Chương 25: Nàng ấy phải lòng ta rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tiểu Thiên nổi giận đùng đùng đi tới, ngồi ở trước mặt Hàn Thước, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng nói: "Xin hỏi Hàn thiếu quân có từng nghe qua câu 'Người không có niềm tin không đứng vững, sự nghiệp không thành tín khó hưng thịnh, quốc gia không chữ tín ắt sẽ suy' chưa? Chúng ta làm người quan trọng nhất là giữ chữ tín, rõ ràng ngươi đã được mời, sao lại đi giá hoạ hãm hại người khác chứ?"

Nói xong, Trần Tiểu Thiên liền thân thủ chỉ chỉ chính mình.

Hàn Thước đẩy nàng xuống hố, thiếu chút nữa là nàng chết thảm dưới hố rồi!

Nếu không phải nàng nhạy bén xoay chuyển tình thế, chỉ sợ ba chữ Trần Tiểu Thiên này phải viết ngược lại rồi!

Hàn Thước trên mặt tràn đầy sung sướng, ngón tay thon dài trắng nõn thản nhiên gõ gõ mặt bàn: "Ý công chúa là nói chuyện ở hào thành à?"

Trần Tiểu Thiên cười lạnh nói: "Một là huynh đừng đi, đi rồi còn cố ý đánh một vòng, dụ ta lên thuyền, suýt chút gánh tội thay, thật quá bỉ ổi!"

Hàn Thước hừ nhẹ một tiếng, mở miệng liền trào phúng nói: "Tam công chúa cũng thẳng thắn nhỉ! Vậy xin hỏi, Hàn mỗ đêm nay thiếu chút nữa bị kẻ xấu tính kế, việc này có phải cũng do tam công chúa sắp đặt hay không?"

Nghe được lời Hàn Thước nói, Trần Tiểu Thiên lúc này tức giận đứng lên: "Ta tính kế huynh? Huynh không biết ta lo lắng cho huynh thế nào đâu! Ta nghe có người nói đêm nay nhị tỷ muốn đem người đi vây bắt mật thám thành Huyền Hổ, cho nên ta mới bám theo, vốn định giải vây cho huynh, ai ngờ lại bị huynh hãm hại!"

Nghe vậy, Hàn Thước vẫn như trước thản nhiên cười, nói: "Sao tam công chúa có thể khẳng định, người nhị quận chúa muốn bắt là Hàn mỗ?"

Lời nói vừa dứt, Trần Tiểu Thiên sửng sốt, chớp mắt, trong phút chốc chỉ có thể bịa ra lý do thoái thác.

Trần Tiểu Thiên hùng hồn nói: "Ta có khẳng định sao? Ta chỉ là sợ thôi! Vạn nhất người đó là huynh thì sao! Ta cứ đi thử, đề phòng bất trắc!"

Hàn Thước nghiêng mắt chậm rãi đem Trần Tiểu Thiên từ trên xuống dưới nhìn quét một lượt, rõ ràng không tin lời nàng, bật cười một tiếng nói: "Nói như vậy, công chúa chẳng những không có ý hãm hại Hàn mỗ, ngược lại còn muốn đi cứu Hàn mỗ?"

Những lời này vừa nói ra, Trần Tiểu Thiên lúc này ôm ngực, giả thành bộ dạng vì bị hoài nghi mà đang chịu uỷ khuất đến cực điểm, vươn bàn tay run rẩy chỉ chỉ Hàn Thước, nói: "Hàn thiếu quân, huynh đã cô phụ tấm lòng của ta rồi!"

Hàn Thước là loại người gì? Làm sao có thể nhìn không ra Trần Tiểu Thiên là đang giả vờ?

Nghĩ nghĩ, Hàn Thước chậm rãi áp sát vào mặt Trần Tiểu Thiên, cười khẽ nói: "Là như vậy thật sao?"

Trần Tiểu Thiên nháy mắt chột dạ, nhấc chân định lui ra phía sau.

Hàn Thước vội nắm cổ tay Trần Tiểu Thiên, có chút gấp gáp nói: "Ngồi yên."

Mặt hai người càng lúc càng gần, Trần Tiểu Thiên không khỏi trở nên khẩn trương.

Hàn Thước hơi nghiêng đầu, sau đó bỗng phát hiện miệng vết thương trên cổ Trần Tiểu Thiên.

Thấy thế, Hàn Thước kinh ngạc hỏi: "Cô bị thương rồi?"

Trần Tiểu Thiên lấy lại tinh thần, liền vội vàng che cổ mình, rơm rớm nước mắt, bộ dạng đáng thương nhìn Hàn Thước nói: "Đúng vậy... Ta đây là vì cứu huynh nên mới bị thương đó, đau quá đi..."

Hàn Thước đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên, có chút hoài nghi nhíu mày.

"Tam công chúa rốt cuộc vì sao phải làm như vậy?" Hàn Thước trực tiếp mở miệng hỏi.

Trần Tiểu Thiên vỗ vỗ ngực, đúng lý hợp tình nói: "Bởi vì ta coi huynh như người một nhà. Thiếu quân có thể hay không cũng coi ta như người nhà, có việc gì cũng có thể nói với ta, có cái gì yêu cầu cứ việc mở miệng, ta nhất định sẽ dốc hết sức để giúp huynh, tuỳ huynh sai khiến."

Nghe được lời của Trần Tiểu Thiên, Hàn Thước hoài nghi hỏi: "Tam công chúa vì sao lại thật lòng thật dạ với Hàn mỗ như thế?"

Trần Tiểu Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bởi vì ta muốn huynh vui vẻ."

Nghe vậy, Hàn Thước lúc này ngây ngẩn cả người, mày cũng nhíu lại, "Muốn... muốn ta vui vẻ ư?"

Trần Tiểu Thiên ngả ngớn nâng tay vỗ vỗ bả vai Hàn Thước.

Ngay khoảnh khắc tay Trần Tiểu Thiên chạm vào hắn, Hàn Thước vội vàng cảnh giác lùi về sau.

Trần Tiểu Thiên xấu hổ cười một tiếng, sững sờ thu hồi bàn tay đang đặt trên vai Hàn Thước, được một lát liền mở miệng nói:" Nói nhiều vô ích, ta sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, ta vừa hữu dụng lại không bám người, bảo đảm làm huynh hài lòng, chết đi thì tiếc lắm."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên liền nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, tiếp tục nói: "May là hôm nay huynh không đến, nhị tỷ thật là đáng sợ, bây giờ ta phải về uống bát canh định thần lại, thiếu quân huynh cũng đi nghỉ đi."

Trần Tiểu Thiên quay lưng lại, vẻ mặt ủ rũ rời đi.

Đợi đến khi Trần Tiểu Thiên đã rời khỏi, Hàn Thước mới chậm rãi sờ sờ chỗ bả vai vừa mới bị Trần Tiểu Thiên chạm qua, có chút xúc động, nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Trần Tiểu Thiên, im lặng hồi lâu.

Nhìn bóng dáng Trần Tiểu Thiên cùng Tử Duệ ở xa xa, Bạch Cập như có chút suy nghĩ nói: "Thiếu quân, người tin lời tam công chúa sao?"

Hàn Thước nở nụ cười, gật đầu nói: "Tin."

Nghe được Hàn Thước không chút do dự hồi đáp như vậy, Bạch Cập kinh ngạc: "Nhưng thuộc hạ vẫn có cảm giác, đây là bẫy do tam công chúa bày ra, nàng ta bình thường đều âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, làm xằng làm bậy hết lần này đến lần khác!"

Hàn Thước vuốt cằm, chậm rãi cười nói: "Đó là bởi vì nàng tâm tư đơn thuần, chuyện lần này có liên quan đến bản đồ phòng ngự thành cùng ống trúc mà thường ngày chúng ta vẫn dùng để liên lạc, có thể lấy được hai thứ này, không thể nào là Trần Thiên Thiên vô dụng kia được. Ngược lại là nhị quận chúa người tới bắt mật thám, tâm tư kín đáo, tính tình kĩ lưỡng, việc này có lẽ do nàng ta bày ra."

Bạch Cập nhíu mày, hỏi: "Nhị quận chúa hại chúng ta, vì quan hệ hai thành rạn nứt, nàng ta muốn nhân cơ hội này để lập công. Nhưng còn tam công chúa vì sao lại muốn cứu chúng ta? Lẽ nào nàng ấy có mưu đồ gì khác?

Nghe vậy, Hàn Thước dừng một chút, lập tức khẽ gật đầu.

Hàn Thước tựa hồ là nghĩ tới cái gì, vì thế liền đè thấp thanh âm, ý vị thâm trường nói: "Hẳn là vậy."

Bạch Cập kinh hãi, không khỏi mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ nàng ấy biết năng lực thật sự của thành Huyền Hổ chúng ta, đủ mạnh để có thể đánh chiếm Hoa Viên bất cứ lúc nào!"

Lời nói vừa dứt, Hàn Thước lắc lắc đầu.

Bạch Cập nói: "Chẳng lẽ nàng ấy biết thành Huyền Hổ chúng ta dân giàu nước mạnh, tiền bạc sung túc!"

Hàn Thước lại tiếp tục lắc lắc đầu.

Bạch Cập lại mở miệng hỏi: "Nàng ấy không nhắm vào binh lực, cũng không nhắm vào tiền tài của chúng ta... Vậy rốt cuộc nàng ấy nhắm vào thứ gì?

Hàn Thước như có chút suy nghĩ, lúc sau mới nghiêm túc nói: "Nhắm vào ta."

Bạch Cập ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không rõ ý tứ của Hàn Thước, sau một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng, "Hả?"

Hàn Thước tràn đầy tự tin nói: "Nàng ấy, phải lòng ta rồi."

Bạch Cập: "Gì?"

Hàn Thước hướng Bạch Cập khoát khoát tay, bộ dạng như đã hiểu thấu, ngồi ở trước bàn, ngón tay điểm chút nước trà trong chén Trần Tiểu Thiên vừa uống qua, bắt đầu vẽ loạn lên bàn.

"Hôm con ngựa của nàng ấy bị hoảng sợ, ta đã ra tay cứu giúp, nàng liền mê đắm ta, nhịn không được phải ép hôn ngay giữa đường." Hàn Thước không chút để ý nói.

Bạch Cập quả thực không dám tin, "Nhưng chính nàng đã hại người vào ngục trong đêm tân hôn!

Hàn Thước lắc đầu, "Nhưng nàng vì ta mà hi sinh cả danh tiết, nói dối là có thai để cứu ta ra."

"Nàng còn sỉ nhục người trước đám đông tại giáo phường ti!"

Hàn Thước khuyên nhủ: "Nàng sau đó cũng đã hối hận, tìm ta xin lỗi, bộ dáng vô cùng ôn nhu dịu dàng."

Nói xong, Hàn Thước liền lâm vào trầm tư, trong đầu liên tưởng tới hình ảnh đêm hôm đó.

Nhìn Hàn Thước vẻ mặt tự tin mỉm cười, Bạch Cập thầm cảm thấy không ổn, vội vàng mở miệng nói: "Thiếu quân, cho dù tam công chúa có thích người đi chăng nữa, thì nàng cũng chỉ là một kẻ vô dụng, không tài không đức lại còn tiếng xấu đồn xa, đối với chúng ta có lợi ích gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net