngồi đáp lời, Cam Tứ Nương nghe xong sao có thể không cảm động? Nàng nếu trên người không có việc gì, thanh thanh bạch bạch, nhất định quấn lấy ngài nhờ hỗ trợ, nếu trên người có việc, thì càng cần đến sự hỗ trợ của ngài, để chứng minh sự vô tội của nàng, không phải sao?"

Đẩy người bị loại trừ ra, tay liền trong sạch. Quá dễ dàng lấy được đồ không quý, chỉ có chính mình trăm cau nghìn đắng phá lệ coi trọng chuyện này. Cố Đình càng nghĩ, chỉ cảm thấy Vưu Đại Xuân làm là hợp nhất.

Vưu Đại Xuân nghe xong không khỏi vuốt râu: "Không tồi...... Sau đó đâu?"

"Sau đó liền tìm đại cho nàng một người," Cố Đình chớp mắt, "Không cần quan tâm đến cảm nhận hay khó xử của nàng ta, đại nhân cứ chọn đại hai thuộc hạ đi một vòng, tìm đại một kẻ khác 'trói' đến đưa cho Cam Tứ nương..."

Vưu Đại Xuân nghe đến nhập thần, hoàn toàn không chú ý tới cái nam nhân râu xồm xoàm kia đi từ khi nào, cũng không nhớ gì tới tướng mạo kẻ đó.

"Kế này hữu dụng hay không? Cam Tứ nương cảm động liền nói hết mọi thứ sao?"

Cố Đình nghe không khỏi nghẹ họng, cố gắng khắc chế bản thân, tận lực ám chỉ: "Đại nhân ngài cảm thấy thủ hạ mình bị trói trong này... Vô dụng sao?"

Vưu Đại Xuân nghĩ nghĩ, chậm rãi đã hiểu: "Ngươi muốn ta cho thủ hạ đi nghiên cứu địa hình trong lâu? Tìm hiểu địa đạo ổ cướp của Cam Tứ nương?"

Cố Đình chắp tay vẻ mặt nghiêm túc: "Đại nhân cơ trí, tiểu nhân khó sánh bằng!"

Vưu Đại Xuân vuốt râu: "Vậy con đường."

Cố Đình nhìn trái nhìn phải, lại thấp giọng nói: "Ngài nhất định phải phái thuộc hạ có võ công tối cao, dù có bị bắt trói, bị Cam Tứ nương tra khảo cũng không sợ!"

Vưu Đại Xuân liên tục gật đầu, không quên nói: "Võ công cao nhìn thân hình liền nhận ra, còn dùng được không? Sơ ý không có sự tinh tế, tìm không ra manh mối còn bị tra khảo lộ ra thì thế nào? Mục tiêu quá rõ ràng sẽ khiến kẻ khác để ý theo dõi, đoán được ý đồ thì sao?"

Cố Đình ' bừng tỉnh đại ngộ ': "Nếu không nói ngài cơ trí đâu, ta chỉ là một thường dân, nghĩ ra một kế nhỏ, người chân chính làm đại sự cùng lập kế hoạch chính là ngài a!"

Đối phó với kẻ như Vưu Đại Xuân, nói chuyện phải thật mềm mại, phải biết uốn cong người, phải biết khen gã lên tới nóc, không sợ kế hoạch quá yếu mà phải có nhiều lỗ hở để gã có thể bắt bẻ, mới có thời cơ tôn gã lên thành cao minh.

Vưu Đại Xuân được Cố Đình nâng lên cao thật vui vẻ cao hứng, đẵc biệt tự tay chọn một tâm phúc võ công cao, bề ngoài lạnh nhạt, sau đó còn xoay sang ' an ủi ' Cố Đình: "Ngươi còn trẻ, không nghĩ chu toàn có thể hiểu, không cần tự biết xấu hổ."

Cố Đình:......

Quá hay rồi.

"Vậy không làm phiền ngài, tiểu nhân ——"

"Ngươi ở lại cạnh ta, đi theo học hỏi." Giống như được nịnh đến cao hứng, Vưu Đại Xuân hiện tại chưa muốn Cố Đình đi, một hai bắt y phải đi theo 'học hỏi'.

"Nhưng mà ngài cùng Cam Tứ Nướng... ta sợ đi theo có chút không tiện..."

Lông mày Vưu Đại Xuân liền nhếch: "Ta không ngại, ngươi thẹn thùng cái gì?"

Cố Đình:......

Chính là nhìn rồi nổi mụt lẹo nha!

Nhưng hiện tại y cũng không có biện pháp khác, chỉ đành ngoan ngoan đi theo gã.

Vào một căn phòng mới vừa được chuẩn bị,Vưu Đại Xuân đại mã kim đao ngồi xuống, rất nhanh Cam Tứ Nương đã thay một bộ váy lụa mới bước vào.

Theo kế hoạch của Cố Đình, Vưu Đại Xuân liền cười lớn, biểu tình thật ôn nhu: "Trong lâu đêm nay hình như ồn ào không ít, Tứ Nương có phải hay không chọc đến phiến toái, dính vài địa đầu xà nơi này, muốn hay không gia hỗ trợ?"

Động tác rót rượu của Cam Tứ Nương dừng một chút, bất quá một lát, sóng mắt lưu chuyển, ủy ủy khuất khuất nhìn qua: "Nói gì đại nhân cũng là quan cao chức trọng. Nô gia chỉ là một nữ tử phong trần, đi đến nơi nào cũng thấp hơn người khác một cái đầu, kẻ khác nhìn không thuận mắt, liền muốn khi dễ nô gia và lâu của nô gia."

Vưu Đại Xuân hưởng thụ mỹ nhân mềm ấm, không chú ý tới ánh mắt nàng nhanh chóng biến hóa , mà Cố Đình đứng bên này bộ dáng như nhàn nhã nhưng vẫn chú ý không rời.

Vấn đề của Vưu Đại Xuân làm nàng cảnh giác, hoặc có thể vì đối tượng là Vưu Đại Xuân, vừa ngu lại thích hay ra vẻ, ở chung mấy ngày nàng ta sớm đã nhìn thấu gã, ánh mắt cũng nhanh chóng thoải mái, cho rằng bản thân đa nghi, nhất định chỉ là trùng hợp.

Chỉ cần có như vậy.

Cố Đình đứng ở trong một góc, tận lực khiến bản thân trở nên trong suốt khiến người khác không để ý.

Cam Tứ Nương rót rượu xong, cả người đều dựa vào ngực Vưu Đại Xuân: "Đêm nay a, trong lâu có vài vị khách nhân kì quái, không gọi cô nương, không chơi cái gì, chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ cãi nhau, hùng hổ muốn rượu, vừa thấy đã biết đến kiếm chuyện, nô gia đã cân nhắc nếu nháo lớn sẽ khó coi, lỡ như gia nhìn thấy phải làm sao? Mới kêu người tách bọn họ ra, mời đến phòng khác, chờ khi tiêu khí lại nói tiếp, ai ngờ một chốc sau thì không thấy người đâu... Đại nhân không hỏi nô gia cũng không dám thể hiện ra, nhưng tâm đã sớm hoảng!"

Vừa nói nàng ta vừa xoa ngưc, khóe mắt Vưu Đại Xuân nhanh chóng nhìn vào cảnh xuân, bàn tay như móng heo liền ngo ngoe rục rịch.

Cố Đình bên này tâm nói cắn câu!

Cam Tứ Nương sẽ không hoài nghi dụng ý của Vưu Đại Xuân, y đã cố khích Vưu Đại Xuân gợi chuyện, nếu Cam Tứ Nương tìm cớ, tất nhiên sẽ nói chuyện này không phải đại sự, Mạnh Trinh cùng Cố Khánh Xương tối nay cũng không phải chuyện quan trọng, hiện tại xem ra—đúng là như vậy.

Cố Khánh Xương nói vừa đi nhà xí ra đã không thấy Mạnh Trinh, quả thật là do Cam Tứ Nương động tay, nhưng Cam Tứ Nương chớp mắt cũng không thấy người đâu, là nàng ta cố ý hay chỉ vô tình làm lạc, hay là – trong lâu còn có người khác?

Mặc kệ là loại khả nang nào, suy tính trước đó của Cố Đình cũng không sai, Mạnh Trinh cùng 'đại sự' và tình thế của Cửu Nguyên hoàn toàn không quan hệ, mọi chuyện dính vào nhau chỉ là ngoài ý muốn. Chỉ cần như vậy... mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều.

Ngô Phong a, ngươi là người hầu lợi hại nhất của thiếu gia, ngươi nên linh động một chút, nhất định phải tìm ra mặt bánh bao!

"Tại Cửu Nguyên, nô gia cũng không có thân nhân, biến cố đến chỉ có đại nhân là người duy nhất bằng lòng chiếu cố!"

Cam Tứ Nương giọng nói ôn tồn, cố tình làm nũng khiến Vưu Đại Xuân vô cùng hưởng thụ, tầm mẳ vô tình lướt ngang qua chỗ Cố Đình đang đứng. Không nói đên, Trấn Bắc vương khẩu vị không tồi, còn rất biết cách chọn người, tiểu tử này vậy mà có vài phần thông minh. Bất quá thông minh nhất vẫn là gã, không có gã lớn mật hành động, thì chủ ý có tốt cũng bằng không.

Vưu Đại Xuân bộ dạng thích thú, tay ôm mỹ nhân, mạnh mẽ vỗ vỗ bộ ngực: "Gia bảo người đi tra, để không gây ra cớ sự! Ngươi – đúng, chính là ngươi. Đi ra xem chuyện là thế nào!"

Cố Đình:......

Ngài vỗ như vậy cũng không sợ đập vỡ phổi ư?

Phái người ra xem, hiện tại trong phòng cũng không còn người nào khác, Vưu Đại Xuân tùy ý cùng Cam Tứ Nương nói chuyện: "Nàng xem đi, bộ dạng lớn lên xinh đẹp như vậy, tay trắng, sao lại làm cái chuyện này?"

Cố Đình liễm khí ngưng thần, nghiêm túc nghe.

Cam Tứ Nương là mật thám, đương nhiên đã trải qua sự huấn luyện, nói chuyện tốt nhất phải nửa thật nửa giả, khiến người khác không thể chứng thực. Nếu đã là nửa thật nửa giả, vậy nhất định có thể moi ra chút mamh mối...

Quả nhiên, không bao lâu, Cố Đình nghe được vài từ ngữ mấu chốt.

Cam Tứ Nương nói: "...... Từ khi biểu ca mất, nô gia tâm nhử tro tàn, không biết đi nơi nào, nô gia là nữ nhân không khác gì lục bình dưới sống, mệnh khổ, không nhà để về, vô căn vô cố, không có bản lĩnh nào tốt, đành phải trở lại nghề cũ, chỉ có thể dựa vào chén cơm thanh xuân, để tìm phu quân, nếu không phải 6 năm trước chiến loạn phía đông, nô gia thật sự không chỗ trú chân, một bước hướng bên này, vậy mà may mắn gặp được quý nhân là ngài."

6 năm trước, phía đông chiến loạn!

Cố Đình mũi chân rục rịch, thiếu chút nữa muốn chạy ra hỏi rõ Cam Tứ Nương, đáy lòng không ngừng thúc giục, Vưu Đại Xuân ngươi nhanh chóng hỏi đi a!

Vưu Đại Xuân không biết Cố Đình suy nghĩ cái gì, lời nói chỉ là vô tình, theo đó mà hỏi: "Từ phía đông lại đây a...... Kia vì cái gì không đi kinh thành?"

Cam Tứ Nương mày liễu hơi rũ: "Kỹ tử cũng phân ba bảy loại, mỗi nơi đề có địa đầu xà, kinh tahfnh phồn hoa náo nhiệt, nô gia dù có muốn cũng không đi được, không có biện pháp để tới đó, đành phải đi hướng tay bên này Cửu Nguyên thành, tốt xấu gì cũng có Trấn bắc vương trấn ải, không phải sao?"

Trấn Bắc vương, cái tên như thần, chỉ cần có hắn, không cần sợ hãi chiến loạn, không cần sợ hãi thiên tai, chỉ cần bản thân không lười, liền có thể sống sót.

Vưu Đại Xuân vừa nghe, biểu tình có chút vi diệu.

Cố Đình cũng lặng lẽ lui về phía sau, dẫm vào một góc bức màn, có nhanh cây va đạp phát ra tiếng vang nhỏ, cũng có cành cây bị quật ngã gãy.

Cũng may, cuộc nói chuyện trong phòng ngoại trừ hắn cũng không có người thứu 4 nghe được.

Tầm mắt Cố Đình nhanh chóng xẹt ra bên ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Cam Tứ Nương. Những thứ y muốn nghe, cái đồ ngu Vưu Đại Xuân lại không hỏi, hơn nữa thủ hạ gã làm việc mau lẹ, hiện tại đã 'áp' người tới trước mặt Cam Tứ Nương!

Vưu Đại Xuân giơ tay tư thế rất là tiêu sái: "Người đã bắt lại cho nàng, nhưng chưa chắc là kẻ đứng phía sau, hiện tại giao cho nàng, chính nàng xử lý, ngẫm lại xem làm thế nào, nếu có gì khó xử, tùy thời có thể đến tìm gia."

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net