Chương 15: Thủ cung sa bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tiểu Thiên động tác khựng lại một chút, sau đó buông đũa, thân thủ nhanh nhẹn hướng tới dĩa cua cách đó không xa, cười nói: "Vậy con ăn cua là được."

Thấy thế, thành chủ vội vàng ngăn lại, "Cua tính hàn, có công dụng lưu thông mạch máu tắc nghẽn, con cũng không được ăn."

Trần Tiểu Thiên chân mày nhảy dựng, "Gà cay, vậy chắc con ăn gà cay được."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên vui vẻ gắp một cái đùi gà, lại bị thành chủ một phen ngăn lại.

"Phụ nữ mang thai không được ăn cay." Thành chủ tận tình khuyên bảo, sau đó lại quay đầu nói với Tang Kỳ: "Là ai đem lên vậy, mau bưng xuống!"

Vừa dứt lời, đám người hầu ngay lập tức đem hết tất cả món ngon trên bàn lần lượt bưng xuống, chỉ chừa lại vài món cải xào cùng một loạt thức ăn chay.

Trần Tiểu Thiên vội vàng đứng dậy, mắt dán lên mấy món mỹ vị, vô cùng bi thương nói: "Đừng đừng đừng đừng đừng..."

Nhưng Tang Kỳ thủy chung chỉ nghe lệnh của một mình thành chủ, thành chủ vừa hạ lệnh, hắn liền trực tiếp vung tay lên, người hầu bên cạnh thấy vậy lập tức bưng đồ ăn đi.

Trần Tiểu Thiên nóng ruột nhìn thức ăn bị đem đi, vén tay áo muốn cản lại, lại ngoài ý muốn lộ ra cánh tay, dấu chấm thủ cung sa hiện lên rõ mồn một.

Nhưng Trần Tiểu Thiên còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương bị mất đồ ăn, nên vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra, một chút cũng không nhận ra sắc mặt của thành chủ cùng Tang Kỳ đang thiên biến vạn hoá khi nhìn thấy thủ cung sa trên tay nàng.

Tang Kỳ vẻ mặt khiếp sợ chỉ vào thủ cung sa trên cánh tay Trần Tiểu Thiên: "Tam công chúa, đây là, người đây là..."

Trần Tiểu Thiên quay đầu phát hiện thành chủ cùng Tang Kỳ đều đang nhìn mình chằm chằm, sau đó lại nhìn cánh tay mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Sao thế?" Trần Tiểu Thiên vừa kéo tay áo vừa nói: "Tay ta đẹp lắm à?"

Tang Kỳ mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ nói: "Tam công chúa, trên tay người có thủ cung sa!"

Trần Tiểu Thiên vẫn như cũ không hề phản ứng, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: "Thủ cung sa?"

Nhưng sau một lát, Trần Tiểu Thiên mới đột nhiên ý thức được ý nghĩa của thủ cung sa, vội che cánh tay lại, nhanh chóng xoay người qua một bên, trong lòng bối rối không thôi.

Trần Tiểu Thiên trong lòng giống như có một vạn con thảo nê mã đang chạy qua.

Thủ cung sa? ! Mình thân là quận chúa thành Hoa Viên do nữ nhân làm chủ, còn điểm thủ cung sa cái gì, thật sự là sơ sót, chừng nào trở về phải sửa sang lại logic kịch bản mới được...
=> Editor: Chỗ này có thể hiểu là ở thành Huyền Hổ trọng nam khinh nữ thì chỉ có nữ mới cần điểm thủ cung sa, nam thì không cần (lấy Hàn Thước làm ví dụ). Ngược lại ở Hoa Viên trọng nữ khinh nam thì chỉ có nam cần điểm thủ cung sa, còn nữ thì không cần (cũng lấy Hàn Thước trong đêm động phòng làm ví dụ).

Trần Tiểu Thiên khó chịu nhìn thủ cung sa, sắc mặt chợt biến.

Cũng không đúng a! Trần Thiên Thiên háo sắc thành thói thế nào vẫn còn thủ cung sa chứ! Chẳng lẽ Trần Thiên Thiên hút thuốc, uống rượu, dạo thanh lâu chỉ là bề ngoài, nàng thật sự vẫn là một cô nương trong sạch sao? Hay là do Trần Thiên Thiên trong kịch bản vẫn chưa đủ mười tám tuổi nên không thể... cho nên đến giờ nàng vẫn là...? !

Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Thiên nhất thời hít một ngụm khí lạnh, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ.

Trần Tiểu Thiên sờ sờ vết thủ cung sa trên cánh tay của mình, miễn cưỡng cười cười nói: "Đây đúng là chuyện vui ngoài ý muốn."

Thấy thế, thành chủ mắt trợn tròn, vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng chỉ vào bụng Trần Tiểu Thiên, "Ta lại muốn hỏi con, vui ở chỗ nào? !"

Trần Tiểu Thiên lúc này mới bừng tỉnh, nhanh chóng che bụng lại, vẻ mặt cứng đơ.

"Vui?" Trần Tiểu Thiên sững sờ nói: "Đúng vậy... Vẫn còn thủ cung sa, vui ở chỗ nào..."

Trần Tiểu Thiên không biết nên giải thích như thế nào, trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Mắt thấy thành chủ lửa giận càng ngày càng lớn, Tang Kỳ sốt ruột nhắc nhở: "Công chúa, người đây là, haizz..."

Nhìn bộ dạng Trần Tiểu Thiên lúc này chột dạ đến cực điểm, thành chủ làm sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì. Vì thế nhất thời tức giận, tay vung lên hất hết một bàn đồ ăn xuống đất, thức ăn vung vãi khắp nơi.

Tang Kỳ cùng toàn bộ người hầu nháy mắt quỳ xuống, nơm nớp lo sợ không ai dám hé răng.

Trần Tiểu Thiên thấy thế, chân trực tiếp mềm nhũn, cũng bắt chước quỳ xuống.

Thành chủ đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Trần Tiểu Thiên, trên trán ẩn ẩn có gân xanh nổi lên, "Con vì một tên tù nhân, mà dám bịa đặt về chuyện con nối dõi! Con thật sự đã cô phụ sự kỳ vọng của ta dành cho con, con không biết phân nặng nhẹ như thế, còn gì là thể diện của hoàng tộc chúng ta nữa!"

Trần Tiểu Thiên cũng tự biết chính mình đã gây hoạ, cúi gầm mặt một tiếng cũng không nói, cố gắng bày ra bộ dạng đáng thương nhất có thể.

Thành chủ tức giận đi qua đi lại, "Sao lại có chuyện này, Hàn Thước, Hàn Thước đâu? !"

Trần Tiểu Thiên quỳ xuống, lết theo sau thành chủ hô to, "Mẫu thân, người bớt giận bớt giận, nóng giận tổn hại đến thân thể..."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên liền dùng sức hướng Tang Kỳ nháy mắt xin giúp đỡ.

Tang Kỳ cũng sốt ruột thay Trần Tiểu Thiên, nhưng đối mặt với tình cảnh như vậy cũng là bất lực, chỉ lo lắng nói: "Mau giải thích đi tam công chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !"

Mặt Trần Tiểu Thiên ngây ra.

Ta làm sao mà biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !

Rõ ràng là vẫn đang ngồi trước máy tính đánh chữ, ai mà biết được nháy mắt lại xuyên vào kịch bản của chính mình, lại còn bị vướng vào một mớ phiền toái trong này nữa!

Hàn Thước là nam chính, nếu Hàn Thước xảy ra chuyện gì, ai biết được kịch bản này sẽ đi về đâu!

Lại nói nếu mình là nữ chính, mọi chuyện cũng sẽ không phiền phức như vậy...

Nhưng sau một lát, Trần Tiểu Thiên linh quang chợt loé.

Lời nói Tang Kỳ đánh thức Trần Tiểu Thiên, nàng tròng mắt vừa chuyển, bỗng nảy ra cách hay, liền ôm đùi thành chủ.

Trần Tiểu Thiên một bên thút thít lau khuôn mặt căn bản không có giọt nước mắt nào, một bên nghẹn ngào nói: "Đó là bởi vì, bởi vì con yêu Hàn Thước! Con đối với chàng là tình thâm ý trọng, nhất kiến chung tình. Mẫu thân, không có Hàn Thước, con không sống nổi! Xin người thành toàn cho chúng con! Xin người hãy buông tha cho Hàn Thước, đừng truy cứu nữa..."

Trần Tiểu Thiên thi triển toàn bộ năng lực diễn xuất của bản thân, liếc nhìn biểu tình của mình được phản chiếu qua gương đồng được đặt ở một bên, điều chỉnh đến cực kỳ điềm đạm đáng yêu, tha thiết ôm đùi nhìn thành chủ khóc nức nở.

Thấy thế, thành chủ lại một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Một lúc lâu sau, thành chủ mới hít sâu một hơi, bộ dạng như bình thường trở lại nói: "Con, con... Quên đi, con nếu làm ta bớt lo, thì đã không phải là Trần Thiên Thiên rồi. Quản cho tốt nam nhân của mình, nếu hắn an phận không gây nên sóng gió gì, ta có thể tha cho hắn một mạng. Bằng không cả con cũng phải chịu chung với hắn."

Nghe được lời thành chủ nói, Trần Tiểu Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Coi như đã nói dối qua ải thành công rồi...

Trần Tiểu Thiên vui sướng, vội vàng nói: "Đa tạ mẫu thân."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên liền chộp lấy thời cơ, nhanh chóng cáo lui.

Đợi Trần Tiểu Thiên đi rồi, thành chủ ngồi ở trên giường nhu nhu cái trán, Tang Kỳ bên cạnh dâng lên một chén trà nóng.

Nhìn đôi hài nhỏ có hình hổ con cùng một ít đồ chơi con nít cạnh ấm trà trên bàn, thành chủ bất đắc dĩ thở dài.

Tang Kỳ liền bước lên phía trước an ủi thành chủ, thanh âm ấm áp nói: "Mấy thứ này giữ lại sau này cũng có ngày dùng tới, người không cần lo lắng."

Tâm tư thành chủ như thế nào hắn chẳng lẽ không rõ sao?

Hiện tại thân thể thành chủ ngày một yếu đi, tất nhiên sẽ ôm tâm tư muốn bế cháu, nhưng tam công chúa này lại cố tình... haizz...

"Hy vọng là vậy." Thành chủ khoát tay, Tang Kỳ vội vàng đem mấy vật dụng trẻ con trên bàn thu hồi sạch sẽ.

"Thành chủ..."

Thành chủ day day thái dương có chút đau của mình, chậm rãi nói: "Tang Kỳ, ngươi lui ra đi."

Nghe vậy, Tang Kỳ không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua thành chủ, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói, liền cung kính lui ra.

Đợi đến khi Tang Kỳ đi rồi, thành chủ mới chậm rãi thở dài một hơi, ánh mắt lại thêm vài phần thâm trầm cùng bất đắc dĩ.

"Thiên Thiên a..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC