2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau mở mắt, Trần Nghị quả thật thấy đau, không chỉ đau ở cổ, mà còn rất đau đầu.

Ký ức tối qua có chút mờ nhạt không rõ, Trần Nghị nhíu mày cố gắng nhớ lại, hình như Eddie đã hôn anh, sau đó...

Trần Nghị nghiêng đầu quay sang, phát hiện Eddie nằm ngay bên cạnh anh, đang lên cơn sốt li bì.

Anh hốt hoảng ngồi dậy, ôm cậu đến bệnh viện.

"Thân dưới bị rách nhẹ, nhiễm trùng vết thương nên sốt cao, chỉ cần làm sạch bôi thuốc, uống kháng sinh là được" Bác sĩ vừa nói vừa liến thoắng viết đơn thuốc ra giấy, giọng nói đều đều không chứa đựng bất cứ cảm xúc gì, nhưng với Trần Nghị lại giống như một lời định tội.

Đến khi viết xong, bác sĩ mới nhìn anh, hắng giọng nhắc nhở, "Tuổi trẻ sung mãn, sinh hoạt giường chiếu vẫn nên tiết chế một chút, đừng để bị thương."

Trần Nghị gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng vẫn không quên đính chính, "Tôi với cậu ấy...không phải quan hệ đó, tôi là anh trai của cậu ấy."

Bác sĩ nhìn nhìn anh, đẩy gọng kính, ý vị thâm trường đáp, "Thế à, hai người trông chẳng giống anh em gì cả, làm tôi hiểu nhầm."

Làm gì có anh em nào lại bế nhau trong tay, làm gì có anh em nào lên giường với nhau chứ?

___________________

Eddie được tiêm một liều hạ sốt và kháng sinh, mê man ngủ suốt một ngày, đến tối hôm sau mới hơi tỉnh.

Một bàn tay mát lạnh khẽ chạm lên trán cậu, sau đó cẩn thận đắp lại chăn cho cậu. Eddie hé mắt nhìn, phát hiện là Trần Nghị, liền lập tức nhắm mắt vào giả vờ vẫn say ngủ.

Lần đầu tiên nếm mùi tình dục đã không mang bao cũng không dùng bôi trơn, quả là liều mạng.

Cả người trên dưới đều ẩn ẩn đau đớn, Eddie nắm chặt tay hạ quyết tâm, sau này sẽ không bất chấp như thế nữa.

Thật ra, nếu đối phương không phải Trần Nghị, chắc chắn cậu cũng không điên cuồng như vậy.

Năm bốn tuổi, Eddie đã thường xuyên thay ba mẹ đi lấy hàng, một đứa trẻ còn chưa biết tên mình viết ra sao đã thành thạo ngõ ngách nào có thể tránh được cớm.

Đến khi ba mẹ dùng thuốc quá liều qua đời, cậu ở trước mặt cảnh sát lấp liếm nói họ sai cậu ra ngoài mua đồ ăn, thế nhưng ánh nhìn không hề thiện cảm của những người xung quanh khiến cậu phát hiện, sự tồn tại của mình chẳng khác nào một bóng ma, không cách đường hoàng bước ra dưới ánh sáng mặt trời.

Ba mẹ mất không lâu sau, cậu dính phải sốt rét, cả người bải hoải không ăn không uống suốt hai ngày. Eddie vốn dĩ cho rằng mình sẽ như vậy chết đi, nhưng Trần Nghị lại cứu cậu, mang cậu về bang. Lão đại thu nhận cậu, sau đó để cậu đi theo Trần Nghị.

Bởi vì Trần Nghị, cậu mới có thể sống tiếp đến bây giờ.

Trần Nghị vừa là cha mẹ, vừa là anh em của cậu, đưa cậu đến trường, dạy cậu cách dùng dao dùng súng.

Đến năm 10 tuổi, cậu vẫn thường theo sau Trần Nghị, gọi anh là ca ca. Cũng không biết là điều gì đã thay đổi, hình như từ lúc nằm mơ thấy anh hôn cậu, cậu liền không gọi Trần Nghị là ca ca nữa.

Người trong hắc bang có thể chết bất cứ khi nào, nhưng cậu lại muốn sống thật lâu cùng Trần Nghị. Vì vậy mới bướng bỉnh muốn anh hứa mỗi năm nếu còn sống, đều sẽ ở bên cậu đón sinh nhật.

Cẩn thận suy nghĩ thì, quan hệ giữa cậu và Trần Nghị cũng chẳng không khác một người chủ và một con mèo hoang cho lắm. Bởi vì thấy tội nghiệp nên nhặt về, dịu dàng chăm sóc, tỉ mỉ dạy dỗ, đôi bên dựa dẫm vào nhau, nhưng chỉ có vậy, không hơn.

Eddie không muốn Trần Nghị tội nghiệp mình nữa, cậu muốn Trần Nghị yêu cậu.

Đáng tiếc, cái cậu muốn, Trần Nghị lại không thể cho.

Một lần lăn giường này, xem như đem ân tình cứu mạng xoá sạch, cậu và Trần Nghị về sau sẽ không gặp lại nhau nữa.
_________________

Eddie vừa ra khỏi viện vài ngày, phía Bạch Tôn Dịch liền xảy ra chuyện.

Nghe nói, có người nặc danh tố cáo Bạch Tôn Dịch giết người, còn gửi cả vật chứng tới đồn cảnh sát.

Phạm Triết Duệ được Trần Nghị đưa về, toàn thân đều có vết thương.

Eddie cảm thấy, đây đúng là người tính không bằng trời tính, liền tìm người giúp cậu cùng vào tù với Bạch Tôn Dịch, cách xa khỏi Trần Nghị.

Dĩ nhiên, chuyện này cậu không để cho Trần Nghị biết.

Lúc Trần Nghị phát hiện ra, thì Eddie đã ở trong tù rồi.


Trần Nghị nắm chặt tay đè nén sự kích động trong lòng, lá thư do Eddie để lại đang nằm ngay ngắn trước mặt anh.

"Gửi Trần Nghị,

Trước đây muốn anh hứa cùng em đón sinh nhật, nhưng ba năm qua, không năm nào anh thực hiện được cả.

Thôi thì, lời hứa đó em giúp anh hủy bỏ, xem như chúng ta chưa từng giao hẹn gì.

Sau này anh không cần cùng em đón sinh nhật, không cần lo lắng vì em, không cần đến đón em về nhà. Em đã đủ tuổi thành niên rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân.

Tạm biệt."

Vốn dĩ anh định sẽ nói chuyện với Eddie sau khi giải quyết xong việc của Phạm Triết Duệ và Bạch Tôn Dịch, không ngờ Eddie lại nhanh chân đi trước một bước, khiến anh chẳng kịp trở tay.

Mèo nhỏ năm đó anh nhặt về, lại bỏ anh mà đi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net