8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eddie quơ tay tìm kiếm cơ thể quen thuộc bên cạnh, nhưng lại phát hiện chỉ sờ được một khoảng giường trống không.

Trần Nghị đâu rồi?

Eddie hé mắt ra nhìn, Trần Nghị lúc này đang đứng trước gương mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Chiếc áo choàng lên cơ thể vạm vỡ của anh, Trần Nghị bốn năm sau hình như trở nên đẹp trai hơn bốn năm trước nữa thì phải?

Nghĩ tới mình là người duy nhất biết rõ vùng ngực rắn chắc đó khi sờ lên sẽ thế nào, trong lòng Eddie chợt nổi lên cảm giác thắng lợi.

Thoáng thấy Trần Nghị đi lại gần giường, Eddie nhắm mắt lại, giả vờ vẫn còn đang say ngủ.

Một bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc vàng óng của cậu, theo đó xúc cảm mềm mại ướt át cũng xuất hiện trên má cậu.

"Anh ra ngoài có việc, tối nay trở về sẽ dẫn em đi ngắm sao, đợi anh"

Giọng nói của anh trầm ấm vang lên, Eddie không mở mắt, chỉ ừm một tiếng xem như nghe thấy, rồi trở mình, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì trong tù thường xuyên phải dè chừng để bảo vệ bản thân và Bạch Tôn Dịch, Eddie sau khi ra tù thường giật mình thức dậy giữa đêm. Thế nhưng ngủ cùng với Trần Nghị một thời gian, cậu gần như đã quay lại trạng thái trước kia, nhắm mắt không lâu liền rơi vào giấc ngủ sâu.

Mùi hương an toàn Trần Nghị để lại trong ký ức cậu quả thực không gì có thể địch nổi.

Dù là bốn năm chia cắt cũng không.
_______________________

Buổi tối, Trần Nghị quay lại như đã hẹn, nhưng trên chiếc áo anh mặc khi đi ban sáng xuất hiện thêm vài vết máu.

Eddie nhìn thấy liền cau mày, cẩn thận kiểm tra cơ thể anh, sau khi xác nhận tất cả đều là vết thương nhỏ mới yên tâm, đi lấy dụng cụ băng bó lại cho anh.

Trần Nghị hài lòng nhìn em tất bật, trong lòng cảm thấy ấm áp. Mặc dù chuyện bị thương vẫn thường xảy ra, anh thích cảm giác nhìn thấy Eddie vì mình mà sốt sắng.

Dù là tình thân hay tình yêu, vị trí của em trong đời anh là tuyệt đối, ai cũng không thể cướp đi.

"Anh chú ý một chút, đừng để bị thương nữa"

Eddie ngẩng đầu, thấy Trần Nghị đang nhìn mình không rời, khóe miệng anh hơi nhếch lên, có vẻ rất vui.

"Anh cười cái gì? Bị thương mà còn cười?"

"Không có gì" Trần Nghị trở tay nắm lấy bàn tay cậu, "Em quay về bên anh, thật là tốt"

Bàn tay của Trần Nghị rất lớn, bàn tay Eddie nằm ở bên trong chợt trở nên bé nhỏ.

Eddie cảm nhận nhiệt độ bàn tay anh lan tỏa qua từng tấc da thịt, bỗng nhiên trong mắt hơi cay, vội vàng quay lưng đi cất dụng cụ y tế trong tay.

Sau khi bày tỏ tình cảm, Trần Nghị vẫn luôn đối với cậu rất tốt. Tốt đến nỗi...cậu không biết làm sao mở miệng nói về việc mình sẽ đi Nhật.

Trần Nghị dĩ nhiên không hay biết gì về tâm tư của Eddie, anh chỉ mỉm cười ngồi yên chờ cậu quay lại, sau đó dẫn cậu ra xe.

________________

Chỗ Trần Nghị chở Eddie tới là một khu rừng ở ngoại thành, nơi đây thưa thớt bóng người, chỉ có tiếng gió thổi lao xao, ngẩng đầu lên là có thể nhìn bầu trời đầy sao.

Eddie hào hứng nhìn những vì sao lấp lánh trên cao, hồi lâu sau mới quay sang hỏi, "Hôm nay sao lại đột nhiên nghĩ đến việc này"

"Trước đây em vẫn luôn muốn đi ngắm sao" Trần Nghị nhìn cậu chăm chú, trong mắt ánh lên sự dịu dàng, "Anh vẫn còn nhớ."

"Đúng, nhưng..." Eddie ngẫm nghĩ, trước đây mà Trần Nghị nói có lẽ đã là bảy tám năm trước, "...ngắm sao là chuyện lúc nhỏ, bây giờ em đã lớn rồi mà"

"Em không thích?"

Eddie nhìn thấy sự lo lắng và bối rối từ trong ánh mắt anh, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, cậu liếm môi, chuyển sự chú ý sang chủ đề khác.

"Em thích thứ khác nhiều hơn"

Eddie nhìn anh thăm dò, từng chút từng chút nghiêng người sang. Trần Nghị lập tức hiểu ý ôm lấy cổ cậu, áp khoé môi mình lên môi cậu.

Hai người đã hôn nhau rất nhiều lần, nhưng dường như vẫn luôn cảm thấy không đủ, lần nào cũng hôn nhau đến nghiêng trời lệch đất.

Bên ngoài kính xe đột nhiên xuất hiện những vệt nước, ban đầu là từng giọt tí tách, sau đó biến thành một màn nước dày.

Trần Nghị luyến tiếc tách khỏi Eddie, phát hiện khóe môi cậu đã bị anh hôn đến hơi sưng, trong lòng như có lửa đốt. Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng to, nhưng vẫn không át được tiếng thở dồn dập của hai người ở trong xe.

"Trên xe không có bao..."

Trần Nghị khẽ nói, cánh tay anh giữ lấy vai cậu duy trì khoảng cách, cố gắng níu kéo tia lý trí cuối cùng của bản thân.

Nhưng câu trả lời của Eddie đã khiến cố gắng của anh tan thành tro bụi.

"Vậy anh có thể bắn vào bên trong"

Eddie cởi bỏ khuy quần, trần trụi ngồi trên đùi Trần Nghị, hoàn toàn cảm nhận được cự vật bên dưới của anh đang cứng lên. Trần Nghị vòng tay ôm chặt lấy Eddie, bàn tay tách ra cánh mông tròn trịa, thúc mạnh đi vào.

Eddie há to miệng, cảm giác bị xâm nhập khiến cậu hít thở không thông, vội vã vòng tay ôm cổ Trần Nghị, cả người dán sát vào anh như tìm kiếm một điểm tựa.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một cái gì đó tượng trưng, Trần Nghị nghiêng đầu hôn lên cần cổ trắng trẻo thơm mềm của Eddie, sau đó há miệng cắn lên yết hầu của cậu, dưới thân bắt đầu chuyển động ra vào.

"Ưm...Trần Nghị...Ahh...Nhanh lên..."

Lần làm tình này diễn ra ở giữa rừng, xung quanh đều là cây cối rì rào, lại có tiếng mưa rơi ào ạt, cảm giác mới lạ khiến cho cả hai người đều đặc biệt cởi mở, tùy tâm sở dục.

Eddie không nhìn rõ gương mặt của Trần Nghị, tiếng rên rỉ trở nên phóng đãng không chút kiêng dè, đổi lại chính là những lần thúc vào càng nhanh và mạnh hơn từ anh, khiến hai chân trở nên mỏi nhừ.

"Ah..ah..Khoan...đã...Ahhh!"

Bụng dưới hơi co giật, Eddie cảm nhận một luồng chất lỏng nóng ấm bắn vào bên trong cơ thể, ánh mắt cậu dại đi vì khoái cảm chưa từng có, ngón tay khó kiềm chế bấu lên vai Trần Nghị.

Trần Nghị thả lỏng dựa lên vai cậu, hôn nhẹ một cái, sau đó rút khăn giấy lau dịch thể dính vương vãi trên ghế xe, thầm nghĩ lần sau hai người có thể thử làm ở một nơi mới mẻ khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net