Chương 21: Đa tạ Hàn thiếu quân đã không giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa dứt lời, Trần Tiểu Thiên liền làm bộ bước ra khỏi phòng.

Trên nóc nhà ngoài sân, đám người Bạch Cập nhìn thấy thân ảnh Trần Tiểu Thiên xuất hiện tại cửa.

Bạch Cập vội vàng vẫy tay một cái, đè thấp thanh âm nói: "Giương cung chuẩn bị!"

Nghe vậy, cung thủ lập tức giương cung dùng Trần Tiểu Thiên làm hồng tâm mà nhắm.

Trong phòng, Hàn Thước nhìn Trần Tiểu Thiên, quả thực đau đầu.

Mắt thấy Trần Tiểu Thiên đã bước nửa bước ra khỏi phòng, Hàn Thước một phen vội vàng kéo nàng lại, cắn răng nói: "Cô quay lại cho ta! Cô tốt xấu gì cũng là thê tử trên danh nghĩa của ta, mặc như vậy ra phố còn ra thể thống gì nữa?"

Trần Tiểu Thiên biết trước Hàn Thước sẽ nói như vậy, nên vừa nghe được những lời này, nàng liền nhanh nhẹn thu hồi nửa bước chân vừa bước ra, nhân tiện còn "hắc hắc" cười hai tiếng, đắc ý đóng lại cửa phòng.

Trên nóc nhà, chúng cung thủ chậm rãi hạ cung trong tay xuống, vẻ mặt nghi vấn nhìn Bạch Cập.

Bạch Cập ngơ ngác không biết nên làm gì, bất đắc dĩ cũng hạ cung xuống, tất cả đều hướng mắt nhìn vào trong phòng.

Trong phòng, Trần Tiểu Thiên quay ngược trở lại, một đôi mắt to long lanh sáng ngời nhìn Hàn Thước, trừng mắt nói: "Vậy huynh muốn như thế nào?"

Nói xong, Trần Tiểu Thiên xốc lên trung y của mình, nhìn vào bên trong, phát hiện còn có áo yếm.

"Vậy ta cởi thêm một lớp nữa, coi như mặc áo tắm ra ngoài bơi lội."

Nói xong Trần Tiểu Thiên thân thủ nhanh nhẹn liền cởi trung y.

Vừa lộ ra nửa cái yếm, Hàn Thước không thể nhịn được nữa, một phen kéo Trần Tiểu Thiên qua, đem nàng đẩy ngã trên giường, vội vàng lấy chăn che lại.

Hàn Thước trên trán nổi đầy gân xanh, "Dừng tay. "

Vừa dứt lời, Trần Tiểu Thiên, Hàn Thước hai người hai tay theo bản năng nắm chặt lấy nhau, mặt gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, đồng tử mở to.

Trần Tiểu Thiên bỗng có cảm giác không đúng lắm, nhất thời la lên: "A! Ngươi sờ chỗ nào đó!"

Hàn Thước tự nhiên cũng cảm giác được đã chạm phải nơi không nên chạm, vẻ mặt kinh hoảng, nhanh chóng rút hai tay ra chứng minh mình vô tội.

Trên nóc nhà, chúng cung thủ nghe được tiếng thét chói tai, lại giương cung vào vị trí, nhưng sau đó lại là một mảnh yên tĩnh không tiếng động.

Bạch Cập trong lòng nghi hoặc: Chẳng lẽ thiếu quân muốn đích thân ra tay?

Nghĩ như vậy, Bạch Cập liền vểnh tai lắng nghe, chỉ nghe trong gian phòng truyền đến một tiếng hét to của Trần Tiểu Thiên.

"Lưu manh!"

Chúng cung thủ lại hai mặt nhìn nhau, chậm rãi bỏ cung tên xuống.

Trong phòng Trần Tiểu Thiên đang vung tay không ngừng đánh Hàn Thước.

Hàn Thước không thể chịu được nữa nắm lấy cánh tay Trần Tiểu Thiên, giữ chặt nàng, lớn tiếng nói: "Cô kêu la cái gì! Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng! Nữ nhân như cô, lần đầu gặp ta trên đường đã không nhịn được làm bậy, bản thân thì ham mê mỹ sắc, còn mang ta đi dạo thanh lâu, gặp Bùi Hằng thì không biết kiềm chế, dây dưa mập mờ với hắn, nghiệt chủng trong bụng cô, không chừng là của hắn phải không? Cô đã phạm đủ bảy tội danh, hoang dâm vô độ, không giữ đức hạnh, tính tình phóng đãng!"

Hàn Thước vừa ho khan vừa nói, nói được một nửa lại ngoài ý muốn nhìn thấy thủ cung sa trên cánh tay Trần Tiểu Thiên, lập tức bị kinh sợ.

Hàn Thước không dám tin nói: "Cô tính tình phóng... phóng... Tại sao cô vẫn còn thủ cung sa? !

Nói xong, cả hai nhìn nhau cùng ngây ngẩn.

Trần Tiểu Thiên nhìn thấy cánh tay của mình, vội vàng rụt trở về.

Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thước nháy mắt liền đỏ lên, vội chuyển tầm mắt nhìn sang hướng khác, có chút thất thần.

Trần Tiểu Thiên nhìn Hàn Thước đứng trước mặt đang thẹn thùng đến cực điểm, quả thực không tin vào hai mắt mình.

Đúng là đồ hai mặt, lãnh khốc vô tình hay thẹn thùng đều do một mình ngươi diễn hết.

Không phải chỉ là thủ cung sa thôi sao...

Trần Tiểu Thiên dùng ánh mắt coi thường liếc Hàn Thước.

Nhưng Hàn Thước vừa nhìn thấy ánh mắt của Trần Tiểu Thiên, liền lập tức né tránh, mặt càng lúc càng đỏ hơn.

Hàn Thước khiếp sợ nhìn Trần Tiểu Thiên, miệng có chút lắp bắp nói: "Cô, cô không có thai à?"

Trần Tiểu Thiên hừ cười một tiếng, đắc ý nói: "Ta phải lừa mẫu thân nói mình có thai, mới cứu huynh ra được chứ."

Hàn Thước khó hiểu hỏi: "Cô vì cứu ta mà không màng đến danh tiết của mình sao?"

Trần Tiểu Thiên cũng không có trả lời Hàn Thước ngay, mà là ở trong chăn loay hoay mặc quần áo.

Hàn Thước quay mặt đi, cố tình lảng tránh vấn đề này.

Trần Tiểu Thiên mặc xiêm y xong, liền vừa đếm đầu ngón tay vừa nghiêm túc giải thích nói: "Giữa danh tiết và mạng người, tất nhiên là mạng người quan trọng hơn rồi, ta là thành tâm muốn cứu huynh ra đó. Vả lại danh tiết của ta đáng giá bao nhiêu chứ!"

Hàn Thước cảm động lặng lẽ chớp chớp mắt, nhưng rất nhanh vẫn là một bộ mặt lạnh đối mặt với Trần Tiểu Thiên, nói: "Cũng đúng, nếu tam công chúa thực sự giống như trong lời đồn, danh tiết này không có cũng được."

Hai người ngồi người đầu giường người cuối giường, không khí thập phần xấu hổ.

Trần Tiểu Thiên nhỏ giọng cùng Hàn Thước thương lượng nói: "Như vậy đi, từ nay về sau, chúng ta định ra quy ước, trước mặt người khác, theo quy củ thành Hoa Viên, huynh nghe lời ta. Sau lưng người khác, thì theo quy củ thành Huyền Hổ, ta nghe lời huynh. Huynh kính ta một thước, ta kính huynh một trượng, coi như đây là cách chung sống hoà hợp của đôi phu thê trên danh nghĩa chúng ta. Huynh thấy thế nào?

Nghe vậy, Hàn Thước lộ ra thần sắc đa nghi.

Trần Tiểu Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Chúng ta cứ quyết định vậy đi, không được đổi ý."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên sải bước muốn đi ra ngoài.

Hàn Thước vội vàng đuổi theo, "Đứng lại! Mặc y phục vào cho đàng hoàng!"

Trần Tiểu Thiên phất phất tay, không chút để ý nói: "Có sao đâu chứ."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên nhặt lên áo khoác rơi dưới đất, một bên mặc áo, một bên hướng cửa đi tới.

Trên nóc nhà ngoài sân, Bạch Cập cùng đám cung thủ nhìn ánh nến trong phòng thấp thoáng một bóng người đang mặc quần áo.

Mọi người đều là bộ dạng không dám nhìn thẳng.

Cung thủ nhịn không được hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Bạch Cập trái lo phải nghĩ, nghĩ tới chỉ thị của Hàn Thước, cuối cùng kiên trì nói: "Giương cung chuẩn bị."

Nhận được mệnh lệnh, tất cả lại đồng loạt giương cung lên.

Trên nóc nhà, các cung thủ đã vào vị trí dùng ánh mắt dò ý đợi lệnh nhìn Bạch Cập.

Bạch Cập hạ quyết tâm, nâng tay lên, rồi lại dứt khoát hạ xuống, ý bảo bắn tên.

Vạn tiễn đã lên nòng, Trần Tiểu Thiên đang chuẩn bị bước ra tuyệt nhiên vẫn chưa ý thức được chuyện sắp xảy ra.

Trong phòng, Hàn Thước đang ngây người lại đột nhiên nhớ tới cái gì, mặt nháy mắt biến sắc.

"Nguy rồi!"

Ngay sau đó, Hàn Thước tiện tay vơ lấy một tấm chăn gấm, phi thân ra ngoài.

Ngoài cửa, vạn tiễn đang hướng thẳng đến Trần Tiểu Thiên mà lao tới.

Trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông hết sức nguy hiểm này, Hàn Thước phi thân từ trong phòng ra, tay cầm một tấm chăn gấm, uyển chuyển điều khiển chăn gấm bằng nội lực, chặn hết tên vừa được bắn ra.

Chậm rãi hạ chăn gấm xuống, Hàn Thước dùng chăn che ở trước mặt Trần Tiểu Thiên, che khuất tầm mắt nàng.

Trên nóc nhà, mọi người chấn động, đồng loạt nhất nhất nhìn về phía Bạch Cập.

Bạch Cập co người lắc lắc đầu, cũng không rõ Hàn Thước rốt cuộc là có ý gì.

Một trận không khí quỷ dị mà ái muội len lỏi giữa hai người Hàn Thước cùng Trần Tiểu Thiên, Hàn Thước chậm rãi nói: "Đêm đã khuya, nhớ mặc y phục giữ ấm."

Trần Tiểu Thiên trong đầu trống rỗng, lắp bắp nói: "Được... được mà... Ha ha..."

Ở góc độ Hàn Thước không nhìn thấy, một mũi tên được cắm trên tường, Trần Tiểu Thiên đưa tay khẽ chạm vào mũi tên, cả người nhịn không được đổ mồi hôi lạnh, toàn thân run rẩy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Hàn Thước nguyên bản là chuẩn bị giết nàng!

Vẫn còn may vẫn còn may...

Sau một lát, Trần Tiểu Thiên định thần lại lắp bắp nói: "Đa tạ ý tốt của thiếu quân!"

Đa tạ Hàn thiếu quân đã không giết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net