Chương 25:TỰ RƯỚC LẤY NHỤC!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phượng Cửu U

Thitkhocaichua

Cố Đình để Ngô Phong tiếp tục điều tra, càng điều tra lại càng thấy có điểm sáng, đưa tiền cũng vô cùng thống khoái. Ngô Phông lúc này cũng không còn tâm đùa giỡn, cậu biết chuyện này rất quan trọng.

Từ Anh Lan đối Hoắc Diễm có ý, mọi người ai cũng biết, nhưng xưa này nàng ta biểu hiện bên ngoài không có điểm nào chê, bộ dạng hào phóng, dịu dàng hiền lành, còn thường xuyên đi Vương phủ hiếu kính Thái vương phi, không để lại thứ khiến người khác cười nhạo. Nhưng ngày ấy, nàng ta lại dám kiêu ngạo, không coi Cố Đình ra gì, còn dám đứng trước Vương phủ ra oai, chắc chắn biết thân phận nam nhân của Cố Đình sẽ không có người ra mặt nói giúp y.

Nhưng nếu là coi thường, đi ngang hừ một tiếng trợn mắt đi là được, vì sao một hai phải đứng trước cửa Vương phủ chửi? Có điều không hợp lí.

Chờ Ngô Phong mang theo tin tức thu thập được về, Cố Đình cảm thấy quả thật không sai, nhưng gì y đoán đích xác là sự thật.

Ngô Phong đi điều tra liền biết được, sau khi tin tức Trấn Bắc vương truyền về, Từ Anh Lan quả thật kích động, lúc ấy còn tỏ thái độ muốn đi Vương phủ thỉnh an, nhưng biểu đệ nàng ta là Tiết Thanh ngăn cản lại, ý của Tiết Thanh chính là, vương phủ có thể đi, nhưng tâm tư phải thận trọng, lúc trước bên người Vương gia không có ai, hắn cũng không muốn quản biểu tỷ mình nghĩ gì, nhưng hiện tại bên cạnh Vương gia có một 'tâm can bảo bối', hắn không muốn biểu tỷ mình hãm quá sâu.

Hai tỷ đệ liền cãi nhau, nhưng sau đó Từ Anh Lan liền có chút do dự.

Buổi sáng còn do dự, vậy mà ăn cơm trưa xong khí thế lại dâng trào, không sợ một ai đứng trước cửa Vương phủ chửi Cố Đình.... quả thật nói trước đó không có chuyện gì, chó nó tin?

Ngô Phong cũng hỏi ra một vị Vương thẩm. Đây là một vị đại thẩm trong nhà nhiều con, trong tay cũng không có dư dả, ở ngõ nhỏ gặp vài lần liền nói vài câu, có chút tham tiền, còn nhiều chuyện, hơn ba mươi tuổi, cái bộ dạng muốn gạt tiểu cô nương cũng không thèm giấu...

Cố Đình cũng muốn đi điều tra cái vị Vương thẩm này, nhưng lại có chút lưỡng lự, vì chuyện này có chút dây rễ lằng nhằng phía sau, nếu y động nhất định sẽ bứt dây động rừng, kẻ sau màn bỏ chạy thì sao?

"Lấy bút mực lại đây."

Ngô Phong ôm tới giấy và bút mực, dọn xong: "Thiếu gia muốn viết chữ?"

Cố Đình vãn tay áo: "Bắc hoa hẻm, ngươi đi qua rồi đúng không."

Ngô Phong gật đầu: "Đi qua!"

"Nhớ kỹ đường chứ?"

"Cũng không sai biệt lắm."

Cố Đình bút lông chấm mặc: "Ngươi nói, ta họa."

Chủ tớ phối hợp, họa ra một bản đồ đơn giản, đem căn nhà Vương thẩm làm trung tâm sau đó đánh dấu những căn nhà mà bà ta đi làm giúp việc, vừa lúc có một căn nhà cách vách Tiết Thanh.

Cố Đình nhướng mi, hỏi Ngô Phong: "Căn nhà này thế nào? Sân lớn hay không?"

Ngô Phong: "Chỉ là một viện bình thường, không quá lớn, nhưng người có tiền nhất định không ở đó."

"Tường viện không cao, hay không có cửa sau?"

"Cũng tương tự như vậy, chính là tiểu nhân có thuận tiện hỏi một câu, láng giềng nói ban đêm ngẫu nhiên sẽ có trộm, còn có kẻ không đứng đắn rình mò nghe chuyện giường chiếu nhà người ta."

"Vậy thì quá tốt."

"Như vậy cũng tốt? Thiếu gia ngài có phải hay không không nghe được tiểu nhân vừa mới nói cái gì? Cái chuyện rình nghe cũng tốt !"

Cố Đình nhìn Ngô Phong liếc mắt một cái.

Bởi vì nghe được mới tốt, tường thấp vách mỏng, đứng bên ngoài cũng có thể nghe bên trong nói cái gì, nếu tai thính, còn nghe được hết chuyện trong nhà của người ta.

Kẻ kia không phải không sợ, mà là đứt khoát đem nước quậy đục, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất , người kahsc chán ghét Từ Anh Lan, toàn bộ ngõ nhỏ náo nhiệt chuyện đó, ai còn tâm tư đi tra xét? Mà giờ có tra xét, thì ngỏ nhỏ đông người, càng chạy dễ hơn không phải sao?

Cố Đình buông bút lông: "Đi, đi xem."

Ngô Phong lập tức ngăn cản: "Thiếu gia đừng a, ngày đó chửi cái ả nữ nhân kìa là xứng đáng. Nhưng hiện tại ngài đi, chính là đánh mất tư thái của mình."

"Ai nói ta muốn đi tìm nàng?" Cố Đình cợt nhả, còn tủm tỉm cười nhìn Ngô Phong.

Nguy cơ cảm nổi lên trong lòng, Ngô Phong theo bản năng khoanh tay trước ngực: "Thiếu, thiếu gia?"

Cố Đình cười: "Xem ra ngươi đã minh bạch."

Ngô Phong điên cuồng lắc đầu: "Không, không hiểu! Tiểu nhân còn có việc ——"

Cố Đình xách cổ áo Ngô Phong lại: "Lần này ngươi tới diễn."

Ngô Phong lông mày gục xuống xuống dưới.

Cậu biết mà.

Hai người đầu tiên là thử, từ xa vòng gần, từ những nhà Vương thẩm giúp việc, dùng mọi lí do mà gõ cửa, sau đó hỏi vài vấn đền, kết quả đúng như dự liệu không có liên quan. Hiện tại chỉ còn một căn cuối cùng đó chính là căn nhà cách vách Tiết Thanh.

Ngô Phong thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, muốn gõ cửa sao?"

Cố Đình lắc lắc đầu.

Nếu hết thảy quả thực như y suy đoán, dù có gõ cửa, bên trong cũng không có người trả lời.

Ngô Phong: "Vậy phải làm sao? Chúng ta cũng đã ..."

Cố Đình khẽ vuốt lò sưởi trong lòng bàn tay, mỉm cười: "Trước đó không phải để ngươi truyền cái tin, ta đến sao?"

"Nhưng cái này, nơi này cũng không phải đường lớn trước Vương phủ, sao có nhiều người đến xem được..."

"Nhưng nơi này có người nhớ thương Vương gia a."

Cố Đình nhìn về phía tâm phúc ngốc nhà mình, tầm mắt tràn ngập thương hại: "Chờ xem."

Quả nhiên, bọn họ còn chưa đi đến, Từ Anh Lan đã mở cửa bước ra, vừa nhìn thấy Cố Đình ánh mắt chợt lóe, ngay lập tức chỉ vào mặt y mắng: "Được lắm a, ta còn chưa tức giận, ngươi lại cả gan đến tận cửa tìm! Đường lớn không buông tha ta, hiện tại ta ở nhà ngươi cũng không muốn tha, ngươi có phải nam nhân hay không, có biết xấu hổ hay không?"

Thanh âm sắc nhọn chói tai, còn pha lẫn tiếng khóc, không cần nói cũng thấy rõ mục đích, thiếu điều nói 'mọi người đến xem'.

Trong ngõ nhỏ đều là gia đình bình dân, láng giềng thân thuộc, đóng cửa thấy mở cửa gặp, đương nhiên hướng về Từ Anh Lan nhiều hơn, cũng có không ít người không thấy được sự tình hôm đó, chỉ nghe kể lại, giờ nhìn thấy Cố Đình liền cảm thấy ghét bỏ khó chịu.

"Tiểu tử, ngươi nghe đại nương khuyên, ngươi nên về đi."

"Thế đạo không dễ, nữ nhân sống qua ngày không dễ dàng, ngươi đã được chỗ tốt, lại chạy đến đây hùng hổ doạ người chính là không tốt."

"Làm người nên để lại một đường sống, không nên đuổi tận giết tuyệt, cái chuyện thất đức này đừng nên làm."

......

Cố Đình nhìn một vòng các đại nương xung quanh sốt ruột khuyên can, liền mỉm cười: "Ai nói ta đến tìm nàng chửi? Rõ ràng cái vị Từ cô nương này vừa tháy mặt ta đã chỉ thẳng mặt ta chửi, từ đầu đến cuối ta vẫn chưa nói lời nào, các vị cũng đừng nên nghe người khác xúi giục."

Ánh mắt Từ Anh Lan không giấu được tức giận, không biết xấu hổ hét lớn: "Ngươi đến tận đây không tìm ta thì tìm ai?"

Cố Đình mặt mày nhàn nhạt: "Ta tại sao lại muốn tìm ngươi? Tìm ngươi để nói cái gì?"

"Đương nhiên là ——"

Uy hiếp hay mượn sức, kết đồng minh hay công kích lẫn nhau, mọi người đều là người muốn vào vương phủ, là địch hoặc cũng có thể là bạn, vì bên ngoài còn nhiều đối thủ lợi hại hơn...

Nhưng đây là những lời không thể nói.

Từ Anh Lan nghẹn đến đỏ bừng mặt.

"Vào đông đêm trường gian nan, quá mức nhiều tư tâm cũng là không tốt, cô nương thỉnh cái đại phu nhìn xem," Cố Đình hơi hơi nghiêng người, chỉ hướng Ngô Phong, "Ta chỉ là nghe nói Tiết Thanh võ nghệ không tồi, ta chỉ hâm mộ, muốn cùng hắn thử thân thủ một lần."

Sắc mặt Từ Anh Lan một trận trắng một trận hồng, mồm mép nàng ngày hôm ấy thua, hôm nay lại càng—— họ Cố sao lại có thể luôn khiến nàng nhục nhã như vậy!

"Nhà ta tuy rằng nghèo, nhưng biểu đệ Tiết Thanh cũng là nhi tử của một vị tướng quân, một thân bản lĩnh học được từ sư phó Vương phủ, ngươi chỉ là một cái hạ nhân mà dám đến xin tỷ thí?"

Cố Đình ôm lò sưởi nhỏ, vai lưng thả lỏng vòng eo giãn ra, nhợt nhạt nở nụ cười nhưng ánh mắt lại vô cùng cao ngạo: "Đúng vậy."

Người khác không biết, chỉ nhìn cái bề ngoài của y liền biết y vì sao lại cao ngạo. Vì cái gì? Đương nhiên có Vương gia đứng sau lưng hậu thuẫn... cho nên hiện tại, cái vị Cố công tử này chính là muốn làm gì thì làm? Không, quy củ Vương phủ nghiêm ngặt, chưa chắc y có thể làm chủ, chỉ là nể tình Vương gia, nên nguyện ý chiều theo người Vương gia sủng ái?

Trước mắt bao người, Từ Anh Lan liền có chút buồn cười.

Này không phải tự rước lấy nhục sao!

Hai ngày trước là chuyện của hai ngày trước, hôm nay ngươi đã có gan đến, nàng ta định khiến Cố Đình không còn mặt mũi trở về, nhưng nào ngờ thái độ ngày hôm nay của y càng hơn cả ngày đó trước cửa Vương phủ.

Từ Anh Lan cảm thấy da mặt nóng lên: "Ta...... Ta......"

Vừa muốn nói cái gì, Tiết Thanh đã đi ra: "Tỷ ngươi trở về!"

Từ Anh Lan không muốn, mạnh mẽ hất tay biểu đệ ra, hốc mắt đỏ bừng: "Đệ quát tỷ? Đến cả đệ cũng quát tỷ? Tỷ là vì ai?"

Tiết Thanh thần sắc bình tĩnh: "Vì ai thì trong lòng tỷ hiểu rõ, không nên nghĩ những chuyện không với tới, tỷ họ Từ không phải họ Tiết, đừng làm chủ chuyện nhà của đệ."

Từ Anh Lan nước mắt rơi xuống, lại không dám nói cái gì, xoay người trở về sân.

Tiết Thanh hướng Cố Đình chắp tay: "Biểu tỷ trước kia không như vậy, công tử trước mặt liên tục thất lễ, thật là không đúng, ta thế nàng hướng công tử xin lỗi, thực sự xin lỗi."

Cố Đình nhướng mày: "Ngươi không cần cùng ta xin lỗi, nàng xin lỗi, cũng không phải ta."

Tiết Thanh cúi đầu: "Vương phủ đối với hai mẹ con ta có ơn, ta không thể lấy oán trả ơn khiến Vương gia gặp phiền toái, biểu tỷ...... Về sau sẽ không đến vương phủ nữa."

Cố Đình có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng hiểu rõ: "Ngươi mới mười bốn, còn nhỏ, có một số việc không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, ngươi cũng biết, Vương gia phiền toái, không phải ngươi muốn tìm là có thể tìm, cũng không phải ngươi nghĩ tiêu là có thể tiêu, tương lai lên chiến trường, cố gắng luyện tập thân thể cùng võ công."

Y tin tính tình Hoắc Diễm, chính là không bao giờ nghe lời một phía, cũng sẽ không bao giờ thất chi công bằng, y dám ngang nhiên ra đường làm bậy, đương nhiên biết bản thân mình nên làm gì và giới hạn ở đâu. Hoắc Diễm sẽ không ở đó mà nghe người khác thổi gió, Tiết Thanh nếu thật là một nhân tài đáng bồi dưỡng, Hoắc Diễm nhất định sẽ không để mai một, còn nếu Hoắc Diễm vẫn chưa trọng dụng, nguyên nhân cũng không phải từ Từ Anh Lan.

Tiết Thanh ánh mắt có chút kích động, nhìn về phía Ngô Phong: "Ngươi muốn so với ta?"

Ngô Phong: "Đúng......"

Cậu cũng đâu có sự lựa chọn?

Tâm phúc cổ họng run rẩy, đáng thương mà nhìn về phía Cố Đình, như muốn nói 'thiếu gia cứu mạng, ta sợ hôm nay không về được, công phu mèo quào thế nào sao có thể so với quân nhân thườn xuyên tập luyện? Bị đánh hộc máu còn mất mặt a'

Cố Đình mỉm cười gật đầu, đặc biệt ôn nhu cổ vũ: "Đi thôi."

Ngô Phong:......

Sớm muộn gì có một ngày, cậu bị thiếu gia nhà mình hố chết!

Hai người rất nhanh giao thủ, người thủ ta tấn công, thân hình lách trái né phải, mọi người xem đến hoa cả mắt.

Bắt đầu có người nắm tay trầm trồ khen ngợi, các loại reo hò.

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, Ngô Phong tựa hồ lòng bàn chân trượt, dẫm tường mượn lực khi một cái không ổn, hung hăng bị Tiết Thanh cho một chưởng, thân ảnh bay bay, "Phanh" một tiếng, mạnh mẽ văng thẳng vào cánh cửa.

Mà cánh cửa đó chính là nhà cách vách Tiết Thanh.

Không biết có phải Ngô Phong quá nặng, hay lực Tiết Thanh quá lớn, một tiếng rầm, cánh cửa trực tiếp ngã xuống, tro bụi bay mù mịt.

Gây họa, đương nhiên không thể tiếp tục đánh.

Làm một chủ tủ, Cố Đình thập phần phụ trách, lập tức tiến lên, ôn thanh hô: "Trong phòng có người không? Xin lỗi, người hầu nhà ta không cẩn thận, ngã hỏng cánh cửa của ngươi——"

Cố Đình cho rằng phải chờ một chút, đối phương mới có phản ứng, không nghĩ y nói chưa nói xong, cửa bên trong mở ra, một người nam nhân đứng ở cạnh cửa.

Nam nhân?

Cố Đình tròng mắt co rụt lại.

Nam nhân này thực gầy, sắc mặt tái nhợt như bệnh nặng, mặc một thân áo dài, khí chất như thư sinh mang bệnh nặng.

Cố Đình chắp tay: "Môn hạ vô lễ, quấy rầy các hạ rồi."

Nam nhân ánh mắt an tĩnh: "Việc nhỏ mà thôi, không cần để ý."

Cố Đình đào túi tiền, bước chân đi phía trước đi: "Các hạ rộng lượng, nhưng ta đâu thể mặt dày xem như không có gì, đây là chút tiền, mong các hạ nhận lấy..."

Đến gần, Cố Đình phát hiện, nam nhân đứng yên, cánh tay phải cũng không nhúc nhích, còn ẩn ẩn có mùi máu tươi, tay trái đỡ tường, như dùng lực khá lớn, chỉ đứng như vậy mà muốn tiêu hao hết sực lực——

Bị thương? Cho nên mới đi không được, cần ở chỗ này?

Người cũng không phải Cam Tứ Nương, nhưng nhìn cách nào cũng thấy không bình thường!

Cố Đình trong lòng lập tức có cân nhắc, không dám lại đi gần, đem túi tiền đặt trên bàn đá muốn xoay lưng đi: "Quấy rầy."

"Công tử chậm đã," này nam nhân lại đột nhiên đem cửa mở ra, "Muốn hay không vào ngồi một chút?"

Ánh mắt lập lòe, biểu hiện rõ ý đồ không tốt.

Nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

Cố Đìng lại vui vẻ cười: "Được a!"

-----Còn tiếp-----

-----------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net