Chương 17: Màn kịch "Anh hùng cứu mỹ nhân" tệ hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lát, tại giáo phường ti.

Trần Tiểu Thiên cùng Tử Duệ đi đến trước cửa giáo phường ti, theo sau là đám người hầu cùng Hàn Thước.

Hàn Thước ánh mắt có chút thâm trầm nhìn Trần Tiểu Thiên, hiển nhiên là không rõ nàng đưa hắn tới đây để làm gì.

Trần Tiểu Thiên lại hoàn toàn không để ý đến bộ dạng của Hàn Thước, chỉ quay đầu nhìn Tử Duệ, hỏi: "Ngươi có chắc là Sở Sở sẽ đi ngang qua giáo phường ti không?"

Tử Duệ nghiêm túc gật đầu, nói: "Chắc chắn ạ."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên lúc này mới yên tâm gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Thước, lại nhìn về phía giáo phường ti đang thập phần náo nhiệt, vẻ mặt như chuẩn bị hy sinh vì đại sự.

Hôm nay, nàng muốn đem Hàn Thước gọn gàng đẩy qua cho Sở Sở, đem tất cả các tình tiết trở về quỹ đạo ban đầu của nó!

Bên trong giáo phường ti, đầy rẫy những khách nhân cùng nhạc công ăn mặc hoa mỹ đang bận rộn lui tới.

Trần Tiểu Thiên vừa bước chân vào giáo phường ti, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nàng.

"Tam quận chúa đến đây ư?" "Đúng là tam quận chúa rồi!" "Cái gì mà quận chúa? Là công chúa!" Tiếng bàn tán huyên náo nháy mắt truyền khắp ba bốn tầng lầu của giáo phường ti.

Lục Bằng dẫn đầu đám nhạc công từ khắp tầng hội tụ tại tầng trệt mà đi tới, nghênh đón Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên nhìn cả đám nhạc công trước mặt, bắt đầu bình phẩm: "Ngươi béo quá đi... Còn ngươi thì quá gầy... lại còn cao như vậy, khác nào cây sậy đâu..."

Nghe được những lời này, chúng nhạc công đặc biệt mất hứng.

Lục Bằng tỏ vẻ giận dỗi liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thiên, làm nũng nói: "Tam công chúa thời điểm nghe tiểu nhân đánh đàn tấu nhạc cũng không phải nói như vậy!"

Trần Tiểu Thiên nhất thời bị ngữ khí quỷ dị lả lơi của hắn làm cho toàn thân nổi da gà, vội vàng muốn tìm cách thoát khỏi Lục Bằng, nhưng lại càng bị mấy nhạc công khác quấn lấy.

Hàn Thước vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Trần Tiểu Thiên cùng mấy tên nhạc công.

Đúng lúc này, Trần Tiểu Thiên liếc thấy một thân ảnh mặc y phục lam sắc trên lầu hai, liền trực tiếp đẩy đám nhạc công ra, khiêu khích kêu gào nói: "Cũng chỉ có lão bản giáo phường ti này, nha đầu Lâm Thất chết tiệt, mới coi trọng các ngươi thôi!"

Nói xong, Trần Tiểu Thiên tiêu sái hất vạt áo, trực tiếp đi qua.

Thấy thế, Bạch Cập nhịn không được nói: "Thiếu quân?"

Hàn Thước ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc nàng ta định bày ra trò gì."

Thân ảnh lam sắc đơ người ra một lúc, Lâm Thất mặt lộ vẻ tức giận, lập tức xuống lầu.

Lâm Thất nhìn Trần Tiểu Thiên, không hờn không giận nói: "Trần Thiên Thiên, ngươi đừng quá phận! Lâm gia ta thân là thủ phủ của thành Hoa Viên, nhiều đời hầu hạ thành chủ, chu cấp quân lương, đến nhị quận chúa cũng phải nể ta vài phần, ngươi thế nhưng lại ỷ vào bản thân là con gái thành chủ, dám ở đây giương oai giễu võ."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên nhìn roi trong tay của Lâm Thất đang chỉ về phía mình, rất nhanh dời đi ánh mắt, hừ nhẹ nói: "Sao? Người của ngươi chất lượng không được tốt, còn không cho ta phê bình à?"

Lâm Thất đang giận dữ ngược lại tươi cười, "Người của ta không tốt? Chẳng lẽ ngươi gần đây gặp được mặt hàng nào xuất chúng? Muốn đem ra so với ta sao?"

Trần Tiểu Thiên đảo mắt một vòng, mỹ mãn nói: "Đây là chuyện ai ai cũng biết, dạo gần đây phủ của ta mới thu nạp được một mỹ nhân tuyệt sắc a."

Nói tới đây, Trần Tiểu Thiên không có hảo ý nhìn thoáng qua Hàn Thước đang đứng ở một bên.

Lâm thất nhíu nhíu đầu mày, khó hiểu hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Trần Tiểu Thiên vẻ mặt xấu xa cười nói: "Có muốn cược với ta không, xem thử ở thành Hoa Viên này, nam nhân tuyệt sắc nhất, dáng người tuyệt mỹ nhất, tài nghệ giỏi nhất, là thuộc về ai?"

"Thắng thì như thế nào, thua sẽ ra sao?" Lâm thất sắc mặt không hờn không giận nói.

Trần Tiểu Thiên bật cười ra tiếng, không chút để ý nói: "Nếu ta thắng, ta đem người của ngươi đi. Còn nếu ta thua, ngươi có thể đem người của ta đi."

Lâm Thất từ nhỏ đến lớn độc nhất chỉ không phục Trần Thiên Thiên, nghe được Trần Tiểu Thiên nói vậy, một chút do dự cũng không có, trực tiếp lớn tiếng nói: "Cược thì cược! Ta mà sợ thua ngươi à? !"

Sau một trận huyên náo ầm ĩ, giáo chúng nhạc công được huấn luyện bài bản, đứng xếp thành hàng xung quanh Lâm Thất.

Lâm Thất vừa lòng nhìn một hàng nhạc công chung quanh mình, khinh miệt nhìn Trần Tiểu Thiên, nói: "Bên ngươi ra ai?"

Trần Tiểu Thiên vung tay ra phía sau, mọi người đều sợ hãi lui ra sau, chỉ còn mỗi Hàn Thước vẫn không hiểu chuyện gì đứng tại chỗ.

"Rất là tự giác đấy." Trần Tiểu Thiên mày nhíu lại, thân thủ trực tiếp chỉ Hàn Thước, đắc ý giương giọng nói: "Ta ra Hàn Thước!"

Mọi người vây xem thập phần kinh ngạc, dùng bộ dạng như nhìn quái vật nhìn Trần Tiểu Thiên, nhịn không được cảm thán.

"Trời ạ, tam công chúa thế nhưng lại đem cả Hàn thiếu quân ra đặt cược."

Lâm thất nhìn thoáng qua Hàn Thước, trong mắt có chút tham lam, vì thế vội vàng nói: "Đi, mau gọi Tô Mộc đến đây."

Mọi người đồng loạt ồ lên, một tên hạ nhân vội vàng chạy đi mời Tô Mộc.

Người qua đường Giáp: "Người người đều đổ xô tới đây để ngắm Tô Mộc! Thiếu quân thành Huyền Hổ này chỉ sợ phải chịu thua thôi."

Lục Bằng coi thường hừ lạnh một tiếng.

Người qua đường Ất: "Có phải nếu Hàn thiếu quân thua sẽ đến giáo phường ti làm nhạc công hay không! Tuy nói là ở rể, nhưng như vậy thì không khỏi quá nhục nhã đi...?"

Trần Tiểu Thiên không thèm để ý cười, vênh váo tự đắc nhìn Hàn Thước, khinh miệt nói: "Ngươi nên nhớ đây là thành Hoa Viên do nữ nhân làm chủ, ngươi nếu dám trái ý ta, ta sẽ viết giấy bỏ ngươi, đuổi ngươi về thành Huyền Hổ, không được bước vào Hoa Viên nửa bước! Thiếu quân ngươi suy nghĩ kĩ đi."

Lời nói vừa dứt, Hàn Thước trên mặt lửa giận công tâm, bàn tay ẩn trong tay áo đều nắm chặt đến nổi cả gân xanh.

Bạch Cập mắt thấy nếu không phải nơi này không thích hợp, thiếu quân phỏng chừng đã nhịn không được dùng một chưởng đánh chết vị tam công chúa này rồi, vì thế hắn vội vàng tiến đến bên cạnh Hàn Thước, nhỏ giọng thầm thì: "Thiếu quân, Long Cốt, việc nhỏ không nhịn ắt sẽ làm hỏng đại sự!"

Hàn Thước nỗ lực cưỡng chế lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: "Trần Thiên Thiên, cô là đang ép ta?"

Trần Tiểu Thiên bị ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thước nhìn đến tim đều run lên, nhưng vẫn như cũ cậy mạnh, ra vẻ xấu xa nói: "Hàn Thước ngươi cũng không vô dụng đến nỗi bại dưới tay một tên nhạc công chứ? !"

"Ngươi!" Hàn Thước bị Trần Tiểu Thiên chọc tức đến nói không ra lời.

Bạch Cập vội vàng hoà giải, "Thiếu quân oai phong dũng mãnh, tuyệt thế vô song, so với ai cũng chỉ hơn chứ không kém!"

Đường đường là thiếu thành chủ thành Huyền Hổ lại bị tam công chúa dẫn đến giáo phường ti tỉ thí với một tên nhạc công, tin tức vừa được truyền ra, liền kéo thêm một đám người qua đường đến góp vui.

Hàn Thước mắt sắc như dao nhìn một màn này, một lát sau mới hướng Bạch Cập ra hiệu, Bạch Cập liền biến mất trong đám người.

Bạch Cập tiến đến trên ngã tư đường, lạnh lùng vẫy tay một cái.

Trên nóc nhà, vài tên ảnh vệ Huyền Hổ thân thủ nhanh nhẹn vào vị trí.

Trên đường bắt đầu có vài tiểu thương qua lại, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hướng giáo phường ti, trong tay âm thầm cất giấu vũ khí.

Bạch Cập sau khi cùng gián điệp Huyền Hổ trao đổi tín hiệu xong, liền nhanh chóng chạy trở về giáo phường ti.

Bên kia, mọi người vây xem nhanh chóng tập trung ngay vũ đài trước cửa giáo phường ti.

Một gã sai vặt khua chiêng gõ trống, cao giọng xướng: "Mời Tô Mộc!"

Mọi người vây xem nháy mắt một mảnh yên tĩnh, đồng loạt nhướn cổ nhìn về phía cầu thang của giáo phường ti.

Tô Mộc là nhạc công luôn đứng đầu bảng của giáo phường ti, chỉ tính dung mạo xuất chúng nổi tiếng tại thành Hoa Viên của hắn, người bình thường đều khó mà gặp được, hôm nay hắn vừa xuất hiện, mọi người đều nhất thời nín thở mà chiêm ngưỡng.

Hàn Thước cũng khẽ nhíu mày nhìn qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net