Chương 10. Tặng bông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dằn xuống nỗi niềm khắc khoải khi gặp lại tình xưa, giỏ đi chợ mới đó nàng cho rằng nhẹ tay dễ xách, sao giờ lại nặng đến trĩu lòng. Đoạn đường về bình thường mấy đâu xa, cớ sao bây giờ lại dài lê thê đến lạ

Phải khó khăn biết mấy nàng mới ngăn mình thôi rơi lệ, khi nhớ tới chính miệng mình thốt ra những từ ngữ nặng nề. Ngăn chặn con tim ngừng nhức nhối bởi buộc lòng phũ phàng với người thương, người nàng ngỡ sẽ là bến đỗ cuối cùng của đời mình

"Xin lỗi em, bây giờ anh mới về được. Việc học trên đó khiến anh bận bù đầu bù cổ, đến nỗi không có thì giờ để về thăm em"

Nét mặt Mẫn Châu vẫn điềm điềm bình thản, nàng không có ý trách. Nhưng thiết nghĩ lẽ nào đôi ba lá thư viết gửi nàng lại khó khăn đến thế, khi từ cái đất Vĩnh Long này lên trên Gia Định cùng lắm chỉ mất hơn ngày đường đi xe...

Mà cứ cho người nàng
thương bận rộn quá mức, đến chẳng thể dành tí thời gian cho việc yêu đương của đôi lứa. Có điều, giờ chuyện đó đâu còn quan trọng nữa. Nàng ý thức rõ, mình hiện tại đã là người của ai kia mà

"Dạ, dầu sao việc học của cậu vẫn cần phải ưu tiên, đặt lên hàng đầu. Tôi không trách cậu, cũng nào dám giận cậu. Giờ tới lúc tôi phải về rồi, chào cậu"

Ngữ điệu xa cách giữ kẽ như người dưng, thêm ánh mắt vô hồn cúi chào khiến chàng Điềm chẳng giữ nổi bình tĩnh

"Mẫn Châu, anh vẫn còn chưa nói xong mà" Cánh tay đầy gân toang chụp lại cổ tay mảnh khảnh, làm mợ Ba một phen hoảng hồn

"Xin em... cho hai ta một cơ hội được nói chuyện riêng tư có được không? Ở đây đông người, anh sợ..."

Còn chưa dứt câu đã bị ai thẳng thừng gạt tay hất mạnh, Mẫn Châu chấp nhận mình vô tình, còn hơn bị người đời chỉ trỏ, vô cớ gánh phải những điều tiếng không hay

"Mong anh giữ tự trọng, tôi đã là gái có chồng. Nếu anh còn thế này, tôi sẽ chẳng ngại la lên cho cả làng được biết... rằng cậu Tư Điền nhà quan lại đi quấy rối mợ Ba nhà hội đồng"

Nghe hai tiếng "mợ Ba" cất lên đầy rành mạch, nó mới
thật chua xót làm sao. Cánh tay nàng dần được trả tự do, buông lỏng trước hốc mắt cay xè đỏ quạnh

Điền biết, nàng đã lấy chồng. Còn biết rõ người nàng lấy là ai. Hữu Trân - con út ông hội đồng, còn được gọi bằng cái danh cậu Ba, đặt cạnh nàng. Thần trí thì bất ổn, ngoại hình, tính tình nghe phong phanh chẳng khác gì một đứa trẻ con

Nhưng thế thì đã sao, người sau cùng có được nàng lại chẳng phải cậu. Điền biết, mình mất nàng rồi... từ cái ngày trên tay hành lí xách vào nhà sau chuyến đi mệt nhoài từ thành phố về quê, đám gia nhân cho hay người cậu thương hiện giờ đã lên xe hoa, làm dâu nhà hội đồng

Nhìn quanh, bao con mắt người đi đường lẫn các bà, các dì bày bán trong khu chợ đều đổ dồn về đây. Quệt nước mắt, Điền ép mình phải cố đứng vững, giữ thể diện cho mình, cả cho người nhà cậu

"Xin lỗi mợ, rày về sau tôi sẽ chú ý hơn. Mong mợ lượng thứ mà bỏ qua cho tôi lần này"

Đám người hóng hớt dần tản ra, họ nhẩm chắc chỉ là hiểu lầm giữa cậu mợ. Mẫn Châu siết chặt quai xách của giỏ tre đi chợ, nàng đơn giản chỉ bỏ lại một từ trước khi đi

"Được"

.
.

Thế đó, thoát khỏi dòng hồi tưởng cũng là khi trời đã trải nắng, chiếu xuống cái nực của ban trưa. Mẫn Châu bần thần như người mất hồn, từng bước chân chậm rãi đi từ đầu cổng vào sân nhà

Bất thình lình, cậu Ba từ đâu ra xuất hiện, phi đến trước mặt làm Mẫn Châu giật thót ôm ngực vì giật mình. Giỏ tre cũng vì thế đáp đất, nàng chỉ kịp gọi lên tiếng đầu "Cậu..."

Bó bông vàng chóe tươi mơn mởn chìa đến trước mặt, tay kia còn bận giấu đằng sau vò nhàu gấu áo. Ba Trân bẽn lẽn như tỏ tình, dầu thực chất thay cho hành động muốn hòa giải với nàng hơn

"Mình... mình... tha lỗi cho tui nha"

Mái đầu đen còn đang dán trên nền gạch, hai tai Hữu Trân đã đỏ đến bước cuối chịu đựng. Em không rành ba vụ này cho lắm, lần đầu nghe theo "quân sư" là Cô Ba chỉ dẫn, em chỉ mong thành công khiến nàng hết giận. Dù thậm chí, em còn không biết nàng vì sao lại giận

Mẫn Châu đâu phải là không thấy, chồng mình đã ngại đến đỏ lựng cả mặt mày lẫn tai. Nhẩm tới giây thứ mười, bàn tay nàng vẫn còn chưa đưa ra nhận lấy, chịu hết nổi rồi, Ba Trân đành đẩy cả bó hoa loe hoe năm sáu cành về phía vợ, mắt em đến cuối vẫn là không ngẩn lên nhìn nàng

"Tui tặng mình!"

Nói xong lại "cụp đuôi" chạy mất, trông chẳng khác gì chó con nhác người lạ. Để người đứng bơ vơ thần hồn, Mẫn Châu nàng còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn

Cúi xuống nhìn kỹ bó hoa nàng mới thấy. Có gì đó sai sai thì phải?

"Đây là hoa vạn thọ mà..."

.
.

Bàn cơm tối nay thiếu mỗi An Duy, nghe đâu cậu bận tiếp khách do mới nhận được thỏa thuận làm ăn lớn. Có lẽ, phải tối muộn mới được đối tác thả về nhà

Bầu không khí sẽ bình bình trôi qua, nếu không vì thói quen khó ăn khó ở của bà Hai mọi lần

"Trời đất, cá thu ai kho mà sao vị cứ thum thủm kì dậy"

Nhăn mặt, đặt đũa như cố tình tạo tiếng động mạnh. Ông hội đương nhiên biết, bữa cơm gia đình sắp tới lại không yên bởi vì bà

"Dạ, là con thưa má"

Mẫn Châu cũng ngưng đũa, nàng không biết giây phút mình mở miệng nhận, chẳng khác nào đã tự đưa bản thân vào tròng. Bà Hai cau mày, tỏ thái độ hạnh họe. Thầm nghĩ nay cũng là dịp tốt bà mượn dâu làm xấu mặt người ngồi cạnh

"Thiệt hết biết, có mỗi việc kho cá thôi mà cũng làm không xong. Rồi mà, chị Ba, sao chị không dạy dâu chị nêm nếm cho đường hoàng chớ giờ sao ăn. À, với lại tui thấy nay Mẫn Châu nó đi chợ từ sáng sớm, hình như tới gần quá trưa mới lết cái thân về, chắc dậy nên cá từ tươi nó chuyển qua ươn hết cũng phải"

Ông hội nãy giờ chưa đụng đến dĩa cá, đem đũa gắp một miếng ăn thử thì khó hiểu chau mày, còn tính mở miệng dập lại bà Hai

"Tui thấy..."

"Chắc miệng bây bị chi rồi, tao ăn thấy có sao đâu. Bây nói quá"

Người quyền lực lên tiếng trong nhà có khác, bà Nội vừa nói đã dập tan mọi hiểu lầm oan uổng cho Mẫn Châu. Thường trước kia, bà không mấy can thiệp đến ba chuyện hạch sách như cơm bữa của con dâu mình. Nay thấy Mẫn Châu vô duyên vô cớ bị đem lên thớt, bà chẳng thể nhắm mắt làm ngơ cho bà Hai tự tung tự tác như mọi lần

Bị dội gáo nước lạnh, bà Hai tức đến thẹn người. Hai tay phía dưới bàn đã run lên giận dữ, nhưng bà nào dám phủi mông đứng dậy rời đi khi ông hội lẫn mẹ chồng còn chưa ăn xong phần cơm trong chén

Đành ngồi lại ăn tiếp chén cơm mới vơi nửa, bà gắp đại vài cọng rau muống xào trên dĩa bỏ bụng. Chớ dĩa thịt luộc chấm mắm đã bị Hữu Trân kéo xa khỏi tầm với của bà

"Mình nãy giờ ăn cá nhiều gòi, thịt nè... ngon lắm.. mình ăn đi"

Dễ thương là thế, mà thu vô mắt bà chỉ toàn hình ảnh trêu ngươi như chọc tức. Hữu Trân thật không có ý gì cả. Chẳng là, em muốn để tiện gắp cho vợ em ăn mà thôi































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net