Chương 27: NGƯƠI KHÔNG THÍCH TA!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phượng Cửu U
Thitkhocaichua

Cố Đình thập phần kinh ngạc, lời của Thanh Chuẩn là ý thế nào? Tại sao lại nói vì y đã giúp Bắc Địch lập công? Y bị điên hay sao mà đi giúp Bắc Địch?

"Chỉ biết khoe khoang thành tích nhưng không có thưởng, người Bắc Địch các ngươi đúng là không biết xấu hổ? Chỉ biết chiếm tiện nghi của người khác."

Cả hai đàm phàn đều dùng thủ đoạn nên vô cùng bình thường, Cố Đình không phải không nghi ngờ, giống như tại sao lại dùng các câu này để hù y, vì sao lại nghĩ y sẽ sợ, không có chứng cứ, nên gã muốn dùng khí thế vào lời nói khiến y hoang mang ư?

Y ổn, đối phương liền gấp.

Quả nhiên, ánh mắt Thanh Chuẩn hơi lung lay.

Cố Đình mỉm cười: "Ngươi muốn hay không ta đem chuyện này nói cho Hoắc Diễm? Để xem hắn nghi ngờ ta hay đau lòng ta?"

Ánh mắt Thanh Chuẩn hơi nhíu: "Ngươi muốn biết cái gì, cứ hỏi đi, nếy có thể ta sẽ nói."

Cố Đình mặt ngoài bình tĩnh, tâm đã mỉm cười, đúng vậy, y chính là chờ những lời này!

Thời điểm mẫn cảm, y biết có vài chuyện không thể hỏi, vì nếu hỏi đối phương cũng sẽ không nói, cứ cẩn thận mà đưa ra những câu hỏi bình thường khiến đối phương bị dẫn theo tiết tấu của mình, chậm rãi mà chuyên tâm, sau đó y mới có thể lấy được những thông tin quan trọng.

Giống như cái nam nhân tên Thanh Chuẩn này, là mật thám Bắc Địch đào tạo, ngoại trừ tìm hiểu thông tin chiến tranh, còn phụ trách trao đổi thông tin, mưu cầu hợp tác, nói cách khác – Đại Hạ bên này có kẻ phản quốc. Nhưng kẻ này là ai, y không hỏi ra được, mà Thanh Chuẩn cũng không có khả năng nói ra, y hiện tại chỉ biết thu thập thêm tin tức, âm thầm phân tích và ghép chúng lại với nhau.

Trận đánh ở Liệt Viêm cốc 6 năm trước, rốt cuộc là thế nào, y không thể biết rõ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra có bẫy rập, có kẻ phản quốc, có kẻ đưa tin sai, còn có kẻ Trợ trụ vi ngược, tam đại vạn quân Trấn Bắc mới bỏ mạng không đường thoát.

Chủ tử sau lưng Thanh Chuẩn chính là kẻ có thế lực lớn, cũng có thể là chiến tướng Bắc Địch, mà cũng có thể là một vị hoàng tử nào đó của Bắc Địch, có quan hệ với Cam Tứ Nương, nhưng từ đầu đến đuôi gã đều không nhắc tới, cùng Đại Hạ có liên lạc tin tức cũng không rõ, thậm chí Hoắc Diễm đuổi theo gã vì trận chiến hiện tại hay vì nguyên nhân 6 năm trước, gã cũng chưa hé miệng.

Chính là như gã đã nói trước đó, có thể lấy ra để trao đổi, y hiện tại không có một tin hoặc thứ gì quan trọng, chỉ cần Cố Đình hỏi gã liền trả lời, nhưng nếu đụng đến tin tức quá mẫn cảm gã liền ngậm miệng không nói... nhưng cái chuyện gã nói y có quan hệ? Tại sao gã phải nói như vậy?

Hai bên đều có kế hoạch của riêng mình, đến nỗi những từ vụn vặt cũng suy nghĩ phân tích cẩn thận, để lấy được nhiều tin tức nhất có thể.

Ngoài ngõ nhỏ có người đang chờ, thời gian hai người nói chuyện cũng không nhiều.

Rất nhanh, Thanh Chuẩn liền lên tiếng kết thúc: "Ta thấy cuộc nói chuyện như vậy cũng đã đủ thành ý của ta."

Cố Đình: "Ngươi muốn đổi cái gì?"

Thanh Chuẩn: "Không được bán ta, coi như chưa phát sinh chuyện gì nơi này."

Cố Đình cười: "Chỉ như vậy thôi sao? Ngươi không muốn ta giúp ngươi trốn?"

Thanh Chuẩn cũng khóe môi gợi lên, hừ lạnh một tiếng: "Sau đó để ngươi biết luôn tung tích của ta?"

Cố Đình buông tay: "Ta còn tưởng chúng ta là bằng hữu, các hạ không khỏi cẩn thận quá mức rồi."

"Thành ý của ta chỉ đến đây, chính là thiệt tình muốn cùng ngươi giao dịch, ngươi không bán ta, hai chúng ta kẻ nào cũng bình an, ngươi nếu dám bán ta —— tin hay không lúc ta bị Hoắc Diễm tóm, cũng chính là lúc mạng ngươi không còn?" Ánh mắt Thanh Chuẩn âm ngoan, "Mặc dù ta chết, nhưng cũng có người thay ta, từng lớp từng lớp tiến lên."

Cố Đình vỗ ngực bộ dáng như đang 'hoảng sợ': "Vậy cũng không thể không nói lý, ta đâu thể nào giúp ngươi gạt người hoài, Hoắc Diễm cũng không phải kẻ ngốc, ta không nói không lẽ hắn tra không ra."

Thanh Chuẩn duỗi tay: "5 ngày, ta chỉ cần 5 ngày."

Cố Đình nháy mắt minh bạch, trong vòng 5 ngày, sẽ có người tới tiếp ứng Thanh Chuẩn, hoặc là vết thương Thanh Chuẩn lành lại, gã có thể đi liên hệ người, tóm lại sau 5 ngày, chính là có chuyện xảy ra!

"5 ngày liền 5 ngày," Cố Đình đứng dậy, giống như tùy ý hỏi một câu, "Cam Tứ Nương đang ở đâu?"

Thanh Chuẩn híp mắt: "Đừng quá tham, thông tin ngươi cần nhiêu đó là đã quá đủ."

Cố Đình hừ hừ: "Đều là mấy chuyện trong quá khứ, có lợi ích gì?"

"Ngươi nếu không muốn ——"

Thanh Chuẩn duỗi tay, trường kiếm sắc bén nhanh chóng để lên cổ y.

Cố Đình: "Được rồi, được rồi, ta đi là được, thiệt là đùa cái cũng không được."

Thanh Chuẩn mở cửa, Cố Đình từ trong nhà bước ra, đi tới sân.

Trận đàm phán này, hai người cũng không lấy được lợi từ đối phương, nhưng cũng không gọi là lỗ,mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, người dụ ta lừa, từ trá tới trá, lời nói thật cũng một đống, mà lời nói dối cũng một sọt, chuyện tiếp theo thế nào, cũng phải xem bản lĩnh chính mình.

Thấy sắc mặt nghiêm trọng của thiếu gia nhà mình, Ngô Phong không khỏi lo lắng, nhanh chóng bước đến nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia thế nào rồi?"

Cố Đình chỉ nhả đúng một chữ: "Đi"

Thiếu gia trước nay luôn tự tin, rất ít khi biểu hiện như vậy, Ngô Phong không khỏi nhíu mày nhanh chóng chạy theo.

Đi ra bên ngoài, Cố Đình cảm thấy có chút không đúng, giống như... Có người đang theo dõi.

Không biết có phải không khí khi nãy ảnh hưởng, lòng nghi ngờ của y nâng cao, y hiện tại cũng không quá xác định, chỉ móc móc ngón tay để Ngô Phong nhích tới gần, sau đó phân phó hai câu"...... Cứ như vậy, thử một chút."

Đoạn đường tắt này dân cư có phần phức tạp, có chỗ rẽ chia làm hai vào đường thật nhỏ, Cố Đình cùng Ngô Phong lợi dụng điểm này, nhanh chóng ở chỗ rẽ liền thay đổi quần áo, Ngô Phong đi phía trước, Cố Đình... liền thấy được kẻ đi theo sau mình.

Thật sự có kẻ theo dõi, mà tận hai người, trên đường lặng yên không tiếng động, võ công hẳn là rất cáo, nếy không phải lợi dụng địa hình nơi này, căn bản y cũng không thể phát hiện.

Ngẫm lại một chút.... Hình như trước đó, y cũng có cảm giác này, nhưng lại không quá để tý mà cho qua.

Lại nhớ đến lời Thanh Chuẩn nói, tim Cố Đình đập có chút nhanh.

Thanh Chuẩn tại sao lại muốn nói vậy? Không thù không oán, nếu gã muốn dùng cái kế đó để thám thính tin tức, Hoắc Diễm sẽ không biết, không để ý hay sao? Cửu Nguyên thành có người thân thủ tốt để theo dõi người khác, ngoại trừ Hoắc Diễm, y thật sự không nghĩ được người nào khác.

Hoắc Diễm...... Hoài nghi y?

"Thình thịch —— thình thịch ——"

Cố Đình nghe được tiếng tim chính mình đang đập, nó đập rất nhanh.

Y từ trước đến nay trực lai trực vãng, nghĩ muốn cái gì, liền tranh thủ giành cái đó, cái không muốn liền không thèm nhìn tới, từ hẻm Bắc Hoa đi ra, y trực tiếp đi thẳng tới Trấn Bắc vương phủ.

Vương phủ, thư phòng.

Hoắc Diễm đang xem thư tịch: "Tới?"

Vi Liệt chớp chớp mắt: "Vương gia biết?"

"Ngươi nói người bị phát hiện, ta liền biết y sẽ đến." Hoắc Diễm đứng dậy, sửa sửa cổ tay áo, "Đi thôi."

Vật nhỏ nhìn ngoan ngoãn thích cười, nhưng hàm răng lại bén cực kì, sao có thể tùy tiện để người khác khi dễ?

Cố Đình còn chưa đi đến Vương phủ, chỉ đứng ở gốc cây mai khô ở góc đường, trên cành cây còn tuyết đọng, yên tĩnh đến hiu quạnh.

Thấy Hoắc Diễm đến, y xoay lại trực tiếp nói thẳng: "Có người đang theo dõi ta, là người của ngươi?"

Hoắc Diễm không nói, chỉ im lặng nhìn Cố Đình, thân hình cao lớn đĩnh bạt, ánh mắt thâm thúy, tựa như chứa thiên sơn vạn thủy, không muốn nói, hay là không thể nói.

Im lặng thế này, là vì cam chịu ư.

Cố Đình rũ mắt: "Nhà cách vách Tiết Thanh, là mật thám Bắc Địch, tên Thanh Chuẩn, gã biết không ít chuyện, 5 ngày sau sẽ hành động, có thể đó là người mà ngươi muốn."

Y bán người bán đến dứt khoát, không hề chần chừ dù chỉ một chút. Cái gì mà giao dịch, đi theo Phật bận cà sa đi theo ma bận áo giấy. Lật lọng không sai, chỉ là phải xem người giao dịch với mình là ai, đối đãi với kẻ địch cần phải vô tình và nhanh gọn. Chỉ cần biết đối phương không thể trả thù, thì có gì mà sợ hãi. Thanh Chuẩn có thể trả thù sao? Sợ bản thân gã còn không giữ được mệnh, Hoắc Diễm nếu thật sự không diệt được cái tên mặt thám nhỏ này, thì cũng đừng mang cái danh Trấn Bắc Vương nữa.

Nhưng phản ứng của Hoắc Diễm lại làm y vô cùng thất vọng.

Hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu, "Ừm!" một tiếng.

Y đã tuẹ trải qua chuyện mới có thể biết được, đối phương vì sao lại bình tĩnh.

Hoặc là ——

Cố Đình biến sắc: "Ngươi biết! Ngươi biết Thanh Chuẩn ở nơi đó, cũng biết gã là ai, nhưng ngươi lại không bắt, không những thế ngươi còn cố tình tạo ra sự tình, khiến đối phương cảm thấy nơi đó đủ an toàn, không có gì phải sợ."

Mọi chuyện là như thế sao, vậy Hoắc Diễm còn chờ gì nữa?

Cố Đình híp mắt: "Ngươi chính là đang đợi con cá lớn sau lưng gã... Vậy mà ta còn tự nghĩ bản thân mình thông minh tài lanh đi hỗ trợ, vừa lúc nằm trong kế hoạch của ngươi!"

Hoắc Diễm: "Gã rất nguy hiểm."

"Là ngươi rất nguy hiểm!"

Cố Đình có chút tức giận: "Những người theo dõi ta, là bảo hộ, hay hoài nghi ta? Lần đầu gặp ở Hồng Tiêu lâu, có phải hay không ngươi đã biết ta là ai? Ngươi thoạt nhìn đối ta cảm thấy hứng thú, nguyện ý tiếp xúc hiểu biết, không phải vì ta đặc biệt, ngươi chỉ là đang hoài nghi ta......"

"Không giết ta, là hoài nghi; phối hợp ta diễn kịch, là hoài nghi; đêm khuya giúp ta tìm đồ vật, cũng là hoài nghi; những chuyện hôm nay, vẫn là hoài nghi......"

"Ngươi trước nay, cũng chưa từng tin ta."

Y cho rằng bản thân giúp Hoắc Diễm, Hoắc Diễm đều hiểu, cho nên mới đối với y có chút đặc thù; y cho rằng Hoắc Diễm tin y, cũng vì phần tín nhiệm này mà đắc ý, quân lấy quốc sĩ đãi ta, ta tất quốc sĩ báo chi, y vậy mà sinh ra loại ý nghĩ cảm thấy hãnh diện vui vẻ.

Là y ngu xuẩn.

Làm gì có chuyện đầu bạc như tân vừa gặp mà như thân thiết từ lâu, chỉ một thời gian ngắn, làm sao biết tâm địa đối phương thế nào mà giao thác tín nhiệm?

Nghĩ đến câu đêm trước Mạnh Trinh đã nói, Cố Đình liền cảm thấy buồn cười.

Y dùng cái chiêu bài 'Bảo bối đầu tim của Trấn Bắc vương', vì thời gian cấp bách chỉ có cách như vậy là nhanh nhất, y có thể đốc hết sức lực hỗ trợ, cũng biết bản thân làm chuyện như vậy có không phúc hậu, vì làm ảnh hưởng thanh danh Hoắc Diễm, y cũng đã nghĩ đến chuyện sau đó sẽ nghiêm túc gặp hắn xin lỗi và giải thích, lấy phẩm cách Hoắc Diễm, nhất định sẽ không quá để ý, vì dù gì đại sự cũng quan trọng hơn.

Da mặt y cũng dày, dù xung quanh có nói y kiêu ngạo vẫn vô cùng bình tĩnh, bằng hữu thì không thể bình tĩnh như vậy, Mạnh Trinh đã từng hỏi y 'từ khi nào ở bên cạnh Trấn Bắc vương, sao lại không nói cho cậu biết', y lúc đó liền chuyển đề tài.

Vì... y ngượng ngùng.

Cũng không biết từ khi nào, y đã đem Hoắc Diễm thành bằng hữu, thành một người thân không thể tùy tiện chửi bới, tự cảm thấy chuyện mình làm có chút hổ thẹn, đối với tương lai cả hai liền chờ mong, cũng không biết phải làm sao.

Nhưng mọi chuyện y do dự, chỉ đổi lại sự hoài nghi của đối phương, y hỗ trợ cũng chỉ nằm trong kế hoạch của hắn.

Cố Đình lặng lẽ nhìn tường tuyết: "Cũng tốt."

Hoắc Diễm nhíu mày.

"Như vậy cũng tốt." Cố Đình nhìn Hoắc Diễm, tươi cười sáng ngời xán lạn.

Hắn không coi trọng y, không thích y, cũng chưa bao giờ tin tưởng y, vậy cũng tốt.

Vốn dĩ nhân sinh bọn họ, không cần quá nhiều giao thoa.

"Chuyện đối với Đại Hạ và Trấn Bắc quân, ta chưa bao giờ làm. Theo dõi hay hoài nghi, ngài làm thế nào cũng được, xin cáo từ."

Hoắc Diễm giống như muốn nói cái gì, nhưng Cố Đình không muốn nghe, nói xong y liền xoay người bỏ đi.

Không biết có phải gió quá lớn hay không, mũi y có chút ê ẩm, mắt cũng ươn ướt.

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net