4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy còn em, mấy năm qua thế nào? Ở trong tù có ai bắt nạt em không?"

"Những kẻ bắt nạt tôi, đều bị tôi đánh cả rồi" Eddie cười đáp, giọng nói cũng lớn tiếng hơn, "Nếu không phải vì giữ mặt mũi cho quản ngục, chắc tôi đã đánh chết họ."

Trần Nghị nhìn cậu nói, trái tim trong lồng ngực đập từng nhịp mạnh mẽ, thôi thúc anh đưa ra vấn đề khiến anh khúc mắc suốt mấy năm qua.

"Vì sao mấy năm qua từ chối gặp anh?"

Eddie tránh ánh mắt anh, trong đầu cố gắng bịa ra một cái cớ thật hợp lý.

Nhưng chết tiệt, cậu chẳng nghĩ ra gì cả.

Điều gì khiến cậu từ chối gặp Trần Nghị suốt bốn năm chứ?

Chỉ là bận quên đi anh mà thôi.

Bạch Tôn Dịch đã nói, nếu không phải đôi bên yêu nhau, thì phải cách xa đến khi hết thích mới nên gặp lại.

Chỉ có người còn yêu, mới sợ phải tương phùng.

Đúng lúc này, gương mặt Trần Nghị kề sát vào cậu, hơi thở anh nhột nhạt phả lên má cậu, mắt anh hơi đỏ, Eddie nghe thấy anh nói.

"Anh đã rất nhớ em."

Có một thứ gì đó vỡ oà, Eddie nghe thấy rất rõ một giọng nói vang lên trong đầu.

Cậu cũng đã rất nhớ anh.

Nhưng câu nói này, Trần Nghị hoàn toàn không nghe được.

Anh chỉ nhìn thấy Eddie lách người tránh khỏi vòng tay anh, vội vã ngồi dậy ra khỏi phòng.

Cảm xúc bối rối xâm chiếm, nhưng Trần Nghị tự nhủ mình phải hết sức kiên nhẫn, từ từ thu lại khoảng cách bốn năm giữa hai người, để mèo nhỏ kia thu móng vuốt, lăn trở lại vào lòng anh một lần nữa.

______________________

Buổi tối, Trần Nghị tự tay mua nguyên liệu cùng Eddie ăn lẩu.

Eddie nhìn thấy anh bỏ dầu ớt vào bên trong nước lẩu, đột nhiên thò tay ra giữ lấy, "Chừng đó là được rồi, đừng bỏ nhiều quá"

"Ít như vậy sẽ không đủ cay, em rất thích ăn cay mà?"

"Đột nhiên...bây giờ không thích nữa" Giọng nói Eddie nhạt đi ở những âm tiết cuối, cậu nhìn đi nơi khác, né tránh ánh mắt của Trần Nghị.

Rất rõ ràng, ý cậu không phải chỉ nhắc tới chuyện ăn cay.

Trần Nghị gật đầu không nói gì, mất tự nhiên quay lưng đi nghiêm túc thái rau, rất nhanh đã thái xong.

Nồi lẩu sôi sùng sục toả khói, hai người ngồi bên cạnh nhau say sưa nhúng thịt, Trần Nghị cảm giác dường như bốn năm qua chỉ là một chớp mắt.

Ăn được một lúc, nhiệt độ cơ thể dần tăng, Trần Nghị liền đứng lên cởi áo khoác ngoài, vết sẹo to phía sau lưng anh liền hiện ra dưới lớp áo mỏng.

Eddie cẩn thận nhìn, nơi vốn dĩ có hình xăm sư tử sau lưng đã bị một sẹo lớn che lấp, nom vô cùng dị dạng.

"Vết thương đó, là sao vậy?"

Trần Nghị vươn tay gắp thịt bỏ vào bát Eddie, bình thản giải thích, "Lần đó giáp chiến không cẩn thận bị đâm một nhát."

"Có nghiêm trọng không?" Việc bị thương không phải chuyện lạ, nhưng ở chỗ có hình xăm da thịt nhạy cảm hơn nhiều, bị đâm trúng như vậy chắc hẳn rất đau.

"Nhát đâm đó rất sâu, máu chảy nhiều, suýt chút anh tưởng mình sẽ chết. Lúc đó anh chỉ nghĩ, nếu có em đứng phía sau, chắc đã giúp anh cản nhát đâm đó rồi." 

"Anh không sao là được rồi" Eddie cúi đầu bỏ một miếng thịt vào trong nồi lẩu, "Chỉ hơi đáng tiếc, huỷ mất hình xăm đó của anh."

Lúc Trần Nghị 17 tuổi được lão đại Trần Đông Dương giao cho quản lý Bắc Đường, anh đã cho mời thợ xăm nổi tiếng nhất vùng tới, làm liên tục 5 tiếng mới hoàn thành được hình xăm sư tử đó.

Eddie biết rõ hơn ai hết, hình xăm đó đại diện cho lòng trung thành của Trần Nghị đối với lão đại, càng đại diện cho tham vọng và tình cảm đơn phương không thể nói ra của anh đối với người kia.

"Có lẽ là ý trời, sau khi hình xăm đó bị huỷ, anh phát hiện thì ra nó cũng không quan trọng đến thế."

Một lòng sùng bái sư tử, nhưng hoá ra anh chỉ muốn ôm mèo nhỏ vào lòng.
____________________

Trần Nghị thu dọn mọi thứ xong đi vào phòng ngủ, đã thấy Eddie nằm lọt thỏm trong ổ chăn.

So với Trần Nghị, Eddie gầy hơn rất nhiều, những ngón tay nho nhỏ thò ra bên gối. Trần Nghị thò tay ra khẽ vuốt ve chúng, rồi chui vào nằm bên cạnh cậu.

Có mùi hương quen thuộc của Eddie dỗ giấc, Trần Nghị rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Đến nửa đêm, Eddie chợt tỉnh lại, nhìn thấy Trần Nghị kề cận bên cạnh, cậu ngẩng đầu nhìn hàng lông mày rất dày của anh, nhịn xuống mong muốn chạm vào.

Chẳng phải đã nói sau này sẽ không gặp lại nữa sao?

Nhưng chỉ vừa nhìn thấy Trần Nghị một chút, cậu lại chỉ muốn chạy đến ôm chặt lấy anh, bảo vệ anh khỏi mọi đau khổ trên thế gian này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net